Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Tuyết Hoài qua loa thu dọn một số đồ vật mà y thích.
Đây là thói quen kinh niên của y, ngay cả nhẫn trữ vật cũng không đủ.
Tuyết Hoài bỗng nhiên ý thức được, mười năm ra chiến trường đem mình nuôi tiến bộ lên không ít, mười sáu tuổi năm ấy, ra ngoài không cần trà cụ để uống trà, không ngủ chăn đệm mới, không qua đêm ở bên ngoài, mỗi ngày chỉ ăn một chút đồ ăn vặt, trong lòng không ôm phượng hoàng bông vẫn có thể ngủ ngon.
Lúc trước quá yếu ớt, sau đó thì quá khổ.
Tuyết Hoài cân nhắc một phen hồi lâu, quyết định điều hoà lại, đem những thứ mình hay dùng: trà cụ, quạt giấy, khăn tay mấy thứ này bỏ vào, sau đó, y ra cửa một chuyến, đem gạch cua cùng bánh thịt cua Hải Yêu ăn trong một năm đóng gói lại, dùng phép thuật lưu trữ.
Tọa kỵ y cũng đã chuẩn bị xong, đời trước y dùng Cửu sắc lộc, đời này dùng thứ mới mẻ hơn tí.
Y quyết định dốc lòng bồi dưỡng Thao Thiết, cố gắng dưỡng nó đạt tới trình độ ăn rác, quét tước, dọn vệ sinh, đánh nhau, cõng người, giữ nhà để thành một thần thú đa chức nghiệp.
Ngay cả tu hành và linh căn chính cũng đã nghĩ xong.
Y là thủy linh căn, tu vi Ngân đan, tiếp theo sẽ tới Kim Đan, y có thể dùng Quan Tâm Thuật để tự học cho nhanh, nhưng ông ngoại Mộ Dung Kim Xuyên của y không phải người thường, tu hành phải thông qua thí luyện, lỡ như y bị lộ, nhất định sẽ không thoát được ánh mắt của Mộ Dung lão gia tử.
Cho nên, Tuyết Hoài định nói cho bên ngoài rằng thủy linh căn của mình bị những thứ không sạch sẽ bám lấy, cho nên chuẩn bị chủ tu mộc linh căn.
Mộc linh căn, sau này chính là Trì Dũ Thuật.
Mộ Dung Kim Xuyên vô cùng đau lòng chuyện y sinh bệnh, cho nên chắc chắn sẽ không có dị nghị.
Về phần bà ngoại, bản thân bà là một vu nữ tinh thông y thuật, là tộc nhân tộc Phong Vũ, vẫn luôn lo lắng Tuyết Hoài sẽ giống mẫu thân y đều có thể chất của Phong Vũ tộc trời sinh yếu đuối mà chết sớm, vì vậy vẫn luôn muốn y học Trì Dũ thuật.
Còn về vũ khí.
Thông thường học Trì Dũ Thuật đều không có năng lực tự bảo vệ, dùng phép thuật cùng lắm chỉ mở được kết giới phòng thủ, bị người khác đánh vỡ là xong đời.
Thời điểm này cần mượn pháp khí để chuyển hoán linh lực.
Tuyết gia nhà y là một nơi bán vũ khí hay linh hỏa súng đều là tốt nhất, hơn nữa phần lớn đều bán cho dược tu, y tu.
Tuyết Hoài nghĩ tới đây, lập tức nghĩ tới chiếc linh hỏa súng ngày đó y từng thử ở Thâm Hoa Đài.
Cây súng này do chính tay thái tử Phù Lê cung Bạch Dịch chế tạo, có thể địch được vạn quân, nhưng bên trong nó còn có nhiều điểm chưa rõ.
Hiện tại Tuyết Hoài chưa biết dùng nó, nhưng không có nghĩa sau này cũng không biết.
Huống chi, sau này y phải khiến cho hai nhà Tuyết gia và Mộ Dung gia trở nên cường đại, phải bảo vệ người nhà, cho nên trước hết y phải mạnh mẽ lên.
Tuyết Hoài đi đến Thâm Hoa Đài một chuyến, tính lấy cái linh hỏa súng kia đi theo.
Không ngờ y lại chạm mặt Vân Thác.
"Mấy hôm nay ngươi không đến, ở nhà nghỉ ngơi?" Vân Thác vẫn cúi đầu xem danh sách hàng hóa trong tay, hình như người này cả ngày chả làm gì, chỉ ở đây lật đi lật lại cuốn sách này.
