"Nào trông thô kệch giống như mấy tên hán tử này! Cả ngày ngày chỉ biết đánh nhau, huấn luyện, nhìn xem! Đây mới là người có văn hóa!"
…
Sau khi tạm biệt hết mọi người, Giang Châu mới theo Phương Vân Lương rời đi.
Phương Vân Lương giơ ngón cái lên với Giang Châu, tấm tắc lấy làm kỳ.
"Đám hỗn đản này lòng cao hơn trời, ngươi muốn bọn hắn kết giao, không phải người kinh thành không kết giao, không có gia cảnh cũng không kết giao.
Hôm nay cậu quả là lợi hại nha!"
Giang Châu cười cười nhún nhún vai: "Vận khí tốt mà thôi."
Phương Vân Lương: "..."
Lúc hai người bước vào nhà, Lý Anh cùng Phương Chính Dương đã chuẩn bị bàn tiệc xong từ sớm.
Thấy hai người đi vào, Phương Chính Dương đặt tờ báo xuống, đứng dậy khỏi ghế sô pha, bất động thanh sắc nhìn Giang Châu.
Dáng người ông rất vạm vỡ, vì tham gia quân đội lâu niên nên dáng người thẳng tắp, đứng thẳng tại chỗ trông như một cây thông xanh.
Khi thì ánh mắt lạnh lùng sắc bén của ông lướt qua người, lại giống như chim ưng gắt gao khóa chặt con mồi, khiến cho người ta sởn gai ốc.
Nhưng Giang Châu cũng không sợ, hắn chỉ đứng đó với nụ cười trên môi, để mặc cho Phương Chính Dương dò xét mình.
Mãi cho đến khi ánh mắt sắc bén cùng áp bức kia biến mất, Phương Chính Dương mới lộ ra vẻ mặt tươi cười, đi tới, hào phóng vươn tay: "Phương Chính Dương, cha của Phương Vân Lương."
Giang Châu cũng bắt tay ông, cười nói: "Chào chú Dương, cháu tên là Giang Châu, bạn của Phương Vân Lương."
Hắn nói rồi đưa túi quà trên tay ra rồi nói: "Lần đầu tiên đến nhà, cũng không biết chú thím thích gì nên cháu tùy tiện mua một ít hoa quả."
"Ai nha, cháu đến là tốt rồi.
Sao lại còn mua quà cáp là cái gì?"
Lý Anh lập tức có đánh giá mới với Giang Châu.
Tuổi còn trẻ mà còn lại lễ nghĩa chu toàn, và mọi hành động đều tỏ ra mười phần lễ phép, có thể thấy đây là một người có giáo dục.
Con trai mình có một người bạn như vậy, bà cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Lý Anh đưa tay nhận lấy, cúi đầu nhìn một cái, lập tức kinh ngạc nói: "Ai nha, sao còn mua thêm cả quần áo nữa?"
Giang Châu đi tới, cười cười mở túi vải lấy quần áo bên trong ra, đưa cho cho Lý Anh.
"Cô chú, nói thật với mọi người, đây là những bộ quần áo này được bán trong cửa hàng của cháy, kiểu dáng này là kiểu bán chạy nhất.
Cháu đã hỏi Vân Lương về số đo hai người, nhất định là sẽ vừa.
Hai cô chú nhìn xem."
Nữ nhân nào mà không yêu thích quần áo chứ?
Nếu là cái gì khác, Lý Anh nhất định sẽ không mở nó ra trước mặt người khác.
Mà khoảnh khắc do dự này của bà liền bị Giang Châu bắt được.
Thấy Phương Chính Dương cau mày muốn nói gì đó, hắn tiến lên một bước, cầm lấy chiếc váy từ tay Lý Anh rồi mở ra.
"Cô chú chớ khách khí với cháu, cháu mang quần áo đến đây cũng là để cho cô mặc, nếu không vừa thì cháu đem về đổi, cô nhìn xem có vừa vặn không?"
Lý Anh cảm khái, trong lòng có chút ấm áp!
Cả đời bà chỉ sinh được một đứa con trai, tuy nói là thương con tự đáy lòng nhưng bà với con trai cũng không thân mặt lắm, đừng nói quần áo, ngay cả một đôi tất cũng chưa mua qua cho bà!
Bây giờ thấy Giang Châu thế mà mua váy cho mình, Lý Anh liền cực kỳ xúc động.
Bà có chút nóng lòng, sau khi cẩn thận nhìn chiếc váy trước mặt thì lập tức vừa mừng vừa sợ!
"Ai nha! Bộ sườn xám này đẹp quá!"
Giang Châu đã mang đến một kiểu sườn xám mới, do chính chị hai thêu.
Bộ này có kiểu dáng sơn thủy thanh mặc, đơn giản mượt mà đẹp đẽ, bên trong điểm thêm một chút đường kim tuyến, phát ra ánh sáng lấp lánh, trông rất đẹp mắt.
"Các hoa văn và các đường thêu trên chiếc sườn xám này đều được thêu bằng tay.
Chỉ có sáu bộ được sản xuất kiểu này, vốn nó được gửi đến Hồng Kông để bán nhưng cháu đoán là cô sẽ thích nó, vậy nên mang nó đến đây."
Giang Châu mỉm cười giới thiệu.
Chỉ có sáu bộ.
Hàm ý của lời này rất lớn!
