Trọng Sinh Cưng Chiều Thành Nghiện



Tiểu Man Đầu tên thật là Tô Thần An.

Cậu nhóc là cháu đích tôn của Bình An Vương.

Cha là Thế Tử Bình An Vương Tô Quân Trạch, mẹ là Lục Tuyết - thiên kim của kinh đô Phủ Doãn Lục Kỳ.

Ông nội là Bình An Vương Tô Cẩn Du.

Cậu nhóc còn có một người cô là nữ Vương gia và nữ tướng quân duy nhất của Cẩm Quốc - Tiêu Dao Vương Tô Quân Nhụy.
Tóm lại…Tiểu Man Đầu biết, gia đình nhà cậu thiệt dễ sợ.

Ai cũng dễ sợ. 
Thường ngày, cậu nhóc hay nghe kể về ông nội, bà nội, ngay cả người cha trầm tĩnh của cậu cũng có chiến tích đáng gờm.
Nói tóm lại ai trong nhà cậu cũng lợi hại.
Tuy nhiên, Tiểu Man Đầu nghe nói người lợi hại nhứt nhà chính là cô cô. 
Cô cô là nữ Vương gia và nữ tướng quân duy nhất của Cẩm Quốc.

Khi chiến tranh giữa Cẩm Quốc và Hồ Quốc nổ ra, cô cô đã lãnh binh xuất chinh.

Cô cô đã cùng với bác đánh thắng rất nhiều trận.

Ngoài ra, lúc Tiểu Man Đầu được ba tuổi, cô cô đã làm một việc kinh thiên động địa.

Sau bao cố gắng miệt mài của cô cô, chế độ Tiện Tịch ở Cẩm Quốc đã bị lật đổ.

Bây giờ, chủ nhân không thể tự tiện xử tử gia nô như trước đây.

Người thuộc Tiện Tịch cũng có thể thi đậu công danh.
Cho nên……cô cô là người siêu cấp giỏi giang!
Tuy nhiên, Tiểu Man Đầu thấy người giỏi nhứt nhà không phải là cô cô mà là….cô mẫu. 
Í……xưng hô hơi rối rối chút.
Thực ra, cô mẫu cũng không phải là cô mẫu như nghĩa thông thường.

Cô mẫu ở đây là vợ của cô cô.

Nhiều lúc Tiểu Man Đầu hổng hiểu, tại sao cô cô là nữ mà vẫn có thể cưới vợ.

Thiệt quái lạ! 
Tóm lại, cô mẫu chính là vợ của cô cô.

Tiểu Man Đầu thích cô mẫu nhứt nhứt!
Tuy cô mẫu hổng đẹp bằng cô cô, cũng hổng đẹp bằng mẹ nhưng mặt của cô mẫu không lạnh tanh như mẹ.

Cô mẫu cực kỳ dịu dàng còn biết làm điểm tâm thiệt ngon, biết vẽ tranh, biết thư pháp.

Dù là thứ gì, cô mẫu đều biết tuốt.
Cô mẫu không giống cô cô.

Cô cô là người xấu, xấu quắc.

Cô cô luôn giành đồ ăn của Tiểu Man Đầu còn giành luôn cả đồ chơi mà cô mẫu mua cho Tiểu Man Đầu nữa!
Tiểu Man Đầu hổng thích cô cô.
Tỷ như:
Có một lần, Tiểu Man Đầu đến nhà cô cô chơi.

Cô mẫu đã làm điểm tâm ngon hết sảy cho Tiểu Man Đầu ăn.

Cô mẫu còn đút cho Tiểu Man Đầu ăn nữa.

Lúc đó, Tiểu Man Đầu vui quá xá~ Cô mẫu cười lên rất đẹp, hổng lạnh băng như mẹ đâu.

Cơ thể của cô mẫu mềm mại lắm nè còn thơm ngào ngạt nữa chứ.

