Giang Châu xuyên qua lầu túc xá, cuối cùng đến tòa nhà hai tầng trong cùng.
Tòa nhà nhỏ này trông khá hoành tráng, bên ngoài quét một lớp sơn lót màu trắng, một phần ba tầng một thì sơn màu xanh lá cây.
Tổng cộng có hai phòng, đánh giá từ số áo quần treo bên ngoài, chắc là mấy đời đều sống chung một chỗ.
Giang Châu đi tới, thò đầu nhìn vào trong, trong sân nhỏ trồng đầy rau theo mùa.
"Có ai không?"
Giang Châu nhìn một hồi, mở miệng gọi.
Một lát sau mới nghe bên trong truyền đến tiếng bước chân lộp cộp, suy đoán từ độ nặng nhẹ của tiếng bước chân, chắc là một bà lão.
Quả nhiên.
Trong chốc lát liền nhìn thấy cửa phòng mở ra, một bà lão tóc quăn bó chân, mặc áo may-ô cùng quần dài màu đen bước ra.
Bà lão chống gậy, đi tới, mệt dọc ngẩng đầu nhìn ra ngoài viện nói:
"Đứa nào đó?"
Trần Mai Hương nói: "Trong nhà không có ai, đều đi làm cả rồi!"
Giang Châu đi tới vài bước, ép mặt vào cánh cổng sắt lớn, lộ ra nụ cười hiền lành thân thiện: "Bà à! Cháu có chuyện này, cháu muốn mua nhựa, không có người ở nhà chờ ở cổng được không ạ?"
Vào thời đại này mọi người còn đơn thuần, nhiệt tình hiếu khách.
Con trai Diêu Trường Phú của Trần Mai Hương làm phó trưởng xưởng ở xưởng nhựa, vừa nghe đến việc mua nhựa, bà lập tức chống gậy tiến lên, mở cổng cho Giang Châu.
"Vậy được, cháu cứ vào chờ đi, nhưng chắc phải đợi thêm lúc nữa!"
Giang Châu có chút kinh ngạc, không nghĩ tới đối phương lại mở cổng nhanh như vậy.
Hắn nói cám ơn, đi vào, cũng thức thời không vào trong phòng ngồi, mà là lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ, ngồi ở trong sân lát đá xanh, chờ người trở về.
Trần Mai Hương rót trà, bưng qua đặt ở trước mặt của Giang Châu, sau đó vội vàng đi nấu cơm.
Giang Châu vốn tưởng ít nhất phải đợi đến giờ tan sở, không ngờ không tới nửa giờ sau, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân cùng tiếng chửi bới.
"Mẹ kiếp, lại dám đánh người, lần sau cần phải đánh chết lũ khốn này!"
Tiếng chửi kia cách mình càng ngày càng gần, cuối cùng đẩy cổng ra.
"Bà ơi! Con muốn uống nước!"
Giang Châu ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy một thằng nhóc khoảng hai mươi, mặc một chiếc áo ngắn tay sọc trắng xanh, phía dưới là quần ống loa, đi giày da mũi vuông, rất hợp thời trang.
Mặt mũi dáng dấp cũng không tệ, trông năng động nhưng hơi bướng, khiến người ta không khỏi không cảm khái một câu tuổi trẻ thật tốt.
"Ai?"
Diêu Tu đi tới, hiển nhiên là nhanh chóng nhận ra Giang Châu ngồi bên lối đi.
"Anh là ai?"
Gã cau mày, đánh giá Giang Châu, trong ánh mắt có chút cảnh giác.
Trần Mai Hương lớn tuổi, từ sau khi ông nội mất, bà hay bị lẫn, tên ăn mày đi đến xin tiền bà cũng có thể kéo vào nhà uống trà ăn bánh, cùng người ta trò chuyện cả buổi sáng.
Lúc này nhìn thấy Giang Châu, Diêu Tu lập tức cho rằng lại là tên ăn mày nào bị Trần Mai Hương kéo vào nhà.
Chỉ là vừa quan sát, thấy kẻ này ăn mặc không giống như ăn mày, gã lập tức cảnh giác thêm mấy phần.
Trần Mai Hương thương cháu trai bảo bối, vội mang nước ra, để ly nước vào tay gã.
"Con à, sao ngày hôm nay lại về sớm như vậy? Ba con không phải nói ngày hôm nay phải xuất hàng sao, nhiệm vụ quan trọng, buổi trưa không về ăn cơm sao?"
Diêu Tu thở hắt ra, tiếp nhận nước, uống ực ực.
Biết ngày hôm nay bà gã vẫn tỉnh táo.
"Xảy ra chút chuyện.
"
Diêu Tu mập mờ không rõ, trả lời qua loa đối phó, sau đó lại nói sang chuyện khác, đưa tay chỉ Giang Châu, nói: "Bà, hắn là ai vậy? Sao bà lại cho hắn vào nhà?"
Trần Mai Hương gật đầu, nói: "À, hắn nói hắn đến mua nhựa, nên bà cho hắn vào, cháu hỏi xem hắn muốn mua gì, bà đi nấu cơm cho cháu!"
