Tính kỹ ra thì những người này về cơ bản đều là họ hàng thân thích.
Bởi vậy hai nhóm người này cũng không thể làm việc lâu dài được với nhau.
Lần giảm biên chế này đã khiến cả hai nhóm động tâm tư.
Cả hai bắt đầu hỏi về danh sách sa thải một cả công khai lẫn bí mật, đồng thời tìm mọi cách để can thiệp vào danh sách.
Điều này càng gây ra sự hoang mang trong toàn bộ nhà máy, sợ rằng mình sẽ bị đưa vào danh sách bị sa thải.
"Cha tôi lo lắng chuyện này cả năm, dưới tay ông đều là thất đại cô bát đại di, còn có cả thân thích các kiểu nữa."
Diêu Tu bất đắc dĩ nhún vai, nói: "Mỗi ngày tôi đều tới chỗ cha tôi, để ông có thời gian rảnh đi tìm xưởng trưởng.
Ngày nào cha tôi cũng đến đó nhưng cũng không thu được tin tức gì! Cha tôi có thể làm gì đây?
Việc này là do cấp trên quy định, lợi nhuận và hiệu quả kinh tế không đủ để nuôi nhiều người như vậy, không thể không sa thải bớt nhân viên.
"
Diêu Tu nói rồi bực bội xoa xoa mặt.
Vừa nãy lúc gã trở lại trông hùng hùng hổ hổ cũng là do xung đột với nhóm người đối địch trong nhà máy.
Dưới áp lực cao như vậy, bất kỳ mâu thuẫn nhỏ nào cũng sẽ bị phóng đại.
Hai bên đã đánh nhau một trận, cha của gã biết được chuyện này liền cho gã một cước rồi bảo gã lượn ra ngoài.
"Hiện tại trong xưởng người nào cũng cảm thấy bất an, ai còn dám lén lút bán đồ nữa? Hơn nữa tên Thạch Thu Lâm đó còn rất nhiều mánh khóe.
Mấy ngày trước tôi thấy hắn còn muốn đưa vợ hắn đến tận nhà của xưởng trưởng.
Anh nói xem, đây có phải không cần mặt mũi nữa không?"
Diêu Tu nhìn Giang Châu, có chút bất đắc dĩ: "Anh à, thực xin lỗi."
Giang Châu nghe vậy liền khẽ nhíu mày.
Hắn không ngờ rằng mình lại gặp phải cái chuyện như vậy.
Giang Châu hơi cong ngón tay, gõ nhẹ vào đầu gối, từng cái một, chậm rãi và nhịp nhàng.
Giờ hắn đang suy nghĩ.
Làm thế nào để thuyết phục thanh niên trước mặt này.
Một lúc sau, khi tách trà đã cạn đáy, sắc mặt Giang Châu rốt cuộc cũng có chút nghiêm túc.
Hắn lấy từ trong túi ra một điếu thuốc rồi đưa cho Diêu Tu, trên môi tuy mang theo nụ cười nhưng lại ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hắn một cách sắc bén.
"Huynh đệ, tôi có mấy lời, nhưng không biết có nên nói hay không."
Giang Châu nói.
Diêu Tu không nghĩ nhiều, gã cầm lấy điếu thuốc rồi châm lửa, không chút do dự gật gật đầu: "Anh cứ nói đi, giờ đã đến thời khắc mấu chốt, còn có gì không thể nói chứ?"
Lúc này Giang Châu mới gật gật đầu, rồi chậm rãi mở miệng.
"Huynh đệ, ngươi có bao giờ nghĩ tới rằng, cho dù cậu cùng cha cậu với đám người dưới trướng cực kỳ cẩn thận, không phạm sai lầm lớn nào, thì kết quả vẫn rất có khả năng mọi người vẫn bị sa thải không?"
Thứ nhất, theo những gì cậu nói thì Thạch Thu Lâm đúng là không cần mặt mũi, hắn thậm chí còn có thể đưa cả vợ mình cho người ngoài, dùng tất cả mọi cách để đạt được lợi ích.
Cậu tự hỏi mình xem, bản thân có làm được những việc như thế không?"
Câu hỏi này vừa được đưa ra.
Diêu Tu ngay lập tức trầm mặc, sắc mặt cũng trở lên tái nhợt.
Con mẹ nó.
Đưa vợ mình lên giường người khác, loại cầm thú súc sinh nào mới có thể làm được việc này?
"Vậy cái thứ hai thì sao?"
Diêu Tu ủ rũ hỏi: "Còn có lý do khác nữa sao?"
Giang Châu gật đầu cười nói.
"Cái thứ hai chính là nguyên nhân."
Giang Châu trịnh trọng nói: "Nguyên nhân căn bản để giảm biên chế là gì?
Chính là không có tiền, hiệu quả kinh tế không đủ.
Không đủ phúc lợi để chia đủ cho tất cả mọi người dẫn đến việc các công nhân làm việc không tích cực gây chậm trễ trong công việc, đây chính là nguyên nhân dẫn đến việc tinh giảm biên chế.
Nói cho cùng cũng là bởi vì không nuôi nổi nhiều người như vậy."
Giọng điệu của Giang Châu đột nhiên trở nên nghiêm túc, hắn nhìn chằm chằm vào gã, gã từng chữ một: "Cho nên, cứ coi như biểu hiện của cậu tốt, lấy được lòng xưởng trưởng, thế thì có ích gì? Sa thải nhân viên là điều tất yếu, không ai có thể cưỡng lại được!