Tiểu Man Đầu thích nhứt là vừa ngồi vào lòng của cô mẫu vừa ăn bánh~~~.
Nhưng mà…sau đó cô cô đi tới.
Cô cô đã quăng Tiểu Man Đầu ra ngoài.
“Quân Nhụy? Sao nàng ăn hiếp Tiểu Man Đầu hoài vậy.”
“Tiểu Man Đầu là con trai.

Con trai không nên cưng chiều quá.

Nó có tay có chân, muốn ăn gì thì tự động lấy.

Làm biếng thì đừng ăn."
“Lâu lâu mới có một lầm, đại ca bận rộn cả ngày, đại tẩu thì ít nói ít cười.

Tiểu Man Đầu rất đáng thương.

Nàng đừng có ăn hiếp thằng nhỏ hoài."
“Nương tử à, nàng sai rồi.

Đây mà là ăn hiếp? Ta đang giúp Tiểu Man Đầu mau chóng trưởng thành! Việc bồi dưỡng tâm tính là cực kỳ quan trọng đối với một đứa nhỏ.

Nương tử đã nghe câu: Chịu được cái khổ nhất trong mọi cái khổ mới là nhân thượng nhân?”
“Cũng có lý……”
“Vậy thì đúng rồi.

Nương tử~nương tử à, ta đói bụng, nàng đút ta ăn đi~”
“Đừng quậy nữa, nàng lớn già đầu rồi, còn muốn đút?”
“Nương tử lại nói sai nữa rồi.

Chính vì ta đã lớn nên tâm tính đã hình thành.

Nó đã cực kỳ cứng cỏi nên không cần bồi dưỡng thêm, mà cần chiều chuộng yêu thương nhiều nhiều mới được." 
Vì thế, sau khi Tiểu Man Đầu bị quăng ra ngoài, cậu nhóc mới cay đắng nhận ra: Cô mẫu lại bị cô cô gạt nữa rồi!
Đừng nha cô mẫu! Tâm tính của Tiểu Man Đầu đã cứng cỏi lắm lắm rồi.

Tiểu Man Đầu cũng muốn được thương!
Cô cô đúng là không biết xấu hổ! Mặt thiệt dày!
------//------
Thí dụ như:
Đầu năm mới, cô mẫu và mẹ dẫn Tiểu Man Đầu ra ngoài chơi.

Phố xá kinh đô vào năm mới náo nhiệt tấp nập.

Ông lão làm đồ chơi bằng đường* rất khéo tay.

Làm cái nào cũng giống y như thiệt hết đó~~~
(*Việt nam mình gọi là tò he.

Mặc dù tác giả không sử dụng từ này nhưng tui xin phép được dùng nó để cho câu văn ngắn gọn hơn.)
Tiểu Man Đầu đứng gần xem ông lão làm.

Xem đến chảy nước miếng.
“Tiểu Man Đầu, con muốn mua tò he?”
Tiểu Man Đầu ngẩng đầu nhìn cô mẫu đang cười tủm tỉm.

Cô mẫu dịu dàng nhẹ nhàng hết sức.

Cô mẫu đẹp quá xá.
“Dạ! Cô mẫu ơi, con muốn.”
“Được rồi, con muốn mua cái nào?” Cô mẫu quá xinh đẹp.

Tiểu Man Đầu thích cô mẫu nhứt nhứt!
“Con muốn một con tò he có hình giống y như cô mẫu”
“Coi chừng, không có.” Thuế Tử Duyệt khó xử hỏi người bán rong: “Ông ơi, ông có thể làm một cái như vậy không?”
Người bán rong cười tủm tỉm trả lời: “Đương nhiên là được.

Chỉ cần Phu nhân đưa yêu cầu, tôi đều có thể làm được.”
Cô mẫu chính là vậy đó.

Mọi người trong kinh thành ai cũng đều thích cô mẫu hết.

Tiểu Man Đầu cười nhìn ông lão đang nặn con tò he giống y cô mẫu cho mình.