Nói xong, Trần Mai Hương lấy lại chén nước rỗng, chống gậy chậm rãi đi trở về phòng bếp.
Giang Châu lúc này cũng đứng lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười, vươn tay, hướng về phía Diêu Tu cười nói: "Chào cậu, tôi tên Giang Châu, đây là danh thiếp của ta.
"
Danh thiếp là thứ phải đến tiệm in in mới có
Diêu Tu vừa nghe đến cái tên Giang Châu, chỉ cảm thấy có chút quen tai.
Gã lầm bầm hai câu, tiếp nhận danh thiếp nhìn vào, lập tức sửng sốt.
Ôi trời.
Ông chủ của công ty trang phục!
Lại còn mở tiệm thiết bị điện ở Bắc Kinh!
Bắc Kinh.
Chờ đã.
Diêu Tu cuối cùng nghĩ ra, gã trợn to mắt, nhìn Giang Châu, kinh ngạc nói: "Anh không phải là người tố cáo kia sao!? Chính là đại án Đông Bắc đó?"
Giang Châu kinh ngạc, cười cười, gật đầu, thoải mái thừa nhận.
"Chính là thuận miệng suy đoán, không ngờ lại chuẩn như vậy.
"
Hắn cười nói: "May mắn mà thôi.
"
Nghe Giang Châu thừa nhận, Diêu Tu lập tức thân thiện hơn hẳn, gã hưng phấn nhìn Giang Châu, lại kêu hắn kể về tình tiết cụ thể đã xảy ra.
Nửa giờ sau, quan hệ giữa hai người Diêu Tu cùng Giang Châu đã có bước nhảy vọt.
Diêu Tu cầm một đĩa hạt dưa, đặt ở trước mặt Giang Châu, đẩy về phía hắn, hai chân bắt chéo, nói: "Anh tới xưởng nhựa Thuận Đạt là muốn mua nhựa sao? Mua nhựa gì? Anh đã liên hệ với xưởng trưởng bên em chưa?"
Diêu Tu trông vô cùng nghi hoặc hỏi.
Giang Châu thở dài, nhìn Diêu Tu nói: "Người anh em à, chuyện này anh cũng không gạt chú, đây là lần đầu anh kinh doanh mảng nhựa, không chuẩn bị bao nhiêu tiền, hơn nữa vào thời điểm này kinh doanh tư nhân dẫu sao cũng chưa phổ biến, thủ tục phê duyệt lại khó làm, cho nên anh chỉ muốn len lén thu mua nhựa.
"
Giang Châu nói, lại bổ sung: "Nhưng em yên tâm, lúc này thủ tục phê duyệt đang tiến hành rồi, chắc nửa tháng nữa là có thể xong xuôi, đến khi đó cũng là kinh doanh nhà nước đàng hoàng, tuyệt sẽ không có vấn đề.
"
Vào thời đại này, rắc rối lớn nhất trong việc kinh doanh chính là chồng chéo giữa hai cửa ải lớn công và tư.
Xin giấy phép kinh doanh thì dễ, thế nhưng một khi dính đến kinh doanh, hơn nữa còn là loại quy mô lớn này, vậy thì phải tìm quan hệ, móc nối với chính quyền địa phương với công ty mới được.
Nếu không, dù là nhập hàng hay là tiêu thụ, cũng sẽ gặp vô vàn phiền phức.
Chuyện thủ tục Giang Châu đã bảo Giang Minh đi tìm chủ nhiệm phố Trần Nguyên Phương nhờ vả.
Chỉ là còn phải báo lên trên, vì vậy cũng phải mất khoảng nửa tháng may ra mới giải quyết được.
Giang Châu chỉ có thể đi trước một bước.
Thấy Diêu Tu im lặng, Giang Châu lại thử dò hỏi: "Làm sao, không thể bán à?"
Lúc này Diêu Tu mới thở dài, xoa xoa đầu, có vẻ vô cùng phiền não.
"Anh, anh tới thật không đúng lúc.
"
Diêu Tu thở dài, nói: "Từ lúc nhà máy xây dựng tới nay, hiệu quả và lợi ích càng ngày càng tệ, ba em cùng em chắc bản thân cũng khó bảo toàn! "
Thì ra xưởng nhựa Thuận Đạt này, mở thật không đúng thời điểm.
Xưởng mở khi nền kinh tế quốc xanh bắt đầu sa sút, vì vậy làm không có lãi, việc kinh doanh đa phần đều là càng ngày càng tệ.
Người người tiêu cực lười biếng, đa phần đều không có lý tưởng, không cầu sáng tạo, chỉ cầu ăn đồng lương chết đói.
Một nhà xưởng lớn như vậy, không khí trầm lặng, không có nhiệt tình, đã định trước chỉ có thể đi hướng diệt vong.
Mà cha của Diêu Tu, Diêu Trường Quý là phó trưởng xưởng từ lúc mới lập xưởng.
Nhiều người, lại bắt đầu chia bang phái.
Thuộc hạ của Diêu Trường Quý có khoảng hơn trăm mười người, mà phó trưởng xưởng Thạch Thu Lâm ở bên đối nghịch cũng có số lượng thuộc hạ ngang ngửa.
.