Từ việc phân bổ công việc không đồng đều đến việc vài người cảm thấy trả lương không công bằng.
Còn một số việc như kiểu là có mấy tên đang tìm kế trộm vải vóc từ xưởng về nữa.
Nói tóm lại là có rất nhiều chuyện, ba ngày nay Hầu tử gầy đến hốc hác đi, bận đến sứt đầu mẻ trán.
Vì vậy, cậu đã lên kế hoạch tuyển dụng vài nhân viên quản lý để cùng quản lý nhà máy mới, chuyện này cậu cũng đã nói cho với Vu Tự Thanh, Vu Tự Thanh cũng đã đồng ý.
Nói theo cách thì bây giờ nhà máy số ba là do Vu Tự Thanh quản lý, còn Hầu tử phụ trách quản lý nhà máy mới.
Nhà máy mới có rất nhiều việc phải làm, Vu Tự Thanh muốn rèn luyện Hầu tử nên cứ để cho cậu mặc sức mà làm.
Không ngờ, một ngày sau khi cuộc tuyển dụng bắt đầu, Trần Đông Nhĩ lại đến.
Ông phải ngồi tù trong gần một năm, vì cải tạo tốt tốt và được mối quan hệ cũ giúp đỡ nên án được giảm nhẹ.
Cả người ông đã gầy đi rất nhiều, vẻ hăng hái giữa lông mày kia đã biến mất từ lâu.
Khi gặp Hầu tử, ông ta nói thẳng rằng muốn có việc làm, làm gì cũng được.
Hầu Tử giật mình, phản ứng đầu tiên của cậu là đuổi người đi.
"Tôi thật sự không có chỗ nào để đi."
Thần sắc Trần Đông Nhĩ có chút chán nản, trông rất mệt mỏi: "Tháng trước tôi ra tù, mới phát hiện ra Giang Châu thế mà đã phát triển đến trình độ không thể tưởng được rồi."
Ông cười khổ một cái, lại thở dài.
Trên thực tế, lúc mới ra tù, ông đã nghĩ đến việc vay tiền để sơn đông tái khởi.
Nhưng mà sau khi ra tù thì mới biết, nói đến Giang Châu thì không ai ở Phí Thành là không biết, họ đều nói ông chủ mới của xưởng may số 3 thủ đoạn thông thiên, hắn cũng đã giúp bách tính ở Phí Thành kiếm được nhiều tiền, mọi người cực kỳ tán thưởng!
Trần Đông Nhĩ nghe người ta nói vậy thì sững sờ.
Còn khi tìm việc thì… khi biết ông đã từng vào tù, gặng hỏi nguyên nhân lại biết ông là chủ cũ của xưởng may số 3 thì sắc mặt của tất cả mọi người ông gặp đều thay đổi..
Nói gần nói xa thì đều biểu thị rằng không thể thuê ông.
Trần Đông Nhĩ chỉ quen thuộc với lĩnh vực quần áo.
Bây giờ xưởng may của Giang Châu có thể nói là một tay che trời, trừ phi rời khỏi Phí Thành hoặc chuyển nghề sang làm cu li, nhưng mà để chọn thì bên nào ông cũng không muốn chọn!
Vì vậy ông cũng đành nghiến răng nghiến lợi đến nhà máy số 3.
Nghe nói xưởng may đang tuyển người, ông liền quyết định vò đã mẻ cũng không sợ rơi, quyết định mặt dày đi xin việc nếu lần này không được nữa thì về quê làm ruộng!
Sau khi Trần Đông Nhĩ đi vào, trước tiên ông cùng Hầu tử nói chuyện một hồi, sau đó nhanh chóng giúp cậu giải quyết một số việc lớn nhỏ vừa xuất hiện trong nhà máy.
Không thể không nói.
Gừng càng già càng cay.
Tuy thủ đoạn Trần Đông Nhĩ đa dạng, nhưng đen ở chỗ ông gặp phải Giang Châu - một doanh nhân trời sinh.
Nhà máy số ba của hắn có thể độc đại toàn bộ Phí Thành thì hắn tuyệt đối không thể không có thủ đoạn thông thiên.
Sau khi giải quyết mọi vấn đề của xưởng may xong, Trần Đông Nhĩ đi tới trước mặt Hầu Tử nói: "Tôi biết vấn đề này cậu không thể quyết định được.
Cậu nên đến hỏi Giang Châu để cậu ta quyết định, tôi ở trong nhà chờ cậu ta.
"Đó là những gì Trần Đông Nhĩ nói."
Hầu tử c mô tả mười phần sống động cùng chân thành..
Giang Châu nghe xong liền một ngụm trà, hắn không đáp lại ngay mà quay đầu nhìn Vu Tự Thanh.
"Chú, chuyện này chú định thế nào?"
Vu Tự Thanh sửng sốt.
Vốn ông vẫn đang chăm chú nghe Hầu tử nói, không ngờ Giang Châu lại đột nhiên hỏi chính mình.
"Chú định sao á?"
Vu Tự Thanh ngơ ngác hỏi lại: "Cháu đang nói về việc Trần Đông Nhĩ sao?"
Giang Châu gật đầu.
Kiếp trước Vu Tự Thanh đã bị bức bách vào hoàn cảnh phải tự sát, tuy rằng kiếp này đã sống một cuộc sống mới tốt hơn nhưng không có nghĩa là chuyện này chưa từng xảy ra.
Ở một mức độ nào đó, với vợ chồng Vu Tự Thanh mà nói, đứng được ở đây cũng là do thần may mắn chiếu cố.
Giờ Trần Đông Nhĩ đã ra tù và muốn làm việc trong nhà máy.
