Giang Châu nói rồi đưa cho anh một điếu thuốc.
Trịnh Hành lắc đầu từ chối: "Không hút, sẽ tổn thương đến thân thể."
Giang Châu nghe vậy liền có chút vui vẻ.
Hắc.
"Kiến thức không tệ."
Giang Châu tiễn anh đến bến tàu, hai người vừa đi vừa tán gẫu.
Sau khi biết được anh đã mua được nhà mới, Giang Châu liền thở phào nhẹ nhõm, hắn tiễn Trịnh Hành lên thuyền và dặn dò: "Thị trường bất động sản ở Hồng Kông sẽ tiếp tục tăng, hãy tiết kiệm tiền để mua nhà trước, nếu.
anh có một ngôi nhà ở Hong Kong, anh sẽ có mọi thứ."
Đối với những người bình thường mà nói, bất kỳ khoản đầu tư hay kinh doanh nào đều là sai lầm.
Đặc biệt là ở Hồng Kông này.
"Mặc kệ là giá nhà đất giảm hay tăng, cứ giữ đất trong tay là được rồi."
Giang Châu lại căn dặn lần nữa.
Trịnh Hành gật đầu, tỏ ý đã biết, sau đó rời khỏi Quảng Châu trong đêm đen mịt mù.
Qua lan nước, Giang Châu như thể nhìn thấy thành phố không bao giờ ngủ ở bên kia biển.
Neon sáng chói, hắc ám cùng tài phú cùng nhau tồn tại.
Sinh trưởng dã man.
Ngày hôm sau.
Giang Châu dậy từ sớm.
Rửa mặt, cạo râu rồi vào nhà khách ăn bánh cuốn.
Hôm nay hắn sẽ đến Bằng Thành để tham gia hội chợ đấu thầu của các nhà đầu tư Hồng Kông.
Nếu muốn đầu tư vào Bằng Thành, thì phải đáp ứng các tiêu chuẩn của các hạng mục khác nhau, cũng như phải có dự án và kế hoạch phát triển, v.
v.
Nhất là đồ điện tử hay đồ điện nhỏ,… mấy đồ đặc biệt hút hàng.
Thông qua cuộc đấu thầu, rồi rót vốn, đàm phán thương lượng, rồi khởi công xây dựng nhà máy, hàng loạt quy trình rất là rắc rối.
Mà những thứ này cũng không phải là những mục tiêu của Giang Châu.
Mùa hè cũng sắp đến rồi, nếu hoàn thành một loạt các quá trình này thì ước tính đến nửa cuối năm nay mới sản xuất được động cơ.
Thế nên hắn quyết định đầu tiên là giả vờ tham gia một cuộc đấu thầu, sau đó tìm mấy nhà máy ở Bằng Thành đang rao bán lại.
Tốt nhất là nhà máy động cơ.
Đã có sẵn nhân lực vật lực cùng máy móc để sản xuất động cơ.
Phải nhanh chóng tiếp quản rồi bắt đầu sản xuất động cơ mới kịp cho mùa hè sau một tháng nữa.
"Giang Châu!"
Hắn vừa ăn bánh cuốn xong thì nhìn thấy có một thanh niên chạy về phía mình.
Đây là nhân viên lễ tân của Khách sạn Kinh doanh Hồng Kông, tên là Tề Vĩ.
Anh ta vẫn còn trẻ, bối cảnh không tệ, cơ bản là tất cả doanh nhân Hong Kong đều là do Tề Vĩ tiếp đón, qua một loạt quá trình thì quen biết cũng không ít đại lão.
Thế mà anh lại cũng không có chút kiêu ngạo nào, lại rất nhiệt tình, biết Giang Châu sắp đầu tư thì trong bàn ăn, anh đã giới thiệu tình hình của các doanh nhân Hong Kong cho Giang Châu một lượt.
Lúc anh nói chuyện thì nhiệt tình tràn đầy, thao thao bất tuyệt.
Giang Châu thấy vậy thì thấy khá là mới mẻ.
"Tiếp viên Tề!"
Giang Châu cũng nở ra một nụ cười: "Ăn cơm chưa? Nếu chưa thì tôi mời."
Tề Vĩ vui vẻ cười nói.
"Ăn rồi, ăn rồi! Cuộc họp đấu thầu của các doanh nhân Hong Kong đã sắp bắt đầu rồi, mấy doanh nhân Hong Kong đã đến sở.
Đợi lát nữa chúng ta cùng đến!"
Giang Châu gật gật đầu, đi theo phía sau anh, quả nhiên vừa đến của nhà khách thì đã thấy ba gương mặt mới
Tất cả đều là đàn ông trung niên, Giang Châu cũng không biết ai trong số họ.
Bốn người gặp nhau thì lịch sự lên tiếng chào hỏi, nhưng chỉ có Giang Châu nói tiếng phổ thông, còn ba người còn lại nói tiếng Quảng Đông, điều này không tránh khỏi khiến họ phải liếc thêm vài cái.
Bất quá ba người kia cũng hiểu được mấy con đường quanh co uốn lượn trong kinh doanh, thế nên cũng không hỏi nhiều.
Chỉ cần tồn tại tức là hợp lý rồi.
"Đi thôi! Lên xe thôi! Xe đi Bành Thành đến rồi!"
Ngoài cửa truyền đến thanh âm hưng phấn của Đồng Vỹ, ngay sau đó bốn người liền đi ra ngoài cửa, vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy sáu tên vệ sĩ người toàn là cơ bắp tiếp đón.
Mấy vệ sĩ kia không nói lời nào mà cứ thế đi theo phía sau ba người, mỗi người hai vệ sĩ.