Tuyết Hoài nói: "Coi là vậy đi, ta tới lấy đồ."
Y lấy linh hỏa súng ra - khẩu súng màu bạc trắng, so với súng dùng hỏa dược của phàm nhân dài hơn, vô cùng nhẹ, thoạt nhìn tinh xảo hoa mỹ không có quá nhiều uy hiếp.
Y tìm được ở phía trên cây súng có gắn một lưỡi dao, hiển nhiên người làm vật này muốn nó có thể phát huy hai loại công hiệu.
Vân Thác đứng lên, tựa vào cửa nhìn y, nhẹ giọng nói: "Lần trước ta có đi, họ nói pháp khí này tên là 'Nghi', công nghệ chế tạo không ai biết, hiện nay thái tử Phù Lê cung đang bế quan tu luyện, cũng không còn người khác kiểm chứng, Tuyết Hoài, ngươi không được nghịch nó, biết không?"
Tuyết Hoài nói: "Ừ, ta biết rôi."
Vân Thác còn nói: "Nếu muốn dùng nó thì tới tìm ta...Hoặc là tìm những người khác ở đây trông, đều có thể."
Nửa câu sau hắn nói rất nhỏ như gió lướt qua, ngụ ý cứ đi tìm hắn cho chắc.
Tuyết Hoài nói: "Được."
Y vốn chỉ theo lễ phép khách sáo mấy câu, Vân Thác nghe xong lại nở nụ cười, nhìn ánh mắt của y: "Tuyết Hoài hôm nay thật ngoan."
Ôn ôn nhu nhu, người khác nhìn vào đều biết hắn đang vui, bởi vì hôm nay y có thể hòa thuận cùng hắn nói chuyện.
Nhưng mà miệng lưỡi Tuyết Hoài lại giống lão cha, y chưa kịp phát tác thì Vân Thác đã nhanh chóng "Xin lỗi" y.
Tuyết Hoài nghĩ một chút, nhịn.
Vài ngày nữa sẽ đi, y không muốn nói cho hắn biết.
Nói về giao tình, Vân Thác đã cứu mạng y, giúp y giải quyết được rất nhiều phiền phức, dù không chào tạm biệt thì cũng nên nói cho hắn một tiếng.
Nhưng y thật sự sợ hắn.
Sáng sớm ngày khởi hành, y không báo cho Tuyết Tông đang gấp trở về để tiễn y, cố ý chạy trốn cho nhanh, khiến Tuyết Tông phải nhờ Thanh điểu gửi thư mắng y bất hiếu.
Tuyết Hoài cùng Thao Thiết ngốc ngốc nghe hết phong thư thì nở nụ cười, cũng không biện giải cho mình.
Y hiểu rõ, biệt ly ngắn ngủi có thể đổi lấy đời đời bình an, nếu giờ y nói ra thì sẽ không ai tin, cho nên chỉ có thể tự mình nỗ lực.
Sau khi đến được Mộ Dung sơn trang, y chỉnh trang bản thân rồi dưới sự hướng dẫn của Mộ Dung Kim Xuyên đến tiên sơn bái sư.
Thuở ban sơ, Mộ Dung thị chuyên mua bán nguyên vật liệu, bảo bối quý hiếm ở tiên giới đều có được, sau đó càng lớn mạnh hơn, Mộ Dung Kim Xuyên một chiêu kiếm pháp nổi danh khắp thiên hạ, bắt đầu truyền thụ kiếm pháp xuống cho đồ đệ, sau này Mộ Dung sơn trang càng ngày càng phát triển, bên dưới có hơn mười tiên sơn và hương trấn, cũng chiêu mộ được nhiều tu sĩ và học đồ.
Mộ Dung tiên môn còn đồng thời cho thuê tiên sơn để tu luyện, nuôi linh thú nghiệp vụ, gia đại nghiệp đại, trải rộng khắp thiên hạ, ở phương diện này Tuyết gia không đuổi theo kịp.
Hiện tại, y tính toán muốn hợp tác hai nhà, Mộ Dung thiên văn, Tuyết gia thiên võ, nếu hai nhà cùng kết hợp với nhau, tương lai có thể náo động cả một khu cũng không phải là việc khó.
Mộ Dung Kim Xuyên là kiếm tu, lão không thể dạy Trì Dũ Thuật cho y được vì vậy chỉ có thể tìm người khác.
Sư phụ của y tên là Thái Nghệ, là một nữ tử, là một phàm nhân hiếm thấy có thể phi thăng thành dược tu tiên giả, linh căn cùng tu vi vô cùng cao thâm.