Không thể phủ nhận rằng nếu ông ấy đến nhà máy mới, thì nhà máy mới chắc chắn sẽ nhanh chóng đi vào quỹ đạo, thậm chí có thể cấp tốc mở rộng.
Nhưng mà đây là con dao hai lưỡi.
Mà quyền quyết định việc này, đang nằm trong tay Vu Tự Thanh.
Giang Châu lặng lẽ nhìn Vu Tự Thanh, nhưng thần sắc trong ánh mắt của hắn Vu Tự Thanh nhìn là hiểu.
Ông không nói lời nào mà ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc sau đó châm lửa rồi im lặng hút, mãi cho đến khi điếu thuốc sắp tàn ông mới rít một hơi thật sâu.
"Nếu cháu muốn hỏi về chuyện này, thì chú không có ý kiến."
Vu Tự Thanh nói: "Con người Trần Đông Nhĩ tuy có dã tâm, nhưng ông ta cũng đã phải ngồi tù và trả cái giá lớn rồi.
Hơn nữa chúng ta cũng đã phát triển đến mức này rồi thì ông ta cũng sẽ không còn chiêu gì để ngáng chân chúng ta đâu.
"
"Nhà máy mới rất cần người.
Nếu ông ấy thực sự đến nhà máy mới thành tâm nguyện ý giúp đỡ chúng ta mà nói, thì lợi nhiều hơn hại."
Nghe Vu Tự Thanh nói như vậy, Giang Châu và Hầu tử đều hơi kinh ngạc..
Kỳ thực, đối với Giang Châu mà nói, trong lòng hắn biết rõ, hắn là người có bàn tay vàng trong làng trọng sinh, chỉ cần hắn phát triển theo đúng dòng chảy lịch sử, việc đứng ở đỉnh cao chỉ là vấn đề thời gian.
Có Trần Đông Nhĩ, bất quá cũng chỉ là dệt hoa trên gấm.
"Chú Vu, chú nghĩ kỹ chưa?"
Giang Châu nói tiếp: "Chú không cần nghĩ cho cháu, chỉ cần chú hài lòng với hết thảy mọi việc là được."
Vu Tự Thanh gật gật đầu, tỏ vẻ kiên định.
"Chú nghĩ kỹ rồi, nếu cháu xin ý kiến của chú, thì ý kiến của chú là vậy."
Ông dừng lại một chút rồi nói thêm: "Chẳng qua là chú cảm thấy không nên dồn ông ta đến đường cùng mà thôi, coi như là nể mặt mũi của mẹ ông ta ở quê đi.
"
Kể từ khi Trần Đông Nhĩ bị bắt giam, tháng nào mẹ của Trần Đông Nhĩ cũng đến Phí Thành một lần.
Bà đã lớn tuổi, không hiểu rõ tột cùng đã xảy ra chuyện gì, bà chỉ biết rằng con trai mình đã làm chuyện gì đó sai trái, làm tổn thương ai đó nên mới bị nhốt trong tù.
Bây giờ người bị con trai bà tấn công đã là ông chủ của xưởng may số 3.
Thế nên tháng nào bà cũng vác chiếc thúng tre trên vai, bên trong là trứng gà trứng vịt bà dành dụm trong cả tháng kèm theo rau dưa trồng trong vườn, đặt trước cổng sân.
Lúc đầu, Hầu Tử cùng Vu Tự Thanh cũng không biết ai đã gửi đồ đến.
Mãi cho đến khi hai người tình cờ gặp mặt rồi hỏi chuyện bà, thì mới biết người gửi đồ đến là mẹ của Trần Đông Nhĩ.
Tuổi đã cao, tóc hoa râm, chân còn đang bọc, mỗi bước đi đều run run rẩy rẩy, đi hai bước mới bằng được người khác đi một bước.
Để tiết kiệm chi phí, đoạn đường hơn 20 dặm kia bà đều đi bộ, vừa đi vừa nghỉ.
Chỉ để chuộc tội cho con trai mình.
Trái tim con người cũng không phải là sắt đá.
Vu Tự Thanh thấy những việc bà làm thì trái tim cũng đã mềm đi không ít.
Giang Châu nghe xong liền gật gật đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: "Thế này đi, cháu sẽ đi gặp để thăm dò ông ta một lần, nếu ông ấy thực sự thành tâm thì xưởng may mới sẽ để chú Vu phụ trách để chú quản Trần Đông Nhĩ.
Chú quen tính ông ấy, nếu ông ta có vấn đề thì chú cứ thẳng tay đuổi việc"
Vu Tự Thanh gật gật đầu.
Hầu Tử cũng thở phào.
Giang Châu ăn qua loa bữa tối rồi đạp xe đến Trần gia thôn.
Khi trời nhá nhem tối, Giang Châu mới đến được Trần gia thôn, dựa theo trí nhớ hắn trực tiếp tìm đến nhà của Trần Đông Nhĩ.
Vẫn là ngôi nhà đầu tiên được xây bằng bùn đất mái lợp tranh.
Giờ đang là mùa mưa dầm, nhìn qua trông nó như có một lớp áo mới.
Trong phòng không có đèn, từ ngoài cửa nhìn vào có thể thấy một bóng người đang làm gì đó.
"Đông Tử à, rau muống mới hái là lúc non mềm nhất, mẹ hái một ít rồi, con mang ra ngoài rửa sạch, lát nữa là có cháo ăn."
Bà lão nói rồi ho khan hai tiếng.
Sau đó là tiếng Trần Đông Nhĩ đáp lại.
"Vâng, để con đi."
…….