Hắn chỉ nói vài câu thì đã lập tức giải thích được toàn bộ sự tình, Diêu Tu nghe xong sắc mặt lập tức tái nhợt.
Gã không nói gì thêm mà bắt đầu hút thuốc, một lúc lâu sau gã mới lẩm bẩm mắng một câu thô tục.
"Anh à, anh cảm thấy chúng ta nên làm cái gì bây giờ, cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn cả nhà bị sa thải chứ?"
Diêu Tu buồn bực nói: "Đúng lúc trong nhà đang cần tiền, tôi còn chưa cưới vợ!"
Giang Châu: "..."
Hắn mỉm cười vỗ vỗ vai Diêu Tu.
"Sợ hãi rụt rè không bằng vung tay đánh cược một lần."
Giang Châu đứng lên, trịch thượng nhìn chằm chằm vào Diêu Tu đang ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc, cảm giác áp bách mười phần.
"Thời buổi này, chỉ có gan lớn mới có thể kiếm được nhiều tiền, đạt được địa vị cao.
Cậu có bao giờ nghĩ rằng, thay vì bị người khác dắt mũi thì tự mình lập nghiệp còn tốt hơn không?"
Ánh mắt Diêu Tu càng lúc càng sáng hơn.
Gã còn trẻ và tràn đầy năng lượng, không phải gã chưa từng nghĩ đến việc lập nghiệp, nhưng cha gã luôn bảo gã rằng phải làm theo khuôn phép, chân lúc nào cũng phải chạm đất.
Bây giờ mấy câu nói này của Giang Châu ngay lập tức khiến lồng ngực Diêu Tu nhói lên.
Việc Giang Châu nói là thật.
Thay vì sợ bị sa thải, tốt hơn hết thì chẳng bằng tận dụng cơ hội này để vung tay thử một lần.
Trong đầu Giang Châu đã có một kế hoạch chi tiết, nếu thành công, thì hắn sẽ có thể hoàn toàn liên kết được với Nhà máy nhựa Thuận Đạt, biến nó từ quốc doanh thành tư nhân.
Đến lúc đó nó sẽ có thể liên tục cung cấp vỏ quạt nhựa cho hắn.
Một giờ sau.
Diêu Tu cúi đầu, suy đi nghĩ lại, không khỏi siết chặt hai tay, giờ gã cảm thấy tim mình đang đập thình thịch.
"Điều này thực sự có thể sao?"
Diêu Tu nuốt nước miếng, nói: "Vạn nhất bị điều tra ra..."
"Không có vạn nhất."
Giang Châu cười cười, ánh mắt sáng rực nhìn lấy gã, nói: "Chỉ cần chúng ta có thể kéo dài thời gian khoảng nửa tháng, thì tất cả cũng sẽ không có vấn đề gì."
Hắn nói xong lại vỗ vỗ tay Diêu Tu, trầm giọng nói: "Cho dù thật sự xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm hết, cậu cứ yên tâm.
"
Diêu Tu nghe vậy thì mới hoàn toàn yên tâm.
Dù sao Giang Châu cũng là "anh hùng" mà!
Nếu bị bắt thì cũng không đến nỗi phải vào tù, đúng không?
~~~
Ngày hôm sau.
Khi trời còn mờ sáng, Giang Châu và Diêu Tu đã gặp nhau dưới cột điện thoại cuối đường Giải Phóng.
Sau khi kai người ăn sáng xong, Diêu Tu liền đưa Giang Châu đến xưởng sản xuất khuôn mẫu.
"Hôm qua, xưởng chúng ta không có mẫu vỏ quạt điện mà anh yêu cầu, thế nên chúng ta phải đến nhà máy sản xuất khuôn mẫu để đặt hàng."
Diêu Tu nói: "Anh cứ yên tâm, nhà máy sản xuất khuôn mẫu số 1 của chúng tôi đã thành lập từ những năm 70, tay nghề không phải nói!"
Giang Châu gật gật đầu, biểu thị mình đã biết.
Sau hồi hưng phấn hôm qua thì đến tận sáng sớm Diêu Tú mới bình tĩnh lại được.
"Anh nói không sai, tối hôm qua tôi ngủ không được nên ra ngoài đi dạo, kết quả lại nhìn thấy tên súc vật Thạch Thu Lâm kia thế mà lại đưa vợ hắn đến tận nhà của xưởng trưởng!"
Diêu Tu nói rồi sắc mặt trở nên tức giận: "Cái tên kia đúng là một tên súc sinh! Đến vợ mình còn dâng lên cho người khác được! Đúng thật không phải là con người"
Giang Châu chỉ cười cười, không nói gì.
Sống qua hai kiếp, hắn đã thấy được rất nhiều điều kỳ quặc còn hơn thế này.
Vì tiền vì sinh kế, rất nhiều người còn không có cả lòng tự trọng, đừng nói là dâng vợ của mình lên, ngay cả con gái của bản thân họ còn có thể làm thế được.
Vì củng cố địa vị cùng tiền tài của mình, có bao nhiêu người chấp nhận việc sống hai mặt chứ?
Diêu Tu nghiến răng hạ quyết tâm nói: "Tôi cùng ba tôi không tàn nhẫn như tiểu tử kia được! Lần này nghe theo anh làm việc này, cho dù có bị sa thải thì cũng sẽ kiếm được tiền! Không sợ hắn nữa!".