Quan trọng nhất, Tuyết Hoài biết rõ vị tiên nữ này.
Kiếp trước, khi y còn bé thường đến Mộ Dung sơn trang chơi, có một lần chơi đến rách da chảy máu, là Thái Nghệ trị thương cho y, sau đó y tặng lại cho nàng một bó hoa thay lời cảm ơn.
Sau đó Thái Nghệ cũng hỏi thăm y định đổi hướng tu luyện, Mộ Dung Mật cũng đồng ý, nhưng kế hoạch này bị trì hoãn vì Tuyết Hoài vẫn không đến tiên sơn tu hành.
Bái sư xong, tìm nơi ở lại, coi như ổn định được một phần.
Người học y dược và Trì Dũ Thuật không nhiều lắm, ở đây đa số là nữ hài tử, Tuyết Hoài là một tiểu lang quân đẹp trai trầm tĩnh rất được hoan nghênh, nhưng do tính tình hắn quá trầm ổn - thực ra là do y chưa thích nghi được hoàn cảnh mới, cho nên mới không biểu hiện nhiều ra bên ngoài.
Cho nên nhiều người cũng không dám tiếp cận y, đều rất cẩn thận.
Có một cậu bé cùng tuổi với y, cố ý chạy tới nhìn trộm cũng không khỏi than thầm: "Lớn lên thật đẹp, nhưng y là nam nhi, phải lên chiến trường đánh giết mới gọi là bản lĩnh, học Trì Dũ Thuật ẻo lả này làm gì? Vậy mà có người thích y?"
Các thiếu nữ thường thừa dịp tan học lén lén đến nhìn y, Tuyết Hoài hồn nhiên không hay biết gì, hết giờ học cũng không vội trở về mà ở lại trong học đường không một bóng người đọc sách.
Bên trong là một bức tranh xinh đẹp mà an tĩnh, khiến người nhìn lén bên ngoài không nhịn được mà ngừng thở theo.
Đồng bạn dùng cùi chỏ huých người bên cạnh, ho khan vài tiếng: "Sao mà không có được.
Các ngươi nói, y đính hôn chưa, có đạo lữ chưa?"
Người ở Tiên Châu không có kỳ thị việc này, dù sao song tu cũng là loại biện pháp tu hành bổ ích mà nhanh nhất, các sư phụ cũng một nhắm một mở đối với các đệ tử song tu.
"Y có rồi, đã định thân."
Dưới cửa sổ bỗng xuất hiện một gương mặt xa lạ.
Dáng người cực cao, vóc người vạm vỡ, người xung quanh nhìn lại liền giật mình.
Một thanh niên cực kỳ tuấn tú mặc áo đen, chẳng biết xuất hiện khi nào.
Đã có một vài nữ tử chú ý bên này, nho nhỏ kinh hô.
Năm nay tiên sơn chiêu mộ nhóm đệ tử mới, người nào cũng đẹp trai hết á!
Tuyết Hoài là một, cộng thêm thanh niên áo luyện công màu đen này nữa, sao ai cũng đẹp trai hết vậy?
Nhưng nhìn thêm thì thấy có một số điểm không phù hợp: Người trước mắt vô cùng lạnh lùng như khối băng, tóc bạc, con ngươi đen nhánh lộ ra vài phần đỏ sậm, tà tính lại cuồng dã, khiến ai cũng muốn tránh lui ba thước.
"Cái gì? Với ai?"
"Nghe ta.
Đừng đánh chủ ý lên y." Thanh niên tóc bạc trầm giọng nói.
"Không phải vậy, ngươi nói rõ ràng xem, ngươi là ai? Tên là gì, là môn hạ của tiên sinh nào?"
Vân Thác lạnh lùng liếc đối phương, ánh mắt lành lạnh, mang tính uy hiếp quét hết tất cả các đệ tử ở đây, sau đó xoay người rời đi.
Hắn lướt đi như gió, một giây trước còn đang đứng trước mắt, một giây sau đã biến đi xa, nhìn cái nữa thì mất tiêu luôn.
Chỉ có một số ít người nghe được hai chữ phiêu tán theo gió: "Vân Thác".
Tuyết Hoài trong lớp nghe được động tĩnh, rốt cuộc cũng chú ý mọi người đều đang tập hợp ở đây, mà khi y đi đến mở cửa ra thì tất cả mọi người đều chạy trối chết.
Tuyết Hoài: "?"
Y nhéo mặt mình, nghi ngờ nói: "Mình dọa người đến vậy sao?"
Hoàn chương 22.