Giang Châu hiểu ra.
Đây chính là "văn hóa thương nhân Hong Kong".
Lùi lại mấy năm trước, nhiều người ở đại lục làm ăn phát đạt đều thuê hai vệ sĩ đi cùng ra ngoài làm ăn.
Chính là do học tập từ lứa doanh nhân Hong Kong này.
Vừa mới đang thở dài, liền nhìn thấy Tề Vĩ đưa tay ra bắt lấy trước mặt bọn họ.
Giang Châu quay đầu vừa nhìn lên liền thấy có một chiếc xe buýt nhỏ màu vàng trắng có mấy chữ bằng sơn đỏ tươi - "Hoan nghênh đầu tư đến Hồng Kông!"
Giang Chu: "..."
Tài xế bấm còi, ngay sau đó có hai người mặc quân phục từ trên xe xuống, mang theo súng trường, rất nghiêm trang.
"Mọi người đừng lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho các bạn! Đây là trách nhiệm của chúng tôi!"
Khi đầu tư vào đại lục, điều sợ nhất là ăn cướp, tất cả các doanh nhân Hong Kong đều ngầm hiểu với nhau như vậy.
Giờ bốn người cùng lên xe, Giang Châu phát hiện cái xe so với xe ở đại lục hiện đại hơn nhiều.
Vừa mới lại vừa thoải mái dễ chịu.
Chiếc xe buýt bắt đầu đi dọc theo con đường bê tông rộng rãi về phía Bằng Thành.
Trên đường đi, Đồng Vĩ cầm loa lênvà bắt đầu giới thiệu các dự án đầu tư phổ biến ở Bằng Thành cho mọi người.
Có một vài lưu ý được anh thổi lên tận trời.
Mấy người cùng ngành có thể coi là khá tỉnh táo liền cười cười đáp lại, nhưng mà họ có đầu tư vào lúc đấy hay không lại thì là một vấn đề khác.
Sau khi đi qua hàng rào thép gai cùng với những con đường nằm giữa hai hàng cây, đi qua thêm hai khu công nghiệp, cuối cùng mọi người cũng đã đến địa điểm đấu thầu.
Sau khi xuống xe, Giang Châu nhìn thấy chỗ bỏ phiếu đã có rất nhiều người.
Tất cả đều là kẻ già đời, thấy nhau thì liền chào hỏi rồi trao danh thiếp.
Lúc này thấy có người mới đến, họ liền đi tới cười ha ha chào đón.
Chỉ tiếc là tất cả bọn họ đều nói tiếng Quảng Đông.
Giang Châu có thể nghe hiểu nhưng nói không được tốt, thế nên cũng không cố gắng giao tiếp.
Một lúc sau, có người bước lên sân khấu rồi thông báo rằng cuộc đấu thầu sẽ bắt đầu.
Giang Châu lơ đễnh ngồi xuống nghe, trong đầu óc chỉ toàn ý muốn tìm một nhà máy sản xuất động cơ để mua lại.
Hai giờ sau, cuộc đấu thầu kết thúc, hai trong ba doanh nhân Hồng Kông đến cùng Giang Châu đã chọn được dự án ưng ý để đầu tư.
Người còn lại vẫn đang đợi.
Đồng Vỹ phụ trách bốn người, thấy bọn họ vừa giải tán liền vội vàng đi tìm.
"Sếp Lý, Sếp Giang, mấy anh không thấy dự án đầu tư nào ưng ý sao?"
Đồng Vĩ hỏi.
Ông chủ Lý nói: "Đến xem qua là được rồi.
Ngày mai tôi sẽ đến nhà máy xem xét.
Tôi có một người lão ca ở đây, tôi hỏi thăm anh ấy một chút rồi nói chuyện sau."
Thương nhân Hồng Kông nào đến đây đầu tư cũng đều được người khác giới thiệu.
Một khi kiếm được tiền, thì mới có động lực để đầu tư.
Bằng không thì cũng chẳng ai dám vào nội địa kiếm khoản lợi đầu tiên.
Tề Vĩ nghe vậy thì không nói thêm nữa.
Anh lại quay đầu nhìn Giang Châu, lần này anh chuyển sang tiếng phổ thông.
"Sếp Giang, anh thích dự án nào? Tôi có thể giới thiệu với anh!"
Giang Châu mỉm cười, suy nghĩ một chút rồi hạ giọng nói:
"Tôi đang vội kiếm tiền nên sẽ không tham gia mấy cuộc đấu thầu.
"
Hắn ghé đến bên tai Tề Vĩ nói: "Tiếp viên Tề, tôi muốn mua nhà máy sản xuất động cơ.
Anh có thể giúp tôi xem có cái nào thích hợp không? "
Giang Châu tin chắc rằng không có ai là người không tham lam.
Khi nói lời này hắn liền vỗ vỗ cánh tay của Đồng Vĩ, một cuộn nhân dân tệ theo đó mà rơi vào trong túi của Đồng Vỹ.
Cảm nhận được trọng lượng của cục tiền, mắt Đồng Vỹ sáng lên.
"Ồ, nhà máy sản xuất động cơ à!"
Anh hơi cao giọng rồi cười nói: "Đừng lo, năm nay cũng có khá nhiều doanh nhân Hong Kong rút vốn.
Tối nay tôi sẽ đi xem một chút, ngày mai nhất định sẽ có câu trả lời cho anh!"
Giang Châu nghe xong liền nhẹ nhàng thở phào rồi đưa lại qua một điếu thuốc.
"Xong việc, tôi mời anh một bữa."
Khóe miệng Tề Vỹ nhếch lên càng lúc càng cao.
"Thành giao!".