Nhìn thấy dáng vẻ của Diêu Tu, trong lòng Lý Vĩ Đạt liền nhận ra điều gì đó.
Ông dừng lại một chút, không nhịn được mà kéo kéo cánh tay Diêu Tu, hạ giọng nói: "Sao vậy? Không có thủ tục sao?"
Diêu Tu thầm hít sâu một hơi, cố gắng nhớ lại mấy lời Giang Châu căn dặn mình hồi trước.
"Chú à, sao chú lại nói mấy câu này, đương nhiên là có thủ tục rồi! Cơ mà nó còn đang ở Bắc Kinh, làm hết thủ tục thì chậm nhất cũng phải bảy tám ngày nữa!"
Lý Vĩ Đạt âm thầm giật mình.
Khá lắm.
Mấy cái từ "làm hết thủ tục" có rất nhiều nghĩa!
Bảy tám ngày sao?
Nếu gặp vận xui, một hai tháng cũng không phải là không có!
Lý Vĩ Đạt cau mày, trong lòng đang cảm thấy có chút phân vân thì thấy Giang Châu ở đối diện cười lớn nói: "Lý chủ nhiệm, tôi đương nhiên hiểu lo lắng của anh, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng các thủ tục liên quan nhất định sẽ được gửi đến trước mặt anh trong vòng chậm nhất là bảy hoặc tám ngày.
"
"Tôi là người có gì nói đó, nếu đơn hàng này được hoàn thành, tiền phân cho nhà máy khuôn đúc nhất định sẽ không thiếu.
"
"Hơn nữa tôi có thể trả một nửa số tiền đặt cọc trước, số tiền còn lại chậm nhất sẽ không quá một tháng, tất cả các khoản thanh toán đều rõ ràng, tuyệt đối sảng khoái!"
Giang Châu trở lên nghiêm túc.
Vừa nói hắn vừa mở chiếc túi đang mang đang đeo bên mình, để lộ ra một chồng tiền dày cộp bên trong.
Lý Vĩ Đạt trợn hết cả mắt lên!
Mấy tháng nay hiệu suất làm việc của nhà máy không được tốt, xưởng trưởng thì lại là kẻ tự tư tự lợi không muốn tìm cách tiến bộ, sau khi trăm phương ngàn kế tìm biện pháp sa thải vài người thì cũng ổn định được hai tháng, nhưng hiệu suất công việc vẫn đang trượt dốc không phanh.
Lý do rất đơn giản.
Trước hết thì đây vẫn là nhược điểm cố hữu của doanh nghiệp nhà nước, người lao động không có động lực nên cứ làm qua loa cho xong công việc, bổn phận của mình thì làm tốt nhưng tuyệt đối sẽ không làm nhiều.
Thứ hai chính là vì doanh nghiệp tư nhân.
Công ty của Giang Châu hiển nhiên cũng thuộc về loại này, ban đầu kiếm được danh nghĩa công ty nhà nước, sau đó lấy danh nghĩa đấy để công khai kinh doanh hợp pháp.
Loại công ty này thì bất kể là hiệu quả sản xuất, chất lượng sản phẩm hay giá bán ra bên ngoài đều tốt hơn công ty quốc doanh.
Lý Vĩ Đạt đã từng bí mật đến thăm một nhà máy tư nhân ở ngoại ô Lang Phường.
Chậc!
Chất lượng đó, hiệu quả sản xuất đó… quả thực là khiến cho ông là mở rộng tầm mắt!
"Nhưng! "
Lý Vĩ Đạt vẫn còn có chút do dự.
Diêu Tu cau mày thật chặt rồi vội vàng chạy tới nói: "Chú à, giờ đã là lúc nào rồi? Nếu chú không kiếm được tiền nữa, chú thực sự sẽ bị sa thải đấy!
Cha cháu cũng đã quyết tâm nhận thêm đơn hàng nữa, mà sao giờ chú vẫn còn do dự vậy?"
Lý Vĩ Đạt có chút đau đầu.
Cuối cùng Diêu Tú đành phải chỉ vào Giang Châu, nói: "Chú à, chú biết vị này là ai không? Giang Châu đấy! Anh ấy chính là đại anh hùng có công tố cáo tội phạm đấy! Sao anh ấy lại bị mấy cái thủ tục cỏn con làm khó được cơ chứ? Vấn đề chẳng qua là thời gian mà thôi, cháu cam đoan là không có vấn đề nào!"
Giang Châu?
Lý Vĩ Đạt giật mình một cái, ông nhìn chằm chằm vào Giang Châu trước mặt, rốt cuộc cũng nhớ ra.
Anh hùng tố cáo tội phạm chính là anh ta sao?
Đây chính là người được thị trưởng Bắc Kinh viết thư khen ngợi đó nha!
Cán cân tâm lý trong lòng Lý Vĩ Đạt bắt đầu nghiêng đi, ông dựa người vào bàn, hơi nghiêng về phía trước, trong đầu bắt đầu lướt qua tình trạng của nhà máy trong vài tháng qua.
Cả một đời gò bó theo khuôn phép, nơm nớp lo sợ, cuối cùng cũng vẫn ở trong diện bị giảm biên chế.
Mà bây giờ!
Giờ phút này.
Ở phía đối diện với, Giang Châu dường như đã nhận ra sự do dự của Lý Vĩ Đạt nên ngay lập tức tung ra con át chủ bài của mình.
