"Em biết anh cả đã đi đâu.
"
Giang Châu thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không biết nên cười hay nên khóc.
Sau nhiều lần cân nhắc, thì chỉ có một khả năng - đi tìm Diệp Mẫn Kiệt.
Ngay sau đó Diêu Quyên cũng không nói nhiều nữa mà nhanh chóng nhờ Giang Thấm Mai chăm sóc Giang Hạo Minh, sau đó cùng Giang Châu vội vã đi ra ngoài.
Bốn mươi phút sau.
Trên đường, hai người nhìn thấy Giang Minh đi về với vẻ mặt u ám.
Nhìn thấy Giang Châu và Diêu Quyên đang vội vã đi từ hướng đối diện tới, Giang Minh liền khựng lại sau đó liền rảo bước tới đón hai người: "Hai người đến đây làm gì?"
Diêu Quyên vừa tức giận vừa lo lắng, lúc này nhìn thấy Giang Minh nội tâm mới buông lỏng được phần nào, cô vội vã đi tới với đôi mắt đỏ hoe, vung tay lên rồi nện nhẹ vào cánh tay anh.
"Sao anh không nói lời nào mà lại đi ra ngoài? Hại cho người ta tìm mất cả nửa ngày!"
Nữ nhân đều làm bằng nước.
Thốt ra những lời này nước mắt của Diêu Quyên cũng đã sắp rơi, Giang Minh thấy vậy liền sửng sốt, anh luống cuống lau nước mắt cho cô, ủ rũ nói: "Anh thấy mọi người đều đang bận rộn, thế nên là định tìm Diệp Mẫn Kiệt một chút rồi về luôn.
Lần sau anh nhất định sẽ nói với em, thôi đừng khóc.
"
Diêu Quyên gật gật đầu, quay sang bên lau nước mắt rồi đứng sang một bên.
Giang Châu nhìn chằm chằm vào Giang Minh, trong lòng cũng đoán ra được phần nào, có chút trêu ghẹo: "Sao rồi anh, tìm đến nhà Diệp Mẫn Kiệt, nhưng cửa đóng then cài đúng không?"
Giang Minh: "…"
Coi như ngươi thông minh!
Trong lòng anh lại buồn bực, cơn giận vất vả lắm mới nhịn được giờ lại bùng lên.
"Con mẹ nó!"
Giang Minh không nhịn được lại văng tục một câu rồi dắt Diêu Quyên trở về, vừa đi vừa kể lại mọi chuyện cho Giang Châu nghe trên đường về.
Hóa ra Giang Minh vẫn luôn ôm ý định kia trong lòng từ trước, sau khi trở về, thấy đám người Giang Châu đang bận việc, anh liền nghĩ đến chuyện đi tìm Diệp Mẫn Kiệt nói cho rõ ràng.
Không ngờ khi đến đó, nhà của Diệp Mẫn Kiệt lại không có người lớn, trong nhà chỉ có một đứa trẻ mười ba tuổi đang tự mình nấu ăn.
Giang Minh cũng không muốn nổi giận với một đứa nhỏ, liền đi tới hỏi thăm, mới biết trong khoảng thời gian này Diệp Mẫn Kiệt cũng chưa bao giờ trở lại.
Sau khi hỏi thêm một vài câu thì mới biết cha mẹ của Diệp Mẫn Kiệt và mẹ của đứa trẻ đều đang ở bệnh viện.
Giang Minh đương nhiên nghi ngờ đứa nhỏ đang nói dối mình, cho nên trốn sau cửa đợi rất lâu, anh nghĩ đến lúc cơm tối thể nào bọn họ cũng phải trở về.
Kết quả thì tất nhiên là thất vọng.
"Vậy anh ngồi xổm cho đến tận bây giờ có thu được gì không?"
Giang Châu hỏi.
Giang Minh đang định lắc đầu thì đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng vươn tay vào trong túi móc móc, một lúc sau mới lấy ra một tờ giấy.
