[Bùi Niệm vô cùng ngượng ngùng, cậu chưa từng nói với Triệu Tử Hiên lời này, "Tử Hiên, em yêu anh."
"Anh cũng yêu em." Đem người kéo vào trong ngực, hôn hôn cậu]
------------------------------------
Edit: Giản Mân
Thấy Triệu Tử Hiên đang tập trung suy nghĩ, Bùi Niệm không quấy rầy hắn, một mình đi vào không gian xem vật tư Triệu Tử Hiên chuẩn bị.
Nhìn những kệ hàng cùng rương được xếp chồng lên nhau, Bùi Niệm không khỏi thấy xấu hổ, cậu thu thập vật tư liền trực tiếp thu vào chất thành đống.
Triệu Tử Hiên lại phân loại ra, sắp xếp ngăn ngắn.
Trên kệ bày biện đều là đồ dùng sinh hoạt, bên trong rương thì không biết là cái gì, Triệu Tử Hiên thu thập vật tư so với cậu còn muốn nhiều hơn.
Liếc mắt nhìn một cái, không biết Triệu Tử Hiên còn nhớ rõ hắn thu thập cái gì hay không.
"Tử Hiên, anh thu thập nhiều vậy tư như vậy, sau khi mạt thế đến chúng ta liền không cần buồn bực vì kiếm đồ ăn rồi." Nghĩ chính mình chỉ thu thập được vài thứ linh tinh, Bùi Niệm thực sự bội phục Triệu Tử Hiên.
"Vẫn phải tiếp tục thu thập, thừa dịp hiện tại còn thời gian, thu thập nhiều lương thực một chút, còn có các loại hạt giống, đến lúc đó muốn tìm hạt giống để gieo trồng rất khó.
Đương nhiên còn phải thu thập nhiều đồ vật em thích nữa."
Khi vừa mới trọng sinh, hận ý trong lòng Triệu Tử Hiên còn rất lớn, bởi vậy khi thu thập vật tư, không có suy xét đến Bùi Niệm.
Hiện tại hai người hòa hảo, Triệu Tử Hiên muốn chăm sóc thật tốt cho Bùi Niệm.
"Còn nữa, tuy rằng vật thu thập được không ít, nhưng ta lại không tính toán đem vật tư cho mấy người kia dùng." Ít nhất trong hai năm đầu mạt thế, trừ bỏ đồ dùng cần thiết, Triệu Tử Hiên không tính toán đem những thứ khác lấy ra cho họ, nếu dùng trên người Bùi Niệm thì không tính.
Mạt thế đến, nếu để tất cả mọi người dựa vào vật tư hắn chuẩn bị, vậy chỉ khiến cho đám người kia biến thành người tàn phế.
Mà Triệu Tử Hiên chỉ muốn nuôi một mình Bùi Niệm, những người khác phải dựa vào năng lực của mình để có được vật tư.
Nghĩ đến Bùi Niệm hiện tại gầy thành ngư vậy, Triệu Tử Hiên cảm thấy hắn nên mua nhiều thịt với rau củ, trái cây để vào trong không gian, đến lúc đó Bùi Niệm muốn ăn cái gì cậu đều có thể lấy ra.
Dù sao Bùi Niệm cũng nói qua không gian có thể giữ tươi, mua nhiều chút đều không bị hỏng.
Vốn dĩ Triệu Tử Hiên thấy vật tư đã thu thập khá nhiều, hiện tại có thêm Bùi Niệm mới nhận ra vật tư vẫn quá ít.
"Tiểu Niệm, chúng ta ra ngoài đi, ta phải xử lý chút chuyện." Hắn đến chỗ mấy người Hạo Hiên phân phó thu thập thêm vật tư, cho dù mạt thế đến cũng không thể để Bùi Niệm chịu khổ.
"Được."
Cùng Triệu Tử Hiên ra khỏi không gian, thấy Triệu Tử Hiên nhanh chóng rời phòng, Bùi Niệm có chút buồn cười, bộ dáng vội vội vàng vàng của Triệu Tử Hiên cậu khó khăn lắm mới thấy một lần.