"Nếu chủ nhiệm Lý thực sự không muốn hợp tác với chúng tôi, thế thì tôi cũng không còn cách nào khác.
"
Giang Châu nói rồi mỉm cười, đứng dậy, nhìn ông với đôi mắt sáng rực rồi nói: "Tôi nghĩ nhà máy số hai và nhà máy số ba nếu nhận đơn đặt hàng này thì sẽ rất hài lòng đấy.
"
Vừa hay nhà máy số ba là nhà máy có tính chất tư nhân.
Mặc dù đến đấy cũng cần phải giả vờ xem xét các thủ tục, nhưng chắc chắn là dễ dàng hơn so với nhà máy số một.
Sở dĩ Giang Châu chọn nhà máy số 1, là bởi vì đó là nhà máy đứng đầu về công nghệ và quy mô sản xuất thiết bị.
Những nhà máy tư nhân nhỏ kia, cũng chỉ được xây dựng trong một hai năm qua.
Về năng suất thì làm sao so được với nhà máy số 1 lâu năm được?
Thấy Giang Châu cùng Diêu Tu đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lý Vĩ Đạt lập tức trở lên vội vàng.
"Tôi nhận! Tôi nhận!"
Lý Vĩ Đạt vội vàng nói.
Ông nhanh chóng từ sau bàn làm việc đi ra, bước mấy bước liền tới trước mặt hai người, thở dài, bất đắc dĩ dang hai tay ra nói: "Chuyện này hai người nói đúng, tôi quá cố chấp rồi.
"
Ông nghiến thật chặt hàm răng nói:
"Thành giao! Nhà máy khuôn đúc số 1 của chúng tôi sẽ tiếp nhận đơn đặt hàng này, tất cả mọi thứ sẽ thực hiện theo những gì anh vừa nói!"
Nghe thấy điều này, Diêu Tu lập tức nở một nụ cười.
Gã thở phào nhẹ nhõm, lúc quay đầu nhìn về phía Giang Châu lại phát hiện nụ cười trên mặt hắn vẫn nhàn nhạt như thế, dáng vẻ trông như không có chút kinh ngạc nào.
Tựa hồ!
Hắn đã biết được tất cả mọi thứ sẽ xảy ra như thế.
………
Lô hàng đầu tiên từ nhà máy khuôn đúc sớm nhất thì cũng phải mất ba ngày.
Giang Châu thoáng nhàn rỗi trong chốc lát, hắn dự định tận dụng ba ngày này để quay lại Bắc Kinh gặp Liễu Mộng Ly cùng Đoàn Đoàn Viên Viên.
Xa nhau vài ngày ngắn ngủi, mà hắn cảm thấy thực sự nhớ họ.
Có một gia đình thực sự là một điều tuyệt vời.
Giống như là lục bình bám rễ, dù có đi bao xa, thì chỉ cần kéo bộ rễ một cái là hắn sẽ sẽ quay trở lại.
Cảm giác này rất hay, chỉ vẻn vẹn nhớ lại tiếng nói và nụ cười của vợ con là đã đủ thấy hạnh phúc rồi.
Cáo biệt Diêu Tu, Giang Châu đến thẳng cửa hàng bách hóa.
Ra ngoài lâu như vậy, khi trở về phải mua chút gì đó cho gia đình chứ.
Từ đường Giải Phóng rẽ một cái, đi qua thêm hai con phố là tới cửa hàng bách hóa.
Lần này, Giang Châu không gọi xe ba bánh người kéo, mà chậm rãi đi bộ.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn đến Lang Phường, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn đến đây vào những năm 80.
Hắn chậm rãi đi bộ, chậm rãi nhìn, trong đầu đại khái đã khắc sâu được tổng thể sự phát triển của thành phố này, bởi vì nơi này cách Bắc Kinh rất gần thế nên nó phát triển cũng không tệ.
Nền kinh tế tư nhân ở đây cũng đã bắt đầu xuất hiện, khắp nơi đều thấy quầy bán hàng rong từ to đến nhỏ.
Đồ gì cũng bán, không có đồ nào là ngoại lệ.
Hắn đi đến quầy đồ ăn thì dừng lại, sau đó mua một chiếc bánh kếp.
Đang định vừa ăn vừa đi sang cửa hàng bách hóa đối diện thì đột nhiên cảm thấy có người kéo nhẹ cánh tay mình.
Giang Châu sững sờ.
Theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại thì phát hiện đó là một đứa trẻ mới lớn, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, bởi vì suy dinh dưỡng nên toàn thân đều trông như là da bọc xương.
Đầu tóc bù xù, đôi mắt to trừng trừng nhìn hắn, khiến hắn vô thức nhíu mày lại.
"A, ông chủ à, yên tâm, cháu không phải người xấu!"
Đứa bé kia vội vàng nói.
Rồi nó hơi khom người, cúi đầu xuống, hiển nhiên đã quen với việc lấy lòng.
Giang Châu nhận ra vẻ mặt của mình không đúng, liền cười cười vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn.
"Tiểu tử, ăn bánh rán không?"
Giang Châu hỏi.
Đứa bé kia nghe vậy thì sững sờ, nó kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Giang Châu lắp bắp một hồi mới nói được:
"Bánh rán? Cho cháu sao?"
Giang Châu mỉm cười đưa tới.
"Cầm lấy đi.
"
Sau khi đưa cái bánh cho đứa nhỏ, hắn lại tự mình mua một cái khác, cắn một miếng rồi định rời đi.
.