"Nhìn này, đứa nhỏ đó đưa cho anh.
"
Hóa ra lúc Giang Minh đến thì đang thấy đứa nhỏ đấy đang ăn khoai tây nướng chấm muối.
Đứa nhỏ đấy gầy đến nỗi da bọc xương, thế mà nó còn lấy một tờ báo bọc một củ khoại lại, đi tới, rồi hỏi xem anh có muốn anh cùng nó không, nói thế nào cũng phải đưa cho anh một củ khoai.
Giang Minh nhìn thấy cảnh này sao mà chịu nổi chứ?
Giang Minh cũng là người có con nhỏ, lúc này thì anh cũng chỉ có thể cầm lấy, sau đó lấy trong túi ra một tờ mười tệ đưa cho đứa nhỏ.
Lúc ăn xong khoai tây, đang định ném tờ giấy, thì anh lại vô thức liếc qua, sau đó liền phát hiện tờ giấy hình như có gì đó không ổn.
Anh đưa cho nó Giang Châu, nói: "Hình như là phiếu thanh toán? Em nhìn xem.
"
Giang Châu nhướng mày, cầm lấy tờ giấy, quan sát cẩn thận rồi lập tức nở nụ cười.
"Quả là vậy!"
Hắn nhìn lướt qua địa chỉ thanh toán, là từ một bưu điện ở Lang Phường, Hà Bắc.
"Đây cũng là nơi Diệp Mẫn Kiệt kinh doanh.
"
Giang Châu dừng lại một chút, sau đó đột nhiên lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.
Đúng là đi mòn gót giày cũng không thấy, lúc tìm được lại chẳng tốn chút cô phu.
Trên thực tế, hắn đang định sau khi xử lý xong việc động cơ quạt điện ở Bằng Thành, thì mục tiêu tiếp theo của hắn là chế tạo vỏ quạt.
Nếu hắn nhớ không lầm, Lang Phường vào những năm 83 đã bắt đầu phát triển nhiều nhà máy chế tạo có quy mô lớn.
Hiện tại Bắc Kinh đã bắt đầu lên kế hoạch phát triển thủ đô, thế nên việc các nhà máy chế biến hơi chút ô nhiễm xung quanh kiếm được sự phê duyệt cũng vô cùng là khó khăn.
Mà Lang Phường cũng chỉ cách Bắc Kinh vài chục km, lộ trình ngắn mà thủ tục xét duyệt lại nhanh, thế nên các nhà máy quy mô từ to đến nhỏ cũng đã bắt đầu phát triển ở đó.
Ý định ban đầu của Giang Châu là đến Lang Phường tìm xưởng gia công chế tạo vỏ quạt, dù sao việc chế tạo vỏ quạt cũng không có nội hàm kỹ thuật gì nhiều, thế nên rất khó tìm được xưởng gia công riêng ở Bằng Thành.
Không ngờ, lại có thể gặp gỡ Diệp Mẫn Kiệt ở đó.
Giang Châu nhìn chằm chằm vào danh sách thanh toán, sau đó gấp lại cẩn thận cất vào túi.
"Anh cả, chuyện này để em xử lý.
"
Giang Châu nhẹ giọng nói: "Một số chuyện có thể tha thứ, nhưng một số chuyện phải nói cho rõ ràng.
"
Lần trước, khi trở về từ Bành Thành, Giang Châu đã đem bã thuốc đi phân tích.
Hắn tìm đến bác sĩ Phương Vân Lương, một vị bác sĩ cực kỳ đáng tin cậy, chỉ cần ngửi qua ông đã kết luận rằng có thứ kỳ lạ trong bã thuốc.
Nói chung lại là thế này, thuốc này có tính ôn lương, sau khi đun sôi thì dược tính sẽ được hòa tan hết vào canh, bã thuốc còn dư nếu đem phơi nắng vài ngày thì căn bản không còn mùi vị gì.
