Vào ban đêm.
Hoàng hôn buông xuống.
Một nhóm doanh nhân Hồng Kông khoảng một chục người, được nhân viên lễ tân địa phương kéo đi lang thang quanh khắp Bằng Thành.
Nói cho cùng cũng là vì chiêu thương đầu tư, ở thời đại này lực lượng lao động ở Trung Quốc cực kỳ dư thừa, cần đầu tư xây dựng nhà máy để giải quyết vấn đề lao động.
Giang Châu đi sau đám đông, bước đi chậm rãi, nhìn thành phố xuyên qua màn đêm bao la.
Ai có thể ngờ rằng trong tương lai nó sẽ cất cánh và tỏa sáng trở thành một ngôi sao mới chứ?
Nhà cao tầng, kinh tế phát đạt, dân cư đa dạng.
Tất cả các nền kinh tế và tư bản đều đặt chân đến đây, phát triển với cường độ cực cao.
Hắn nhìn về hướng Tây Bắc, nơi đặt trụ sở công ty của hắn khiếp trước.
Nhưng bây giờ chỉ có bóng tối mịt mờ cùng nhà máy sáng đèn suốt đêm.
"Mọi người, ngày mai sẽ tổ chức xúc tiến đầu tư vào buổi chiều, buổi sáng sẽ không có hoạt động gì, mọi người bây giờ muốn nghỉ ngơi hay là đi nhảy múa ca hát?"
Tề Vĩ cười hỏi.
Loại chuyện này ai cũng ngầm hiểu với nhau.
Giang Châu nghe thấy người nào đó bật cười rồi nói tiếng phổ thông nghe khá lạ: "Đương nhiên nhảy múa ca hát rồi! bây giờ mới mấy giờ chứ? Sao lại đi ngủ được chứ, mọi người đánh vài ván bài với nhau nào.
"
Ngay khi lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều phá lên cười.
Cái ý tứ này trong đó không cần nói cũng biết.
Giang Châu vốn dĩ muốn từ chối, nhưng hắn lại nghĩ rằng chắc hẳn sẽ có nhiều doanh nhân Hong Kong ở đấy, không chừng đến đó lại kiếm được mục tiêu của mình.
Thế nên hắn cũng không lên tiếng từ chối.
Tề Vĩ mang theo mọi người đến vũ trường.
Sự phát triển của Bằng Thành có thể nói là thay đổi theo từng ngày, đặc biệt là các vũ trường chuyên môn tiếp đón các doanh nhân Hong Kong, nhìn qua thôi cũng hoa lệ không khác gì Hong Kong.
Đây là nơi ăn chơi trác táng, khi vừa bước qua hành lang đến cửa thì đã nghe được tiếng nhạc sôi động phát ra từ bên trong sàn nhảy.
Bên trong quả nhiên là có không ít doanh nhân Hồng Kông, lúc này có một vài tiểu cô nương đang nhảy múa trên sàn nhảy, mấy tên đàn ông trung niên với cái bụng bầu vẫn luôn mê thích những cô bé chỉ có 18 tuổi.
Giang Châu tìm một nơi có nhiều người nhất để ngồi xuống.
Hắn gọi đồ uống và từ từ lắng nghe những người kia trò chuyện bằng tiếng Quảng Đông.
Trong vũ trường, đám cô nương kia đang tán gẫu với nhau, trong lời nói có chút trắng trợn và thô tục.
Giang Châu nhấp một hớp đồ uống, quay đầu đi chỗ khác nhìn.
Hắn sẽ không nhàm chán đến mức chỉ trích những thứ này, có một số việc tồn tại tức là hợp lý, nhất là ở Bằng Thành - nơi đang cực kỳ phát triển này.
Ở một khía cạnh nào đó, điều này có thể thúc đẩy kinh tế phát triển lên rất nhiều.
Sự thật tuy là tàn khốc, nhưng đó là sự thật.
Giang Châu ngồi một hồi phát hiện không tìm được mục tiêu mình cần tìm, thế nên thực sự rất là mệt mỏi, thế nên đứng dậy định rời đi.
Tuy nhiên khi vừa đứng dậy, hắn lại chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Thanh âm kia vang lên ở ngay bên cạnh hắn.
"Ai nha, tới tới đây nào! Chúc mọi người sau này kiếm được nhiều tiền! Kiếm được đại vận! Cũng không phải nghe mấy tên tiểu tử kia lải nhải nữa! Con mẹ nó!"
Lời này vừa nói xong, lập tức xung quanh vang lên một tràng thanh âm phụ họa.
"Đúng! Anh Triệu à, phải nói là chúng ta sống cũng không dễ dàng, kiếm được một ít tiền mà còn phải lén lút, sợ bị người ta nhìn thấy! Giờ thì tốt rồi! Từ nay về sau, các anh em có thể theo anh Triệu lăn lộn rồi!"
"Đúng rồi! Chuyện làm ăn này cũng không thể để cho bọn chúng độc chiếm được! Chúng ta cũng phải kiếm được một chén canh chứ!"
………
Giang Châu có chút sửng sốt, hắn kinh ngạc quay đầu sang một bên nhìn.
Hắn nhìn thấy dưới ánh đèn mờ ảo có mấy người đang ngồi xung quanh một chiếc bàn vuông.
Mấy người đàn ông kia đang ở trần mỗi người đều ôm một cô nương, uống rượu, mồm phát ra toàn mấy lời thô tục, khi nói chuyện thì hưng phấn đến mức không nhịn được hôn lên mặt mấy cô nương kia.
