Quân Thiên Hàn thừa nhận Lương Bình đã thay đổi rất nhiều.
Tuy hắn không biết hai anh em nhà này rốt cuộc xảy ra chuyện gì ở đời trước, nhưng nhất định là để lại cú sốc lớn cho tên tra nam như gã.
Chỉ có như vậy mới biến một người từ lưu manh đầu đường xó chợ thành thanh niên năm tốt như bây giờ.
Dựa vào việc Lương Bình hèn mọn hạ mình đi làm thêm đã thể hiện quyết tâm một lòng đối với A Văn.
Tuy nhiên Quân Thiên Hàn không thể ngờ tới, Lương Bình thậm chí thức đêm chỉ để đắm chìm vào những cuốn sách tài liệu cũ kĩ sờn góc gã mua được từ khu phế liệu.
Lên lớp cũng nghiêm túc hỏi bạn cùng bàn những kiến thức mình không hiểu, dần dần lực học hiện ở mức khá.
Nhà trường biết đại khái hoàn cảnh của gã, hỗ trợ giảm học phí một nửa, vậy nên tiền đi làm thêm kiếm được đủ để Lương Bình lo cho việc ăn học.
Sợ lại bị lão cha già nghiện ngập kia lấy mất, hiện tại hàng tháng cứ dư ra đồng nào gã liền gửi ngân hàng.
Tuy không nhiều nhưng nhân viên vẫn tốt bụng giúp Lương Bình giữ.
Vì em mà gã kiềm chế được tính tình nóng nảy của mình, cũng vì em mà gã có mục tiêu hướng đến để mà phấn đấu hàng ngày.
Nhiều lần chủ thuê mắng chửi, liền cười cho qua.
Cơm trưa của gã bị kẻ thù trường cấp ba cũ cố tình đánh đổ, Lương Bình vô biểu tình chậm rãi nhặt lên vứt vào thùng rác.
Hỏi gã ăn đập chưa à? Tất nhiên nhiều vô số kể, bạn học từng mặc cho gã dẫm đạp dưới chân giờ căm phẫn tham gia đánh hội đồng; chế nhạo gã ở chỗ làm...
Nhiều lắm, nếu em còn ở bên nhất định gã sẽ ủy khuất mà dựa vào cơ thể ấm áp ấy kể lể.
Nhưng hiện tại...!Lương Bình không oán cũng chẳng trách ai, vốn là hậu quả gã phải gánh vác lấy.
Chỉ mong sớm được gặp em mà thôi.
.
Đề tài nghiên cứu khoa học xuất sắc đứng đầu toàn trường, thuận lợi tiến vào vòng thi cấp thành phố.
Hiệu trưởng đành trực tiếp liên lạc cho tên nào đó cố tình trốn học chăm chồng nhỏ ở nhà.
Trước hết hỏi thăm sức khỏe của hắn, cao hứng chúc mừng sản phẩm kia.
Sau đó đi thẳng vào vấn đề, mềm mỏng khuyên nhủ hắn chuẩn bị cho cuộc thi lần này.
Ý tứ đại khái là " trò đừng giả vờ nữa, mau thi hành nghĩa vụ đi! ".
Luyên thuyên một hồi, Quân Thiên Hàn khó chịu ngáp ngắn ngáp dài, qua loa đồng ý rồi thẳng thừng cúp luôn máy, hai mắt mệt mỏi díp lại ôm chặt cục bông trong lòng.
Trời đánh tránh giấc ngủ hiểu không ông già? Mới hơn sáu giờ sáng liền làm phiền hắn, Quân Thiên Hàn trong lòng lặng lẽ oán giận lão hiệu trưởng một phen, còn đang phân vân có nên kéo luôn số điện thoại kia vào danh sách đen không.
Em nhỏ khi ngủ đặc biệt ngoan ngoãn, chẳng chút tật xấu trên giường nào.
Chăn mỏng kéo lên người em kín mít, che từ mũi xuống đến lòng bàn chân, chỉ hở ra hai đôi mắt nhắm chặt.