Còn cái bã thuốc này, nếu đưa lên chóp mũi ngửi nhẹ có thể ngửi thấy mùi hôi thối rất đặc trưng.
Ông bắc sĩ này đang làm ở bệnh viện lớn, thế nên sau đem về phân tích một hồi, thì ngày hôm sau đã có kết quả.
Có một ít tetramine trong đó, không nhiều nhưng chắc chắn uống vào thì sẽ bị ngộ độc.
(D/G: Tetramine là hóa chất diệt chuột cực độc, đã bị cấm ở các nước, kể cả ở Trung Quốc.
Ở Việt Nam, khoảng năm 2003 trở về trước, tetramine là nguyên nhân chính gây ngộ độc và tử vong.
)
Đến tận bây giờ Giang Châu vẫn còn nhớ, ngày hôm đó khi trở về, cả người hắn đều rét run.
Đó là một cái lạnh từ từ, nó bốc lên từ lòng bàn chân và lòng bàn tay sau bao trùm lấy hắn từng chút một.
Hắn chưa bao giờ tưởng tượng được rằng Diệp Mẫn Kiệt sẽ làm ra loại chuyện này.
Thậm chí Giang Châu cũng bắt đầu hối hận.
Nếu như lúc trước hắn không hứa hẹn với Diệp Mẫn Kiệt, rằng hắn sẽ đến đưa gã đến thủ đô để kiếm tiền, thì tất cả chuyện này đã không phát triển đến kết quả như hiện nay.
Bị bệnh là thật.
Nhưng Diệp Mẫn Kiệt động tay chân cũng là thật.
Giang Châu khẽ nhắm mắt lại, xoa xoa lông mày, khi mở mắt ra một lần nữa, nụ cười của hắn đã lạnh hơn rất nhiều.
Giang Minh và những người khác vẫn chưa biết về chuyện, Giang Châu cũng không định nói về nó bây giờ.
Nếu như bắt ngay tại chỗ thì không sao, nhưng bây giờ không có chứng cứ thì cũng chỉ làm cho bọn họ tức giận thêm mà thôi.
"Anh cả, đi thôi, thời gian còn dài mà!"
Giang Minh nghe vậy liền không bận tâm nữa, anh gật đầu rồi cùng Diêu Quyên Giang Châu, ba người cầm đèn tránh bão đi về tạp viện trong đêm tối mịt mù.
Sáng sớm hôm sau, một đoàn người hùng hậu cuối cùng cũng đặt chân lên tàu trở về Bắc Kinh.
Bây giờ đang là đầu tháng sáu.
Thời tiết đã bắt đầu trở lên nắng nóng.
Nhưng mà thời kỳ cao điểm để bán ra của quạt điện phải chờ thêm một tháng nữa.
Lý do trực tiếp nhất là tiền.
Quạt điện được coi là thứ xa xỉ trong hàng xa xỉ vào những năm 80, giá một bộ về cơ bản dao động từ 120 đến 150 tệ.
Có giá ngang với hai hoặc ba tháng lương!
Tầng lớp lao động phải thắt lưng buộc bụng, dành dụm mấy tháng mới mua được, đó là chưa kể những người nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Không có vé, không có tiền, trời nóng thì làm sao bây giờ?
Thế thì cầm cái ghế, ngồi trong ngõ, ngồi trước sảnh, chờ gió thổi qua sảnh để hưởng chút mát mà thôi, tuy gió xen lẫn cả cái nắng nóng nhưng tháng sáu cũng chỉ làm được như thế.
Dòng thời gian đi thêm một chút nữa.
Thì cái thời tiết nắng nóng này lại trùng với thời gian diễn ra kỳ thi tuyển sinh đại học năm 83 vào tháng 7.
Kể từ khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, trong vài năm trở lại đây kỳ thi đại học nào đều cũng giống như một làn sóng, đặc biệt là ở một số thành phố lớn, cho dù là thư viện hay phòng làm việc thì trong khoảng thời gian này đều chật kín người.
.