Mọi người gần như theo bản năng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng bước chân.
Nhìn thấy đám người đông đảo bước lại gần, Triệu Phúc Tân giật nảy mình!
Chao ôi!
Y nhìn thấy từ trong ngõ hẻm, một đám người đang đi tới, mấy tên đi đầu nghiêm mặt, trong tay còn cầm các loại công cụ.
Cái cuốc nhỏ, kìm sắt, cây kéo, thậm chí còn có vài công cụ họ không biết tên.
Triệu Phúc Tân lại càng hoảng sợ.
Vội gân giọng thét to.
"Người đâu! Mau đến đây! Cản bọn họ lại! Lũ chúng mày muốn làm hả gì? Muốn tạo phản hay sao?"
Y quay đầu nhìn sang Từ Phát Nhuận còn đang sững sờ ở tại chỗ, quát lên: "Làm gì vậy hả? Có người xông tới, sao không ngăn cản? Đứng đực ra đó làm gì vậy hả?"
Từ Phát Nhuận bị cấp trên kêu như thế, khi đó gã mới phản ứng được, lập tức vội xông tới, ngăn ở trước mặt của Lý Phụ Quốc.
"Đứng lại! Nếu không! bắt hết toàn bộ các người!"
Từ Phát Nhuận la lớn.
Tiếng la này của gã đủ vang dội, quả nhiên khiến mấy người đi đầu ngừng lại.
Mà ba kẻ cầm đầu, hiển nhiên là đại biểu, thấy người phía trước giơ tay cao, đám đông phía sau liền dừng lại.
Lý Phụ Quốc ban đầu cũng bị kinh sợ, lúc này cũng lấy lại tinh thần.
Ông lập tức nhíu mày, đưa tay vỗ vai Từ Phát Nhuận, nói: "Tránh ra, bọn họ đều là quần chúng nhân dân Phí Thành, có thể có chuyện gì?"
Từ Phát Nhuận sửng sốt.
Đang chuẩn bị nói cái gì, Trần Hữu Chính cũng đã nhấc chân, lướt qua gã, đi về phía trước.
Nguy hiểm?
Có thể có nguy hiểm gì?
Cả đám người đông nghịt, nếu thật muốn lao đến vì bạo lực, đã sớm đánh nhau rồi.
Bây giờ dừng lại, hiển nhiên là có chuyện muốn nói, có lời muốn đàm phán, Trần Hữu Chính cũng hiểu, Lý Phụ Quốc sao lại không nhìn ra?
Lúc này Triệu Phúc Tân cực kỳ khó chịu.
Y nghẹn tức đầy họng, trừng mắt với Từ Phát Nhuận, lập tức thằng đệ vội vội vàng vàng tiến lên đứng ở bên cạnh Lý Phụ Quốc.
"Ai, lãnh đạo, ngài nhất định phải cẩn thận, không chừng lũ người này có ý đồ xấu! Cẩn thận không bao giờ thừa, lỡ ngài xảy ra chuyện, chúng ta khó lòng mà báo cáo!"
Lý Phụ Quốc nghe vậy, nghiêm khắc nhìn Triệu Phúc Tân, nói: "Cục trưởng Triệu, chúng ta là đầy tớ của nhân dân, nhân dân tới phản ánh tình hình, lẽ nào chúng ta có thể ngăn cản bọn họ ở ngoài sao?"
Lời mà Triệu Phúc Tân đang muốn nói nghẹn lại ở trong họng.
Y ngượng ngùng cười khan hai tiếng, nói: "Lãnh đạo, em cũng suy nghĩ vì an toàn của ngài.
"
Trần Hữu Chính đã đi tới trước mặt mọi người, nhíu mày nói: "Các người là ai? Muốn làm gì? Không biết ngày hôm nay lãnh đạo tới Tam Xưởng tuần tra sao?"
Người đứng ở phía trước nhất là đàn ông, khoảng 50 tuổi, tên là Quan Trường Căn.
Là người dân bản địa Phí Thành, sinh 3 con trai, 2 cô con gái, tổng cộng 5 đứa con, đều có tiền đồ, trong đó có tới 4 đứa đều tới Tam Xưởng đi làm.
Con gái đạp máy may, con trai thì làm ở kho.
Nói chung, bởi vì có Tam Xưởng, cuộc sống của ca đại gia đình đều khá hơn.
Hai người còn lại trong xưởng cũng là như thế.
Vừa nhìn thấy Lý Phụ Quốc, lập tức nghiêng đầu nhổ bãi nước miếng, vẻ mặt hung hăng, lớn tiếng nói: "Lãnh đạo tới? Tôi tới để tìm lãnh đạo đây! Đám lãnh đạo các người làm trò gì vậy? Không giúp chúng ta thì thôi, còn đóng cửa nhà máy, có muốn cho người ta sống hay không?!"
Hắn vừa la lớn.
Lập tức, một đám người đi theo phía sau cũng bắt đầu la hét theo.
"Đúng! Có muốn cho người ta sống hay không? Vừa đóng cửa là đóng liền 3 ngày, hỏi cũng không cho câu trả lời chính xác, ngày hôm nay đóng, ngày mai đóng, không biết trong tay chúng ta còn một đống hàng tồn chưa làm xong hay sao?"
"Các người toàn hô hào, mỗi ngày sáng sớm mở mắt ra liền có cơm ăn, nào hiểu được nỗi khổ của chúng tôi? Có câu thế nào nhỉ? Làm quan không vì dân làm chủ, không bằng về nhà bán cơm! Nói chính các người đấy!"
"Tôi mặc kệ! Dù sao Tam Xưởng giúp tôi cùng vợ tôi kiếm được tiền, cái gì quốc doanh không phải quốc doanh, tôi không cần quan tâm! Trang phục trong xưởng chúng ta, ai nhìn không nói đẹp chứ? Bán chạy, chúng ta kiếm được nhiều tiền hơn, cũng có thể ăn cơm uống canh ăn thịt, nuôi sống vợ con, đây mới là cuộc sốngchúng ta mong muốn!"
~~~
Tiếng người ồn ào.
Tất cả đều là tiếng dân ý dân.
Lý Phụ Quốc cùng mấy người xung quanh đều ngẩn ra.
Nói thật, ngay từ đầu Lý Phụ Quốc còn tưởng rằng những người này qua đây phản ánh Tam Xưởng bóc lột… dù sao vào thời đại này, mọi người chỉ cần bắt đầu làm việc, người thứ nhất khiến công nhân không hài lòng chắc chắn là ông chủ của mình.
Nhưng mà ông tuyệt đối không ngờ rằng đối tượng mà các công nhân muốn lên án là nhân viên chính phủ bọn ông?
Lúc này mặt của Triệu Phúc Tân đã đen như đáy nồi.
Hắn vẫn luôn lặng lẽ quan sát Lý Phụ Quốc, nhìn thấy sắc mặt ông càng ngày càng khó chịu, y cứng đờ, chỉ đành mở miệng cười nói: "Lãnh đạo, chuyện này chắc chắn là hiểu lầm, nếu không! ! "
Lúc này đây, Lý Phụ Quốc trực tiếp vươn tay, vẻ mặt nghiêm túc cắt đứt y.
"Tiểu Trần!"
Lý Phụ Quốc mở miệng kêu.
Trần Hữu Chính vội bước lên trước về, hỏi: "Lãnh đạo, sao ạ?"
Lý Phụ Quốc nhìn về phía đám công nhân, chỉ một ngón tay, nói: "Kêu anh ta qua đây.
"
Người mà ông chỉ chính là Quan Trường Căn.
Trần Hữu Chính gật đầu, lập tức mang người qua.
Quan Trường Căn có tính cách bộc trực, cả đời sống ngoài đồng ruộng, luôn là một nông dân cần mẫn.
Trong lòng chỉ có vợ con cùng các con, và mẩu ruộng của mình.
Bây giờ gặp lãnh đạo lớn, Quan Trường Căn cũng không hề sợ hãi!
"Đồng hương, anh làm việc ở Tam Xưởng sao?"
Quan Trường Căn lắc đầu.
"Không phải tôi, là các con của tôi, đều trông cậy vào Tam Xưởng để kiếm cơm!"
Quan Trường Căn làm việc quanh năm, khuôn mặt đầy nếp nhăn khô héo tựa như vỏ cây.
Ông ta buông cái cuốc cầm trong tay xuống, thở dài, khi lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Lý Phụ Quốc, đã là nước mắt rưng rưng.
"Thưa lãnh đạo, người dân thấp cổ bé họng như chúng tôi làm việc kiếm sống, nào có dễ gì?"
"Mấy đứa con trai con gái của tôi, bản lĩnh gì cũng không có, cũng không có văn hóa, đành làm những công việc khổ cực, sau đó lại phải mất rất nhiều tiền để học được nghề may.
"
"Tam Xưởng rất tốt! Ông chủ Giang lão bản là người tốt! Ông ấy cho con trai con gái tôi miếng cơm ăn, ngày lễ ngày tết còn phát phúc lợi cho chúng tôi!"
"Thưa lãnh đạo, ngài nhìn đi, nếu ngài không tin, vậy ngài cứ đi hỏi thăm, nhà máy quốc doanh, quốc doanh đơn vị của Phí Thành chúng ta, nơi nào có thể có phúc lợi tốt bằng Tam Xưởng?"
"Đơn vị tốt như vậy, cấp trên sao có thể nói dừng làm việc là dừng chứ? Sao cứ luôn gây rắc rối chứ?"
"Ngài nhất định phải làm chủ vì chúng ta nha!"
Giản dị là cảm động nhất.
Những lời này của Quan Trường Căn, cứ như móc tim móc phổi ra nói.
Vất vả cả đời người, cuối cùng con cái có thể tìm được một chỗ làm tốt, làm việc, làm nhiều có nhiều, trong nhà bỗng chốc trở nên dư dả.
Đám hàng xóm trong thôn, ai không ước ao như mình?.