Quân Thiên Hàn chăm chú nhìn lông mi cong vút mềm mại thỉnh thoảng khẽ lay động, cái bóng mờ dưới mi mắt em cũng run rẩy theo, kiểu gì cũng thấy đặc biệt đáng yêu.
Phong Miên cũng đã gần mười lăm, thường thì đây sẽ là độ tuổi nổi loạn của đám nam sinh.
Đa số thiếu gia công tử thời điểm này đặc biệt quậy phá ăn chơi, đôi khi tán gia bại sản cũng là điểm thường tình.
Bảo bối nhà hắn lại dịu hiền hiểu chuyện như thế, càng làm tâm hắn lay động.
Thực chất em nhỏ có nghịch ngợm thế nào chăng nữa hắn cũng sẽ mắt nhắm mắt mở vui vẻ mà chiều theo.
Tận tay nuôi em khôn lớn, nhìn em tốt lên từng ngày.
Xem xem, đứa nhỏ mới một tuổi còn tập bò năm ấy, chẳng phải giờ đã trưởng thành hơn rồi sao? Bảo bối của hắn so với đời trước rõ ràng có da thịt hơn nhiều, phấn nộn đáng yêu như vậy còn không phải do hắn chăm em so với ba mẹ Bảo càng tốt hơn?
Quân Thiên Hàn sắp nhổ giò lên mét tám, bé con hiện tại so với hắn thấp hơn trên dưới mười phân, cũng gọi là thiếu niên mới lớn.
Thắc mắc sao người người nhìn Phong Miên đều bất tri bất giác đỏ mặt dễ gục ngã à? Chính bởi vì chịu lực sát thương từ gương mặt quá đỗi xinh xắn ấy mà coi thiếu niên gần mét bảy thành bé cưng.
Em có hai má bánh bao hồng nhuận, cười lên đặc biệt lộ răng thỏ, lại ăn vận toàn đồ thùng thình như vậy, đối diện với Bảo Bảo sức chịu đựng lập tức bằng không!
Bất giác ngắm nhìn chồng nhỏ lâu hơn chút...
Ừm, là của hắn, hôn lên mắt trái, lại hôn lại mắt phải, đánh dấu chủ quyền vậy là đủ rồi.
Còn tiến xa hơn Quân Thiên Hàn sợ em thức giấc mất.
Hắn nói mấy tiếng với mẹ Bảo, khoác đại cặp sách trống rỗng lấy lệ, ra xe chuẩn bị đến trường.
Vừa đặt chân xuống sàn đá hoa, Thiên Hàn thong dong cước bộ đến phòng thí nghiệm.
Thành viên còn lại đều có mặt đông đủ, họ mừng rỡ niềm nở chào hắn, hai mắt sáng rực.
Có vẻ đề tài lần này thành công mĩ mãn, thậm chí vượt ngoài sức mong đợi.
Quân Thiên Hàn hồi tưởng lại nghiên cứu đời trước, vẫn là có chút trầm hơn hiện tại.
" Hàn ca, cậu lợi hại thật đó! Giáo viên phụ trách không sửa gì phương pháp của cậu đề ra, nhưng kết quả thực sự hoàn hảo khó tưởng luôn! " Tiểu Chấn sùng bái dính sát hắn, trên mặt hiện rõ hai chữ 'thiên tài' to đùng, thiếu điều ôm chân Quân Thiên Hàn nhận thầy.
Hắn dương mắt nhìn " đàn em " trung thành này, chẳng biết có tính toán gì mà khóe môi khẽ nhếch.
Tiểu Chấn ngây thơ không nhận thức được rằng mình đã thành công rơi vào tầm mắt của con sói nham hiểm kia, xác định làm công ăn lương sau này liền chẳng dễ dàng gì.
Quân Thiên Hàn thân thiện nở nụ cười: " Chúng ta là bạn thân, từ giờ cậu chung chiến tuyến với tôi nhé A Chấn.
" Câu hỏi nhưng lại là khẳng định.