Tổng cộng có năm người, dưới ánh sáng lờ mờ, Giang Châu liếc nhanh qua liền thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Triệu Quyền.
Triệu Quyền của Nhà máy Điện tử Đại Phát.
Lúc này gã đang mặc áo phông, dựa vào ghế sau, trên tay cầm điếu thuốc, cúi người, bĩu môi nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, cao giọng nói: "Không nhìn thấy à? Một chút ánh mắt cũng không có, châm thuốc đi! "
Tiểu cô nương kia liền vội vàng cầm lấy bao diêm trên bàn rồi nở nụ cười, châm thuốc cho gã, sau đó cúi người dụi dụi người vào người gã rồi nhẹ giọng nói: "Anh Triệu, đừng nóng giận, chốc nữa em sẽ bóp chân mát xa cho anh, em vừa học được kỹ thuật mới nhất định rất dễ chịu.
"
Triệu Quyền rít mạnh một hơi thuốc, lộ ra thần sắc cực kỳ đắc ý
Dưới ánh sáng lờ mờ, sắc mặt của gã trông thật kinh tởm.
Giang Châu nhìn chằm chằm vào đám người Triệu Quyền một hồi, cũng nghe hiểu được đại khái bọn họ đang nói gì.
Có vẻ như Triệu Quyền đã rời khỏi Nhà máy Điện tử Đại Phát và tự mình lên kế hoạch làm ông chủ nên đã dẫn mấy anh em trước đó làm cùng mình theo.
Trái tim Giang Châu đột nhiên cảm thấy hơi thắt lại.
Đây là một loại trực giác phi thường kỳ diệu.
Hắn lắc đầu, không nhìn thêm nữa, quyết định bước một bước nhìn một bước
Sau đó Giang Châu trở lại nhà khách và ngủ một giấc đến rạng sáng.
Buổi sáng khi tỉnh dậy thì cũng là do Tề Vĩ đánh thức, đám doanh nhân Hong Kong còn lại vẫn đang ngủ, Tề Vĩ một mình đến Giang Châu thì hiển nhiên đây là một tin tốt.
Ngay khi Giang Châu vừa mở cửa, hắn đã nhìn thấy cái miệng của Tề Vĩ cười ngoác ra đến mức sắp chạm vào mang tai.
"Ông chủ Giang, tôi tìm được rồi! Vận khí của anh tốt đấy, tối hôm qua tôi đi hỏi thăm một hồi rồi kiểm tra tờ khai đăng ký của mấy thương nhân Hong Kong, cuối cùng cũng tìm được!"
Tề Vĩ cười nói.
Giang Châu yên lặng nghe anh nói, sau đó mới đưa một điếu thuốc qua, lúc này Tề Vỹ mới không tiếp tục lải nhải nữa.
"Đó là một nhà máy điện cơ mang tên Quảng Minh của một doanh nhân Hong Kong.
Nghe nói là nhà máy có chuyện, cần tiền gấp để về lo cho vợ cho nên phải bán nhà máy sản xuất động cơ điện đang có trong tay.
Nhà máy đó chủ yếu chế tạo một số bộ phận phần cứng, ngoài ra còn sản xuất cả một số động cơ nhỏ nữa, anh xem thử xem có đáp ứng được yêu cầu của mình không? "
Tề Vĩ nói xong liền nhìn Giang Châu.
Trên thực tế, khi vừa nghe thấy mấy chữ "nhà máy điện cơ Quảng Minh", Giang Châu đã nhớ ra.
Hồi đó hắn chuyển trụ sở công ty đến Bằng Thành, lúc đến thì đã có nhà máy Điện Cơ Quang Minh ở đó rồi, tuy nhiên quy mô của nó lúc đó lớn hơn bây giờ gấp chục lần, mà cũng không chỉ sản xuất động cơ mà còn sản xuất vài thứ liên quan đến cùng lĩnh vực như điều hòa không khí, tủ lạnh,!.
doanh thu hàng năm vượt hơn một tỷ nhân dân tệ.
Giang Châu không ngờ rằng mình thật sự nhặt được món hời lớn như vậy!
Trên mặt hắn không có biểu hiện gì, chỉ cười nói: "Cảm ơn đồng chí Tề, đúng lúc tôi đang lo! Có phù hợp hay không thì phải xem một chút mới biết được, nếu chuyện này thành thì chắc chắn sẽ mời đồng chí một bữa cơm!"
Tề Vĩ cũng cười theo.
Giang Châu thu dọn chút đồ đạc rồi tắm rửa sạch sẽ, sau đó thì đi theo Tề Vỹ.
Sau đó hắn tiện tay mua một cái bánh bao để lót dạ, trên đường đi hắn vừa ăn vừa nghe Tề Vỹ kể lại sự tình liên quan đến nhà máy Quang Minh.
Hai người lên xe taxi chạy thẳng theo con đường lớn, giờ đang là lúc công nhân đi làm, Giang Châu nhìn thấy khắp nơi đều là nhà máy, tiếng chuông vang lên một cái là thấy các nữ công nhân mặc quần áo và mũ nón đồng phục đi ra từ ký túc xá.
Trông không giống như trong mô tả của các bản tin thời hậu thế - gương mặt của các nữ công nhân chết lặng, máy móc vô hồn.
Mà hoàn toàn ngược lại.
.