Diệp Mẫn Kiệt thấp thỏm không yên.
Nghe Trịnh Trung Quang gọi mình, hắn rốt cục hồi thần lại, nhìn Trịnh Trung Quang, miễn cưỡng lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
Lúc này, trong viện không có ai.
Giang Châu trong phòng, Đoàn Đoàn Viên Viên đang khóc lóc ầm ĩ, Giang Châu cùng Mộng Ly đang khuyên nhủ.
Âm thanh loáng tháng, lại hơi ồn nên nghe không rõ.
Hầu kết của gã nhúc nhích, gã nuốt nước miếng cái ực, dường như nhận thấy ánh mắt của Diệp Mẫn Kiệt, Trịnh Trung Quang cười nói: "Quân Đoàn Quân Viên nghịch quá, bắt nòng nọc trong vũng nước ở đầu ngõ, kết quả bị bùn bắn khắp người, giờ đang tắm, chúng ta cứ ăn trước.
"
Trịnh Trung Quang hiển nhiên đang vui, đứng dậy đơm cơm, còn đơm Diệp Mẫn Kiệt một chén qua.
Diệp Mẫn Kiệt đưa tay nhận lấy, hít sâu một hơi, liếc nhìn Trịnh Trung Quang, ăn hai miếng cơm, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Chú, ngày mai chú muốn đi Hồng Kông sao?"
Trịnh Trung Quang không hề giấu giếm.
Nghĩ đến Hồng Kông, nghĩ đến vợ con nhiều năm không gặp, ông mỉm cười hạnh phúc và có vẻ nhẹ nhõm.
"Ừm, trước đây luôn băn khoăn không thể phụ quốc gia, nhưng sau này ngẫm lại, người sống cả đời, còn có thứ khác cần phải kiên trì.
"
Trịnh Trung Quang ăn một miếng cơm, lại cúi đầu, gắp cho mình một đũa thức ăn.
"Ngày mai chú đi rồi, nếu có thể, chú sẽ ở lại Hồng Kông, cháu ở lại kinh đô, tốt nhất vẫn nên ở bên cạnh Giang Châu.
"
"Thực sự không được, thì cũng nên làm với cậu ta một hai năm mới được.
"
Ông dừng một chút, bỗng nhiên nhìn Diệp Mẫn Kiệt, nói: "Mẫn Kiệt, có một số con đường, không thể nào đi được, một khi đi nhầm, có lẽ sẽ không quay lại được nữa, chú của cháu chính là ví dụ.
"
Thật ra tình trạng của Diệp Mẫn Kiệt bao lâu nay, ông cũng đã nhìn thấu.
Trịnh Trung Quang cũng biết, gã vẫn không cam lòng đi theo phía sau giúp đỡ Giang Châu làm việc.
Thế nhưng thế đạo này, kiếm tiền nào đâu dễ dàng?
Diệp Mẫn Kiệt là bởi vì đi theo Giang Châu, mới có được cuộc sống dư dả và tốt đẹp.
Gã không biết, ở vào thời đại này, không có quan hệ, không có đầu óc cùng thủ đoạn, sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Diệp Mẫn Kiệt sửng sốt.
Cứ có ảo giác ý đồ xấu của mình bị nhìn thấu.
Gã lúng túng lộ cố tươi cười, gật đầu, rồi nhanh chóng và một miếng cơm lớn.
Trịnh Trung Quang nhìn thấy dáng vẻ kháng cự này của đứa cháu, đang muốn nói lại thôi.
Trên thực tế, lúc này đây, ông đã sớm sắp xếp xong xuôi mọi chuyện.
250,000 tệ, nghĩ tới nghĩ lui, bản thân mang theo 50,000.
Bây giờ con trai du học trở về, học phí cũng không dùng nhiều như vậy, cũng nên tự mình trải nghiệm cuộc sống, cũng không thể cả đời đều trông cậy vào ông.
Mà dư lại 200,000 tệ.
100,000 để lại cho cho Quân Đoàn Quân Viên, 100,000 tệ còn lại thì để cho Diệp Mẫn Kiệt.
Suy cho cùng, gã là người thân duy nhất của mình ở trong nước.
Nhưng lúc nãy mới vừa thuyết giáo gã, giờ lại trực tiếp đưa tiền cũng không hay, không bằng ngày mai mình đi, rồi kêu Giang Châu đưa tiền cho gã, đến một lúc nào đó, gã suy nghĩ cẩn thận, thì có hiểu được mục đích thật sự của mình.
Lúc này, cửa phòng Giang Châu cùng mở.
Liền nhìn thấy hai đứa trẻ Đoàn Đoàn Viên Viên đã thay một bộ quần áo, từ trong nhà đỏ mắt đi ra.
Trên gương mặt bầu bĩnh trắng nõn còn treo hai hàng lệ, trông cực kỳ đáng thương.
"Làm sao vậy?"
Trịnh Trung Quang cực kỳ đau lòng, đứng lên, hướng về phía Quân Đoàn Quân Viên vẫy tay, nói: "Qua đây, tới chỗ ông Trịnh nào.
"
Hai đứa trẻ vội chạy tới.
Một trái một phải ôm lấy cánh tay của Trịnh Trung Quang.
"Ba ba đánh các con sao?"