Sau đó, cậu nhóc cầm con tò he, vui đến quên trời quên đất.
“Tại sao nó là của con tôi mà lại thích cô quá vậy?" Lục Tuyết lạnh mặt nhìn Thuế Tử Duyệt.
Thuế Tử Duyệt khẽ cười đáp: “Có lẽ do mọi người yêu cầu Tiểu Man Đầu quá cao, quá nghiêm khắc với thằng bé nên Tiểu Man Đầu mới càng thích tôi.”
Lục Tuyết nói: “Con trai không nên cưng chiều quá.”
Thuế Tử Duyệt cười nói: "Vì vậy, một mình tôi chiều nó là đủ rồi."  
Tiểu Man Đầu cứ ngắm mãi con tò he.

Cậu nhóc không nỡ cắn cũng không nỡ liếm.
Tiểu Man Đầu có một con tò he giống y hệt cô mẫu.

Nó đẹp hết sảy.

Chỉ một mình Tiểu Man Đầu có, cô cô hổng có!
Khi về đến vương phủ, Tiểu Man Đầu thấy cô cô đang ngồi trong đại sảnh, hình như đang thảo luận với ông nội và cha. 
“Tiểu Man Đầu đã về rồi!” Bà nội vừa thấy Tiểu Man Đầu liền cười, bước lại gần muốn ôm Tiểu Man Đầu.
“Bà nội!” Tiểu Man Đầu vội vàng nói: “Bà nội coi chừng làm hư con tò he của con.”
Bà nội cười nói: “Ui cha! Tiểu Man Đầu có tò he luôn hả? Ai mua cho con?”
Tiểu Man Đầu đắc ý cầm con tò he: “Là cô mẫu mua cho Tiểu Man Đầu đó.

Con tò he giống cô mẫu y như đúc luôn á~”.

Cậu nhóc cầm con tò he khoe khoang đắc ý, còn quơ quơ nó trước mặt Tô Quân Nhụy với ý đồ khiên khích: “Cô cô hổng có~”
Tô Quân Nhụy chỉ cười đến gần.

Cô cẩn thận nhìn con tò he trong tay Tiểu Man Đầu, tấm tắc nói: “Ừ ha! Đúng là rất giống Duyệt Duyệt ngoài đời thực."
“Hừ!” Đương nhiên rồi~còn phải nói~.

Ông lão đã chiếu theo dáng vẻ của cô mẫu để làm mà. 
Sau đó……
Tiểu Man Đầu thấy cô cô mở miệng thiệt bự, bự hết cỡ đến gần con tò hè "Cô mẫu" của cậu.

“A ” một cái, ăn hết con tò he "Cô mẫu" vào cái miệng bự chà bá đó.
Tiểu Man Đầu: “……”
Thuế Tử Duyệt: “……”
Tô Quân Trạch: “……”
Lục Tuyết: “……”
Người trong sảnh: "....."
Một trận gió thổi qua.

Tiểu Man Đầu gào khóc.
“Con tò he của con oa oa oa!”
Thuế Tử Duyệt: “Quân Nhụy……”
Triệu Uyển Uyển: “Nhụy Nhụy?!”
Tô Cẩn Du: “Đứa con hư!”
Tô Quân Trạch: “Nhụy Nhụy!”
Nguyệt Nhi: “Vương gia……”
Tiểu Man Đầu: “Oa oa oa oa! Cô cô thiệt đáng ghét!!!”
Hiện trường bỗng lao xao, Tiểu Man Đầu chỉ vào miệng của Tô Quân Nhụy nói không thành tiếng! Khóc một dòng sông!
Triệu Uyển Uyển bất đắc dĩ nhìn Tô Quân Nhụy nói: “Nhụy Nhụy à, sao con cứ luôn ăn hiếp Tiểu Man Đầu.”
Tô Quân Nhụy vẻ mặt vô lại.

“Lỡ...miệng...”
Lục Tuyết: “……”
Tô Cẩn Du tức giận quát: “Mau nhả ra."
Con tò he chiếm hết cả khoang miệng của Tô Quân Nhụy.

Cô vừa ngậm ngậm nhai nhai vừa nói: “Không nhả…”
Nguyệt Nhi thầm nghỉ: Tại sao Vương gia cứ luôn khắc khẩu với An tiểu thiếu gia.
Triệu Uyển Uyển vội vàng bế Tiểu Man Đầu.