Hai người bọn họ cũng có thể coi là đã thấy qua việc đời, cũng đã từng đến Hồng Kông, đương nhiên cũng rõ giá trị của phần lễ vật này.
Đặc biệt loại sườn xám thêu tay này lại là phiên bản giới hạn, có tiền cũng không mua được!
Lý Anh sẽ không bao giờ nhận một món quà đắt tiền như vậy.
Thế nhưng bộ sườn xám này lại thực sự trông đẹp quá!
"Mẹ, mẹ thử đi! Bộ sườn xám này nhất định rất thích hợp với mẹ!"
Phương Vân Lương cười nói.
Phương Chính Dương đứng cạnh cau mày, nhìn chằm chằm vào Giang Châu.
Ông đang định lên tiếng thì lại thấy Giang Châu cười cười với mình, nói: "Chú à, bộ sườn xám này đều là của nhà trồng được, cũng không đáng bao nhiêu tiền, đồ thêu cũng là nhị tỷ thêu, hao tốn chút công phu cắt vải may máy mà thôi, chú đừng đặt nặng việc này."
Thứ Giang Châu mang đến cho Phương Chính Dương là bản cải tiến của kiểu áo dài Tôn Trung Sơn.
Ở thời đại này nam nhân nào cũng thích mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, đặc biệt là những người tuổi hơi lớn một chút, kiểu áo này có nhiều túi, vải vóc sắc nét, không dễ bị biến dạng sau nhiều lần giặt.
Hắn lấy một bộ áo dài Tôn Trung Sơn ra, ướm thử cho Phương Chính Dương rồi cười nói: "Chú à, bộ quần áo của chú cũng không đáng bao nhiêu, cũng chỉ là hàng mẫu thôi.
Vừa hay cháu đang tìm người nhờ mặc thử để nhìn xem có vừa người không, không thì chú giúp cháu một lần, mặc thử để xem thế nào? Nếu chú mặc kiểu dáng này mà thấy thoải mái thì cháu sẽ đưa nó ra thị trường bán với số lượng lớn, bộ quần áo này cũng có thể coi như là tiền công làm mẫu mặc thử, chú thấy thế nào?"
Quần áo của phụ nữ thì nên tinh tế, còn quần áo nam giới thì nên đơn giản hào phóng.
Nghe thấy mấy lời kia, Phương Chính Dương chỉ thấy người trước mặt này vô cùng tinh tế.
Đây mà là một tiểu tử hai mươi tuổi sao?
Nhìn tuổi còn trẻ, nhưng bất kể là lời nói hay là việc làm cũng đều toát ra vẻ chín chắn và trưởng thành.
Quần áo rõ ràng là có giá trị, lại còn thêm cả túi hoa quả lớn kia nữa, thường thường nếu đó là người khác tặng ngay trước mặt, Phương Chính Dương nhất định sẽ không nhận.
Thế nhưng sau khi Giang Châu nói mấy lời kia, ông không muốn nhận cũng khó.
Ông có chút cảm khái.
Nếu con ruột của ông có thể có được một nửa EQ kia của Giang Châu thôi, là ông mãn nguyện lắm rồi!
"Được, món quà này chúng ta nhận."
Phương Chính Dương khoát tay cười nói, ông cũng có thể nhìn ra được, vợ mình cũng rất thích món quà này.
Phương Vân Lương nhìn Giang Châu một cái thật sâu rồi đứng dậy, thu dọn tất cả quà cáp cất vào trong phòng.
Lý Anh thì đi vào trong bếp, bưng mấy món canh nóng ra, cười nói: "Ai nha, tranh thủ thời gian ngồi xuống ăn cơm nào, cơm nước xong xuôi chúng ta lại tâm sự tiếp! Giang Châu, đừng khách khí với cô nhé!"
Giang Châu cũng không quá câu nệ, thấy Phương Chính Dương đã ngồi xuống, hắn cũng liền ngồi xuống theo.
Lý Anh bắt đầu gắp thức ăn vào bát Giang Châu, rồi hỏi một chút về bối cảnh gia đình của hắn.
Giang Châu cũng không dấu diếm, ngay sau đó có cái gì thì nói cái đó.
Ngay khi nghe Giang Châu kể rằng hắn đã kết hôn, ở nhà có một người vợ và hai đứa con gái sinh đôi đáng yêu, lập tức khiến Lý Anh hâm mộ cực kỳ
Bà liếc nhìn Phương Vân Lương với vẻ tiếc hận nói: "Đứa nhỏ Vân Lương này tuy tính tình bướng bỉnh một chút nhưng mà cũng không phải là người xấu, từ nhỏ đã thích giảng nghĩa khí với huynh đệ.
Nếu cháu thấy cô nương nào thích hợp thì cứ giới thiệu với nó, bây giờ cô về hưu ở nhà trông trẻ là vừa hay.
Chứ sau này có tuổi rồi, đi đứng cũng không còn tiện như bây giờ nữa."
Phương Vân Lương ngẹn lại.
Sao lúc nào cũng giục anh cưới vậy?
Sau bữa ăn, mấy người trò chuyện rất vui vẻ, Giang Châu vốn là người học rộng hiểu nhiều, bất kể ba người nói cái gì, hắn đều có thể bắt được ngọn ngành rồi đào sâu vào cuộc đối thoại.
"Ồ! Ở độ tuổi của cậu, thật hiếm khi có được cái nhìn sâu sắc như vậy!".