Đoàn Đoàn uất ức thút thít khóc, gật đầu, đưa tay chỉ mông của mình.
"Đau đau, ba ba, bốp bốp bốp, đánh mông của cháu!"
Viên Viên cũng uất ức khóc hu hu, lại len lén nhìn Giang Châu, gật đầu méc.
"Đau lắm đau lắm hu hu!"
Trịnh Trung Quang nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Châu, nói: "Dạy dỗ con gái, làm sao có thể dùng bạo lực? Quân Đoàn Quân Viên mới mấy tuổi chứ?"
Giang Châu thật có chút dở khóc dở cười.
"Ông à, ông đừng nghe lời hai con bé méc!"
Giang Châu nói: "Cái vũng trước cổng, bên trong toàn là bùn lầy, nếu như gặp phải trời mưa, nước có thể có cao tới nửa thân người, hai con bé này lại dám lén lút đi bắt nòng nọc! Lần này té ngã may mắn trong vũng không có nước, lỡ như lần sau thì sao?!"
Nói thôi Giang Châu cũng thấy sợ.
Hai cô bé giờ đã hơi lớn, có ý nghĩ của chính mình.
Vừa rồi rõ ràng nói với mình ra cổng đón anh trai Giang Hạo Minh tan học, không ngờ đi một lúc vẫn chưa trở về, Liễu Mộng Ly rất lo, lúc này mới đi ra ngoài tìm.
Kết quả là nhìn thấy hai đứa con nít chui ra khỏi vũng nước bẩn, đen thui giống như hai con khỉ dính bùn, trốn ở đầu ngõ không dám trở về, còn đặc biệt "thông minh" hái mấy lá cây, chị lau cho em em lau cho chị.
Mãi đến khi Liễu Mộng Ly đi qua, còn chưa la mắng, thì hai cô cô gái đã khóc rồi.
Liễu Mộng Ly thương con, cũng không la mắng.
Nhưng sau khi trở về, cô kể lại với Giang Châu, hắn lập tức thấy sợ hãi, ý thức được chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng, lập tức mang theo hai đứa bé vừa tắm vừa dạy dỗ.
Nghe Giang Châu nói xong, hai cô bé lập tức im lặng.
Đứng chung với nhau, len lén liếc nhìn Trịnh Trung Quang, nhưng thấy ông cũng nghiêm mặt.
"Quân Đoàn Quân Viên, lần này ba ba của hai con không dạy sai.
"
Trịnh Trung Quang nói: "Có thể chơi, nhưng không thể chơi hoạt động nguy hiểm, cái vũng nước ngoài cổng ấy, vào mùa hè năm ngoái khi nước dâng đã có bạn nhỏ bị chết đuối đó, lần sau hai con không thể chơi ở đó nữa, nghe không?"
Hai đứa con nít tuy uất ức, thế nhưng cũng biết lần này thật là do mình làm sai, đuối lý.
Hai đứa con nít nhanh chóng không khóc nữa, mà ngoan ngoãn gật đầu, đồng thanh nói: "Dạ biết.
"
Vừa hay lúc này Giang Hạo Minh cũng đã tan học trở về.
Giang Minh đi theo phía sau con trai, đầu đầy mồ hôi.
Vừa tiến đến anh ta liền cười khổ: "Phố nhỏ ngõ nhỏ ở Bắc Kinh này thật là nhiều! Anh đi theo Hạo Minh vài chuyến mà vẫn chưa nắm rõ!"
Giang Châu cười tiếp lời: "Không chừng Hạo Minh còn nhớ đường hơn anh! Anh à, trí nhớ của anh sao bằng Hạo Minh được!"
Giang Minh dừng một chút, cúi đầu nhìn về phía Giang Hạo Minh.
"Con nhớ đường?"
Giang Hạo Minh vô cùng thành thực gật đầu, đáp: "Ba, cũng không khó, rẽ hai ngã tư là đến.
"
Lời này chọc cho toàn bộ người trong viện đều cười phá lên.
Diêu Quyên cười bảo mọi người ăn cơm: "Mau ăn cơm thôi! Đừng chậm trễ thời gian!"
Một đám người trong viện, lúc này mới vui vẻ hòa thuận bắt đầu ăn.
Chỉ riêng Diệp Mẫn Kiệt thì không.
~~~
Bóng đêm thâm trầm.
Diệp Mẫn Kiệt trở lại phòng mình, nằm ở trên giường lăn qua lăn lại mãi nhưng làm sao cũng không ngủ được.
Nhắm mắt lại, trong đầu toàn là khuôn mặt hung ác của hai anh em Tô Cường Tô Lực.
Một chân, hay một tay?
Hắn tự dưng cảm thấy rùng mình.
Lặng lẽ mở một khe hở nhỏ trên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, đã nhìn thấy đèn trong nhà của Giang Châu cùng Trịnh Trung Quang còn chưa tắt.
Chắc đang dọn đồ.
Âm thanh cười nói vui vẻ truyền đến, khiến cho gã cực kỳ khó chịu.
3,000 tệ.
Chỉ có 3,000 tệ, đã khiến mình ăn ngủ không yên, gã quả thực không tài nào hiểu nổi, mình đến Bắc Kinh, không phải tới để phát tài sao?.