Bà an ủi cậu nhóc: “Tiểu Man Đầu đừng khóc, bà nội sẽ mua một con khác cho con."
Tiểu Man Đầu phẫn uất không chịu: “Con không cần! Con chỉ muốn con tò hè giống cô mẫu thôi à!"
Cuối cùng, Tô Quân Nhụy cũng nuốt hết con tò hè ngọt ngây xuống bụng.

Cô chọc quê Tiểu Man Đầu: “Nằm mơ đi~~~”
“Oa oa oa oa oa oa!”
Thuế Tử Duyệt bất đắc dĩ nắm lấy tay của Tô Quân Nhụy nói: “Quân Nhụy, đừng ăn hiếp Tiểu Man Đầu hoài.” Nàng nhìn thoáng qua Bình An Vương đang giận muốn ngất xỉu, sau đó gấp gáp dẫn Vương gia nhà nàng chuồn lẹ.
Tiểu Man Đầu khóc đến cạn nước mắt.

Sau đó, Vương phi đã mua rất nhiều tò he cho cậu nhưng không có cái nào có hình giống cô mẫu.

Con tò he giống cô mẫu… đã bị ăn rồi!
Bị ăn rồi, bị ăn rồi, bị ăn rồi!!!
Cô cô đúng là đáng ghét quá mà!!
------//------
Ví dụ như……
Từ khi sinh ra, Tiểu Man Đầu đã bảnh trai.

Cậu kế thừa ưu điểm của cha lẫn mẹ nên có rất nhiều bạn muốn chơi với cậu, bạn nam hay bạn nữ đều có. 
Đến khi Tiểu Man Đầu lớn một chút, cậu nhóc cũng thích chơi trò mà đám con nít đều thích: Tân nương tử.
Đương nhiên, Tiểu Man Đầu không giống với Thuế Tử Duyệt.

Cậu nhóc làm tân lang, muốn cưới tân nương tử xinh đẹp.
Tiểu Man Đầu cưới rất nhiều tân nương tử xinh đẹp.

Cuối cùng cậu nhận ra không có tân nương tử nào tốt bằng cô mẫu.

Tiểu Man Đầu vẫn tưởng cưới cô mẫu làm tân nương tử.
Cô mẫu vừa xinh đẹp vừa dịu dàng.

Cô mẫu biết hết mọi thứ.

Cô mẫu chưa bao giờ ăn hiếp mình, không chê cười mình! Quả nhiên cô mẫu vẫn là tốt nhứt nhứt.
Tiểu Man Đầu tung tăng chạy đến phủ của cô cô.

Cô mẫu còn đang ngủ, chỉ có cô cô đang luyện kiếm trong sân.
Haizzz…… Cô mẫu cái gì cũng tốt, chỉ có cách mấy ngày là sẽ ngủ nướng.

Nếu cô mẫu làm tân nương tử của cậu, cậu  sẽ cùng cô mẫu ngủ nướng mỗi ngày luôn~
“A! Tiểu Man Đầu.” Tô Quân Nhụy cười bước đến gần Tiểu Man Đầu nói: “Hôm nay nghĩ gì mà tới thăm cô cô của con vậy? Có phải nhận ra người tốt nhất vẫn là cô cô đúng không?”
“Hừ!” Cậu không phải tới thăm cô cô đâu nha!
“Ui cha~~~làm sao vậy?”
“Con muốn tìm cô mẫu~”
“Hôm nay cô mẫu của con không có ở nhà~~”
“Cô cô gạt em nhỏ, Nguyệt Nhi cô cô đã nói với con, cô mẫu còn đang ngủ.”
Tiểu Man Đầu bỗng thấy cô cô cười thâm hiểm.

Tô Quân Nhụy nói: “Hahaha, Nguyệt Nhi cô cô nói với con như vậy luôn hả~.

Đêm qua cô mẫu mệt, giờ còn đang ngủ.

