Lúc này, trong sân nhà sát vách.
Trần Hồng Mai nghe rõ ràng chuyện ở ngôi nhà sát vách.
Chuyện xảy ra vào ngày hôm qua trong nhà của Giang Châu, Trần Hồng Mai hỏi thăm một chút là biết liền.
Hừ hừ.
Còn tưởng tới tận nhà gây sự, không ngờ cuối cùng lại biến thành việc buôn bán?
Thằng nhãi Giang Châu lại thu mua lươn?
Mấu chốt nhất là trong túi hắn có tiền!
Sáng sớm hôm nay lúc Giang Châu ra cửa, Trần Hồng Mai bắt đầu để ý.
Một sọt lươn lớn, trời còn tảng sáng Giang Châu đã đẩy đi huyện thành.
Phải đến tận giữa trưa mới về.
Ngay khi quay lại, Trần Hồng Mai còn cố ý lặng lẽ nhìn lén ra ngoài qua khe cửa.
Cũng may mắn Giang Châu dừng ở cửa một lúc.
Trần Hồng Mai thấy rõ ràng, trong cái sọt vốn đầy lươn của Giang Châu, lại trống trơn!
Nhất định là bán hết rồi!
Trần Hồng Mai vừa tò mò lại đố kị.
Giang Châu hắn ‘được’ trong thôn công nhận là thằng khốn, sao lại phát đạt rồi?
Hơn nữa, còn là việc buôn bán!
Hắn có năng lực buôn bán?
Không sợ lỗ vốn sao?
Vốn liếng từ đâu tới?
Chẳng lẽ là lão tam len lén giấu không ít tiền?
Những suy nghĩ hỗn loạn quay mòng mòng ở trong đầu của Trần Hồng Mai.
Lúc này là hơn mười hai điểm, mọi người ở nhà nghỉ ngơi, sợ cơn đói hành hạ, nên đều dành thời gian ngủ.
Chỉ có mình Giang Châu hắn, lại làm cơm ăn!
Hơn nữa mùi thơm này, vừa ngửi là biết, nhất định là có mỡ lợn!
Vừa rồi người bán tào phở ngừng lại trước nhà hắn, Giang Châu chắc chắn lại mua tào phở.
Bà ngửi rất rõ đó nha!
Tào phở.
Đây chính là món ngon đó nha.
Từ Tết đến ngay, bà chưa từng được ăn.
Nếu mua thì phải tốn 5 xu một miếng, cũng không ít tiền đâu!
Trần Hồng Mai vừa thèm lại đố kỵ.
Chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh.
Là Giang Phúc Toàn đã trở về.
Ánh mắt bà sáng lên, vội quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Giang Phúc Toàn không mua món gì ngon, hai tay trống không, trông cứ như kẻ nhụt chí!
"Không phải ông đi bán giày sao? Sao cũng không biết mua thứ gì đó về ăn? Trong nhà đã rất lâu chưa được ăn thịt?"
Trần Hồng Mai càm ràm: "Theo ông nhiều năm như vậy, còn sinh con trai cho ông, còn giúp ông nuôi cha mẹ ông, tui khổ biết bao? Không ăn thịt, mua miếng tào phở cũng tiếc! Keo kiệt!"
Giang Phúc Toàn thì mặt thù lù một đống.
Ông trừng mắt nhìn Trần Hồng Mai, sau đó vươn tay mạnh, thò vào trong ngực của mình kéo một cái.
Trần Hồng Mai nhìn thấy hai đôi giày vải màu đen sáng sớm dùng dây cột kỹ, lại còn y nguyên bị mang về.
Bà sửng sốt.
"Sao vậy? Không bán? Bán đắt không?"
Giang Phúc Toàn tức lên.
"Cái gì bán đắt? Không hề có người nào đến hỏi!"
Giang Phúc Toàn càng nói càng giận.
Thật là mất mắt!
Ông ta đứng trước chợ nông sản với hai đôi giầy cỏ treo trên người, lại ngại mở miệng rao hàng!
Vậy đứng thôi cũng được.
Ông ta nghĩ, nếu Tề Ái Phân bán giày bán lời nhiều tiền như vậy, chắc thứ này rất hút khách mới đúng.
Dù ông ta không rao hàng, cũng sẽ có người tới mua.
Nhưng đứng cho tới trưa.
Sự thực lại hoàn toàn trái ngược.
Thậm chí ngay cả hỏi cũng không người đến hỏi!
Ông ta cứ như vậy đứng ở bên ngoài chợ nông sản, đám người chân lấm tay bùn đi qua đi lại đều tò mò nhìn mình.
Đây quả thực là đè tự ái của ông ta lên mặt đất rồi ma sát!
Giang Phúc Toàn vẫn luôn là đội trưởng đội sản xuất.
Ông đã quen cao cao tại thượng, làm sao chịu được sỉ nhục này?!
Lập tức giận không chỗ phát tiết, sắc mặt càu bạu đi về.
"Hai ngày trước không phải là mới ăn thịt sao? Sao thèm nhanh như thế?! Bao nhiêu tuổi rồi?!"
Giang Phúc Toàn giận dữ nói: "Bà xem tay nghề làm giày vải của bà đi, chắc chắn kém xa emd âu, nếu không! sao một đôi cũng bán không được?!"
Trần Hồng Mai bị chồng sỉ vả như thế, lập tức nổi khùng đốp lại.
"Giày này chính ông bảo tui làm bán, ông còn chê tay nghề của tui không tốt, người ta từng hỏi giá chưa, tại sao ông không nói là người ta không hề muốn?! Tui thấy! Ông bị cháu của mình gạt! Cái gì Tề Ái Phân bán giầy được nhiều tiền, rõ ràng chính là việc buôn bán của chính bản thân hắn!"
Trần Hồng Mai lập tức nhận ra một điều, lập tức kể chuyện Giang Châu bán lươn cho chồng.
Giang Phúc Toàn nhướng mày, có chút nghi ngờ: "Thực sự?"
"Người ta hiện tại đã kiếm cả nhân dân tệ, mỗi ngày ăn thịt ăn tào phở rồi! Nếu ông không tin, tự mình đi nhìn đê! Có bản lĩnh chửi tui, thì có bản lĩnh kiếm tiền đê!"
Trần Hồng Mai là kẻ rất chua ngoa.
Giang Phúc Toàn tức đến mức giơ tay lên muốn cho con vợ mất dạy một bạt tai.
Thế nhưng, tay mới vừa giơ lên, con mắt của Trần Hồng Mai đã đỏ lên, thét lớn, khóc hu hu hu chạy vào trong phòng.
"Cha, mẹ, hai người nhìn đi, Phúc Toàn đánh con!"
Giang Phúc Toàn: "! "
Trời **.
Ông ta vẫn chưa tát con vợ mà!
Mấy phút sau, lập tức nhìn thấy Giang Đại Quý cùng Vương Tú Nga giận đùng đùng từ trong nhà đi ra.
.