Nằm ở trên giường, Bùi Niệm không khống chế được mà lăn hai cái, có thể trọng sinh lại trước mạt thế, thực sự là quá tốt.
Cùng Triệu Tử Hiên giải trừ hiểu lầm, đối với mạt thế sắp đến, Bùi Niệm chẳng lo lắng chút nào.
Kiếp trước Triệu Tử Hiên chưa từng để cậu chịu khổ, ở kiếp này có ký ức của kiếp trước, lại có không gian, Bùi Niệm tin tưởng hai người so với đời trước càng sống tốt hơn.
Đem những vật tư tạm thời muốn có phân phó Triệu Hạo Hiên và Triệu Lập Hiên đi thu thập, Triệu Tử Hiên liền nhanh chóng trở về phòng.
Mở cửa ra, liền nhìn thấy Bùi Niệm ở một mình cười đến vui vẻ.
"Đang cười cái gì?!"
"Chúng ta có thể trọng sinh thực sự là quá tốt." Bùi Niệm biết kiếp trước chính mình khiến nhiều người khinh thường, đời này tuy rằng vẫn là được Triệu Tử Hiên nuôi, nhưng Bùi Niệm lại quyết định mình phải vì Triệu Tử Hiên mà làm chút gì đó, để những người quan tâm Triệu Tử Hiên kia đối với cậu có cái nhìn mới.
Kiếp trước có bao nhiêu người sau lưng Triệu Tử Hiên nói cậu là phế vật, muốn cậu rời khỏi Triệu Tử Hiên, Bùi Niệm đã không còn nhớ rõ nữa.
Cậu chỉ hiểu rõ đời này cậu phải có chút thành tựu, để xứng đáng đứng bên cạnh hắn.
Tuy rằng cho dù cậu thực sự là phế vật đi nữa, thì Triệu Tử Hiên cũng không ghét bỏ cậu, nhưng Bùi Niệm vẫn muốn thử nỗ lực một lần.
Cho dù không có bao nhiêu thành quả, ít nhất cậu đã làm hết sức mình.
"Đúng vậy." Nếu không phải trọng sinh, hắn như thế nào biết được suy nghĩ trong lòng Bùi Niệm, hai người như thế nào có thể ở bên nhau lần nữa.
Nghĩ đến kiếp trước chính mình bá đạo đem Bùi Niệm nuôi nhốt bên người, trước nay không nghĩ đến mong muốn của cậu.
Hắn chỉ nghĩ để người bên cạnh mình là được, một ngày nào đó trong lòng Bùi Niệm sẽ có mình, lại chưa từng nghĩ tới việc tìm hiểu điều cậu thực sự muốn là gì.
"Tiểu Niệm, anh không để tâm đến suy nghĩ của em đã mang em về nhốt bên người, em có hận anh không?!" Triệu Tử Hiên hiếm khi thấy lo lắng, sợ rằng Bùi Niệm nói cậu trả lời hắn không muốn nghe.
"Thời gian đầu em quả thực hận anh, nhưng em chính là quá lười, qua nửa năm liền không muốn hận nữa.
Chỉ là có đôi lúc sẽ giận anh, giận anh không chịu nghe em nói."
Khi đó Bùi Niệm không ngừng một lần lại một lần muốn cùng Triệu Tử Hiên nói rõ ràng, nhưng mỗi lần chỉ mới nói được hai ba câu Triệu Tử Hiên liền im lặng, không chịu nghe.
Vì thế mà Bùi Niệm không ít lần tức giận.
'Vậy hiện tại thì sao?!"
"Kiếp trước sau khi anh bị đưa vào viện nghiên cứu, em mới hiểu được vì sao em luôn mặc anh muốn làm gì thì làm, chưa từng nghĩ đến việc sẽ thực sự rời khỏi anh, nhiều nhất cũng chỉ cãi nhau một trận nhỏ với trốn khỏi nhà một lúc." Bùi Niệm vô cùng ngượng ngùng, cậu chưa từng nói với Triệu Tử Hiên lời này, "Tử Hiên, em yêu anh."