Không được quấy rầy~”
Tiểu Man Đầu lặng lẽ lui về sau vài bước nói: “Con sẽ không quấy rầy cô mẫu.

Con ngồi chờ cô mẫu thức dậy.”
“Chà chà~ mới sáng sớm đã tung tăng đến tìm cô mẫu.

Nói mau.

Con đang có ý đồ xấu với cô mẫu đúng không?"
Tiểu Man Đầu cảnh giác nhìn Tô Quân Nhụy: “Con sẽ không nói cho cô cô biết đâu.

Cô cô mới là người có ý đồ xấu với cô mẫu!"
Tô Quân Nhụy cười dữ tợn uy hiếp Tiểu Man Đầu: “Chà chà, tại sao con không thể nói cho ta biết? Cô mẫu của con là vợ của ta.

Nàng luôn nghe theo ta, con nói cho ta biết, ta sẽ nói cho cô mẫu của con nghe.

Cô mẫu của con chắc chắn sẽ đồng ý.

Nếu con không chịu nói cho ta biết, ta sẽ kêu cô mẫu của con từ chối." 
Tiểu Man Đầu phẫn uất cực kỳ.

Cậu cúi đầu nhìn xuống đất suy nghĩ nửa ngày.

Cậu thấy cô cô nói đúng.
Haizzz……Cô mẫu còn một điểm không tốt.

Chính là quá nghe lời cô cô.
Sau này, khi cô mẫu làm vợ của cậu rồi, cậu nhất định phải làm cho cô mẫu nghe lời mình, không được nghe lời cô cô.

Khi cậu muốn hôn cô mẫu, cô mẫu sẽ hôn cậu liền.

Khi cậu muốn ôm cô mẫu, cô mẫu sẽ ôm cậu liền, không thèm để ý cô cô nữa.
“Vậy cô cô hãy nói với cô mẫu rằng khi con trưởng thành, con sẽ cưới cô mẫu, cô mẫu sẽ làm vợ của con."
“……”
Một trận gió nhẹ thổi qua.

Nguyệt Nhi yên lặng bưng kín mặt,
……
……
Tiểu Man Đầu gào khóc.
“Oa oa oa oa! Cô mẫu cứu mạng~cô cô muốn cắt cái ấy của con!!”
“Kêu cô mẫu làm gì? Cô mẫu đang ngủ.

Con muốn cưới cô mẫu mà? Sau khi con cắt cái ấy đi, con sẽ đủ tư cách cưới cô mẫu thôi~”
“Oa oa oa oa! Con không muốn, không muốn đâu~~”
“Tiểu Man Đầu, đừng chạy.

Hãy tin cô cô, cô cô không gạt con.

Không cắt cái ấy, cô mẫu sẽ không làm tân nương tử của con đâu hahaha……”
“Cô cô thiệt đáng ghét quá mà!”
Tô Quân Nhụy nhìn Tiểu Man Đầu được Nguyệt Nhi ôm chạy đi.

Cô đứng ở cửa cười dữ tợn.

Khi cô vừa quay người lại đã thấy Thuế Tử Duyệt đứng ở cửa phòng bất đắc dĩ nhìn cô.

Nàng nói: “Sao nàng cứ hay ăn hiếp Tiểu Man Đầu.

Thằng bé là cháu trai của nàng mà.

Đừng nghĩ nhiều.”
Tô Quân Nhụy “hừ” một tiếng thật mạnh: “Thằng quỷ nhỏ to gan lớn mật, muốn đào góc tường của ta~ Nó còn tái phạm, ta sẽ cắt cái ấy của nó.”
"Haizz……” Thuế Tử Duyệt than nhẹ: “Nàng đó……so đo với một đứa trẻ làm chi." 
Tiểu Man Đầu: Cô mẫu cô mẫu, Tiểu Man Đầu rất thích cô mẫu.

Cô mẫu đừng ở chung với cô cô nữa nha oa oa~~~
------///------
Editor: vì Tiểu Man Đầu quá ư là dễ thương nên tui đăng luôn chương này để các bạn đọc cho vui.
Thân mến!
Lạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui