Ở một mức độ nào đó mà nói, Giang Châu phải nợ mình một tình mới đúng.
Mà vừa nãy Giang Châu bảo mình có khó khăn thì mở miệng, tâm lý Diệp Mẫn Kiệt lại có chút do dự.
Thế nhưng anh lại nghĩ rằng vay tiền Giang Châu cũng tương đương với việc mắc nợ ân tình.
Vẫn cắn răng cự tuyệt.
Nhưng mà bây giờ trong tay không có đủ 2000 tệ, anh lấy đâu ra số tiền này giờ?
Diệp Mẫn Kiệt đau đầu cực kỳ.
Trong đầu anh chợt hiện lên cái tên Trịnh Trung Quang.
Đúng rồi.
Ông ấy là chú của anh, bây giờ ông chỉ có anh là người thân duy nhất ở Trung Quốc đại lục, ông cũng đã lớn tuổi, ngày thường chi tiêu cũng tằn tiện nên hẳn là tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Còn hai đứa con kia thì đang ở Hồng Kông, sau này già cả thì ai sẽ chăm sóc đưa ma cho ông?
Ông có thể cho tiền ai khác ngoài anh cơ chứ?
Nghĩ đến đây Diệp Mẫn Kiệt liền thở phào, anh đứng dậy đi giày rồi đi về phía tứ hợp viện của Trịnh Trung Quang.
Anh gõ cửa, thì lại phát hiện cửa đã đóng, rõ ràng Trịnh Trung Quang không ở đây.
Diệp Mẫn Kiệt sững sờ.
Không đúng! Hôm nay Trịnh Trung Quang được nghỉ, sao mà ông không ở đây được?
"Chú?"
Diệp Mẫn Kiệt lại hô lên một tiếng.
Thế nhưng căn nhà vẫn trống rỗng, đoán chừng người trong đó đã đi ra ngoài.
Diệp Mẫn Kiệt bị quỷ thần xui khiến nên đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, đồ đạc rất đơn giản, chỉ có hai cái rương lớn cũ kỹ bằng gỗ lim, trên bàn có một ngọn đèn dầu.
Chăn mền được gấp gọn gàng vuông vức như một khối đậu phụ, trên tường có một bức ảnh đen trắng, cùng với chân dung của một vĩ nhân.
Không còn gì thêm nữa.
Diệp Mẫn Kiệt nhịn lại tâm tư của mình, xoay người nhẹ nhàng muốn rời đi.
Nhưng mà vừa quay đi, anh lại chợt thoáng thấy một một tấm ảnh được đặt dưới mảnh giấy trắng nổi bật ở trên hai cái rương gỗ.
Đó là gì?
Ý nghĩ tò mò chợt lóe lên, Diệp Mẫn Kiệt ngay lập tức phản ứng lại, anh bước đến chiếc rương bằng gỗ đỏ, đưa tay cầm mảnh giấy lên.
Đó là một tờ giấy chẩn bệnh.
Chỉ trong nháy mắt, anh đã nhìn thấy điểm mấu chốt.
"Phát hiện một khối lớn đang phát triển trong dạ dày gây tổn thương cho cơ thể, chẩn đoán sơ bộ là một khối u ác tính."
Khối u ác tính.
Khoảnh khắc những lời này rơi vào mắt Diệp Mẫn Kiệt, anh lập tức sững sờ tại chỗ!
Đây, đây không phải là ung thư sao?
Hơn nữa còn là một khối u ác tính!
Anh cũng đã đọc qua sách, biết mấy chữ này đại biểu ý tứ gì, trong khoảng thời gian này Trịnh Trung Quang vẫn luôn nấu thuốc bắc trong sân, ông cũng đã sụt cân cực kỳ nhanh.
Diệp Mẫn Kiệt bận đến nỗi ngày nào làm xong cũng lăn ra ngủ, không có thời gian hỏi han gì nhiều, anh vẫn luôn nghĩ nguyên nhân là do tuổi già nên kém ăn mà thôi.
Tuyệt đối không nghĩ đến là bị bệnh!
Nhất thời suy nghĩ trở nên phức tạp, Diệp Mẫn Kiệt lập tức đặt lại tờ chẩn đoán về chỗ cũ, sau đó bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Cùng lúc đó, suy nghĩ trong đầu lại bắt đầu chuyển động.
Nếu bị bệnh, thế thì Trịnh Trung Quang lẽ ra phải dùng hết số tiền có trong tay để đi khám bệnh.
Nhưng mà đối với Diệp Mẫn Kiệt mà nói, anh cũng không quan tâm gì lắm.
Dù sao thì Trịnh Trung Quang vẫn còn có 2 căn tứ hợp viện ở đây.
Anh biết Giang Châu muốn mua lại một cái tứ hợp viện với giá tổng cộng là 300.000 tệ, và chỉ còn vài ngày nữa là đến khoản thanh toán cuối cùng.
Đến lúc đó, Trịnh Trung Quang sẽ có cực kỳ nhiều tiền.
Hơn nữa ung thư dạ dày...
Ai mà biết ông ấy có thể sống đến bao lâu?
Tảng đá đang đè nặng trong lòng anh rốt cuộc cũng đã được bỏ xuống, suy nghĩ một hồi anh liền vươn tay giật lấy cái áo đang treo trên chạc tre trước cửa, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Trên thực tế, đầu năm nay tư tưởng của Diệp Mẫn Kiệt đang cực kỳ sống động.
Anh giúp Trịnh Trung Quang dưỡng lão đưa ma.
Chưa kể đến việc 300.000 tệ đều là của anh, dù anh được 10.000 hay 20.000 tệ thì cũng đủ để làm ăn và phụ giúp gia đình rồi.
Có lối thoát thì cảm thấy trong lòng thanh thản hơn rất nhiều.
Bước chân cũng bước nhanh hơn không ít!
~~~
Mà bên này.
Sau khi việc kinh doanh quần áo và kinh doanh thiết bị điện dần dần vào quỹ đạo, Giang Châu cuối cùng cũng bắt đầu đặt mục tiêu vào việc phát triển và xây dựng nhà máy.
Mà đối với đồ điện, thì yêu cầu về máy móc lại sản xuất không đơn giản như ở xưởng may, máy móc để sản xuất cũng không thể mua ở nội địa được.
Nếu muốn xây dựng nhà máy sản xuất thiết bị điện, thì phần động cơ, phần cứng, cùng một số vật liệu thép, v.
v., thì cách mau lẹ tiện lợi nhất là khai thác ở Bằng Thành.
Nhưng nếu mà nếu đặt mục tiêu là ở Bằng Thành, thì ngọn núi lớn đầu tiên chính là giấy chứng nhận cùng thân phận ở biên giới.
Ở thời đại này, đầu những năm 80, Bằng Thành cũng đã bắt đầu phát triển nhanh chóng về những ngành nghề chế tạo các sản phẩm công nghệ khác nhau, bởi không có vốn đầu tư trong nước thế nên về cơ bản đều là do các doanh nhân từ Hong Kong đầu tư vào.
Chỉ cần là doanh nhân Hong Kong và có quỹ đầu tư vào đại lục thì sẽ có nhiều chính sách ưu đãi khác nhau.
Nhất là ở Bằng Thành, khoảng cách gần, giao thông lại phát triển, kèm theo với sự hỗ trợ của các chính sách, nơi đây đã trở thành thiên đường đầu tư cho các doanh nhân Hong Kong.
Giang Châu bắt đầu tính toán thời gian.
Thể loại quạt điện nhỏ về cơ bản đều là quá trình lắp ráp và gia công.
Hơn nữa tiêu thụ cũng rất nhanh, quan trọng nhất chính là chỉ cần chuẩn bị nguyên liệu đầy đủ là được.
Hơn nữa, trong đầu hắn có một ý tưởng, nếu ý tưởng này có thể thành hiện thực, thì lần này có thể sẽ mang về cho hắn một hũ vàng lớn nhất kể từ khi tái sinh đến giờ.
Trong ngày hôm đó, Giang Châu đi đến buồng điện thoại, sau khi trả tiền liền gọi điện cho Trần Mã Long.
Ở thời đại này, điện thoại công cộng vẫn rất phổ biến ở Bắc Kinh.
Nhưng mà tính tổng cả đại lục thì vẫn cực kỳ hiếm.
Một số cơ quan và đơn vị ở thị trấn cấp quận thậm chí chỉ có một chiếc điện thoại, hoàn toàn dựa vào đó để liên lạc với cấp trên của mình.
Chứ đừng nói đến điện thoại tư nhân.
Nếu mà muốn kéo đường dây điện thoại đi riêng thì còn khó hơn lên trời, không có tiền thì ai thèm tốn công tốn sức kéo đường dây điện thoại cho mình chứ?
Cơ mà Trần Mã Long lại là người tài đại khí thô.
Lần trước Giang Châu đến đó, thì đã thấy có một cái điện thoại cố định trong tiệm may của mình.
Thế nên Giang Châu mới chọn gọi điện thoại.
Dù sao thì điện tín cũng rất đắt, cũng không thể nói rõ ràng mọi thứ được.
Không bao lâu thì điện thoại đã được kết nối.
Trần Mã Long hiển nhiên là đã say khướt, vừa nấc vừa mắng vài câu chửi thề.
"Giang Châu? Sao vậy? Anh Long đây!"
Giang Châu cười nói: "Anh Long, mấy ngày nay anh có bận không?"
"Tiểu Châu, mấy người đại lục cứ thích nói chuyện quanh co lòng vòng, ta cũng không thích nghe lời khách sáo, có chuyện gì thì cứ nói đi?"
Giang Châu bất lực xoa lông mày, hắn cũng nhớ là Trần Mã Long không thích nhất là mấy lời khách sáo này.
Ngay sau đó hắn sửa sang lại suy nghĩ rồi nói thẳng.
"Anh Long, là thế này, em muốn đi Bành Thành xem một chút, anh có cách nào không?"
Giang Châu suy nghĩ một lát, rồi nói tiếp: "Nếu có cách có thể kiếm được cái thân phận thương nhân Hồng Kông thì càng tốt hơn.
"
Trần Mã Long cũng là một người sắc sảo.
Anh lập tức hiểu ý của Giang Châu.
"Chú mày muốn đến Bành Thành để đầu tư?"
"Đúng vậy, quả là ý nghĩ này này, nhưng cũng không biết bây giờ ở Bành Thành như thế nào.
Thế nên là phải tới xem thử."
Nghe thấy Giang Châu nói vậy, cuối cùng Trần Mã Long cũng ngồi thẳng lên một chút.
"Hiện tại chơi trò đầu tư cũng không dễ!"
Trần Mã Long nói: "Bằng Thành đang quản rất gắt, hơn nữa các doanh nhân Hồng Kông định đầu tư vào đó đều chào hỏi trước rồi.
Làm sao có thể nhẹ nhàng như cậu nói được chứ?
Khi đến đều phải điều tra bối cảnh xem có phải là thế lực bên ngoài hay không, còn phải xây dựng nhà máy để kinh doanh, vân vân và vân vân.
Hết cửa này đến cửa khác, khiến cho người ta nản lòng!"
Giang Châu chỉ nghe chứ không nói.
Thấy Trần Mã Long lải nhải xong rồi hắn mới cười nói: "Em biết, nhưng mà chỉ cần tìm được quan hệ thì không phải sẽ giải quyết được hết thảy mọi việc sao.".