"Anh cũng yêu em." Đem người kéo vào trong ngực, hôn hôn cậu, "Kiếp trước là anh quá mức bá đạo, bây giờ anh sẽ nghiêm túc lắng nghe em, sẽ không ép em làm những việc em không thích."
"Chuyện đời trước chúng ta đừng nghĩ đến nữa, sau này chúng ta cùng nhau trải qua thật tốt là được." Mặc kệ Triêu Tửu Hiên muốn làm gì, cậu đều sẽ ủng hộ hắn.
Hai người bọn họ đều không hiểu yêu một người là như thế nào, bởi vậy kiếp trước tuy rằng Triệu Tử Hiên vẫn luôn vì Bùi Niệm mà làm rất nhiều chuyện, yên lặng trả giá, nhưng lại chưa bao giờ cùng Bùi Niệm ngồi xuống nói chuyện, hỏi xem điều cậu chân chính muốn là cái gì.
Triệu Tử Hiên cho rằng Bùi niệm ở bên người hắn là đủ hạnh phúc rồi, lại không biết trong lòng Bùi Niệm vẫn luôn sợ hãi.
Luôn sống dưới bóng của Triệu Tử Hiên, Bùi Niệm không lúc nào là không lo lắng, sợ hãi một ngày khi Triệu Tử Hiên không cần cậu nữa, cậu phải sống như thế nào.
Cùng với thái độ của những người xung quanh, cũng làm cho Bùi Niệm càng ngày càng không tự tin, nhưng Triệu Tử Hiên lại không nhìn ra suy nghĩ trong lòng Bùi Niệm, kịp thời xóa bỏ lo lắng của cậu.
Thế nên khi bọn họ đến Kinh đô, vừa thấy người Bùi gia, Bùi Niệm liền không chút do dự mà tin những lời người Bùi gia nói.
Từ lúc mẹ cậu qua đời, Bùi Niệm luôn chỉ có một mình, cậu luôn khao khát có được thứ chân chính thuộc về riêng cậu.
Dù là người hay vật đều được.
"Tử Hiên, đời này mặc kệ chúng ta có nghi hoặc gì trong lòng, đều phải ngay lập tức cùng đối phương nói rõ, được không?!" Sống lại lần nữa, lại một lần để chuyện kiếp trước xảy ra, vậy thì thật ngu ngốc.
"Được, mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần em hỏi, anh đều nói hết cho em biết, không chút giấu diếm, không chút dối trá."
Hai người thổ lộ tình cảm xong liền cảm thấy vô cùng an tâm, trong lòng cả một mảnh ấm áp, Triệu Tử Hiên cũng không muốn sẽ giống như kiếp trước bá đạo không màng đến suy nghĩ của Bùi Niệm, cho dù là điều gì hắn đều sẽ lắng nghe Bùi Niệm mới quyết định.
Người này là người hắn cả hai đời đều hạ quyết tâm khiến cậu hạnh phúc, kiếp trước hắn không làm được, kiếp này nhất định phải thực hiện được.
Nhìn trong mắt Bùi Niệm ẩn chứa tình ý, Triệu Tử Hiên đem người đè dưới thân, chặn môi cậu lại, tay cũng bắt đầu không thành thật mà di chuyển.
Vốn muốn để Bùi Niệm nghỉ ngơi một đêm, nhưng hiện tại người này lại quá mức ngon miệng, làm hắn không nhẫn nại được.
Một khắc bị Triệu Tử Hiên kia, Bùi Niệm còn ngẩn người, rõ ràng đang nói chuyển rất tốt mà, sao người này lại động tình rồi.
Chỉ là bị Triệu Tử Hiên hôn đến xoay mòng mòng, Bùi Niệm chẳng còn tinh lực tự hỏi nữa, mặc Triệu Tử Hiên lăn lộn..