Tô Quân Nhụy nhìn Thuế Tử Duyệt trước mặt mình, tâm trạng liền chùng xuống.
Đối với kiếp này của Tô Quân Nhụy thì Thuế Tử Duyệt là một tồn tại tốt đẹp nhất trên cõi đời.
Nếu có thể, cô chỉ muốn đưa nàng rời xa chốn tranh đấu đen tối này, đi thật xa thật xa, không để nàng bị lây nhiễm bởi những âm mưu thâm độc hay phải chứng kiến lòng người hiểm ác.
Cô một lòng chỉ muốn nàng bình yên sống trong tiểu viện của hai người.
Mỗi ngày đọc sách, viết chữ, đôi khi ra ngoài đi dạo vui chơi hoặc đi thu địa tô.
Mỗi ngày cô đều có thể ngắm đôi mắt sáng lấp lánh hơi cong cong của nàng mà cười, cứ như thế.
Một cuộc sống an nhàn, hạnh phúc.
Thế nhưng, tối hôm qua cô chợt nhận ra, Duyệt Duyệt của cô, không phải thuộc dạng người chỉ cầu được bảo vệ hoặc được ai đó bảo bọc che chở hết mọi thứ thì sẽ thấy vui vẻ.
Thuế Tử Duyệt không phải là một người muốn được sống trong lồng kính.
Nàng là một người nhạy bén thông minh, cũng bởi vì phẩm chất đó nên một hành động giấu giếm dù nó có danh nghĩa là bảo vệ thì đối với nàng, nó cũng là một loại tổn thương sâu sắc.
Cuối cùng Tô Quân Nhụy đã hiểu, nếu cô thật sự muốn cùng nàng nắm tay bên nhau bình yên cả đời thì bản thân cô nên thẳng thắn thành khẩn bẩm báo mọi chuyện với nàng.
Tuy từ trước đến nay Duyệt Duyệt luôn bình thản, không thích tranh đoạt nhưng không có nghĩa là nàng khiếp sợ nó.
So với được bảo vệ thì nàng càng hy vọng nàng cũng có thể đi bảo vệ người khác.
Cô luôn luôn đứng ở góc độ của kẻ mạnh để nhìn người khác, thái độ của cô đối với họ trước nay đều là ra lệnh, lợi dụng, uy hiếp chứ không phải là xin giúp đỡ.
Có lẽ đã cô như vậy từ rất lâu rồi, lâu đễn nỗi chính bản thân cô không còn nhớ rõ.
Thế nhưng khi cô nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy dù có hạ thấp vị trí vì người con gái này thậm chí vì nàng cúi đầu cũng không sao.
Cô nhìn nàng rồi nhẹ giọng nói: "Hiện tại ta chưa có bằng chứng xác thực, cũng chưa tìm ra cách xử lý đống sổ sách này, Duyệt Duyệt....!Nàng có bằng lòng tin tưởng ta ? Bằng lòng giúp ta không ?"
Nàng ngẩng đầu nhìn cô, thấy đôi mắt kia tràn đầy thành ý, tông giọng thì nhàn nhạt mang chút yếu thế.
Bất chợt làm nàng nhớ đến đợt hán hán ở Vinh An lần trước, lúc đó Quân Nhụy cũng dùng giọng buồn rầu như thế ngồi kể khổ với nàng.
Dù là hán hạn tại Vinh An lần trước hay là tham ô quân lương lần này thì mỗi lần Quân Nhụy nói với nàng đều không có chứng cứ nào rõ ràng, tất cả chỉ là suy đoán.
Nàng nhạy bén phát hiện ẩn tình nhưng Quân Nhụy không nói thì nàng cũng sẽ không hỏi.
Quân Nhụy có thể tìm rất nhiều cớ để gạt mình nhưng Quân Nhụy chưa từng làm như thế.
Quân Nhụy lặng thinh thì thôi nhưng mỗi lần nói đều sẽ nói với mình đều là tình hình thực tế.
Dù nó rất hoang đường nhưng không có nửa phần giả dối.
Lần đầu tiên Thuế Tử Duyệt đã không nghi ngờ thì lần này nàng cũng sẽ như vậy.
"Chưa chắc hoàn toàn không để lại dấu vết." Nàng nhìn sổ sách trong tay nói với cô: "Giả thì vẫn là giả, nếu đã là giả thì sẽ không có chuyện hoàn mỹ vô khuyết, nếu cẩn thận kiểm tra thì chắc chắn sẽ tra ra được."
Cô mở to mắt nhìn nàng sau đó cười nói: "Ta biết mà, Duyệt Duyệt sẽ tin ta."
Nàng liếc cô rồi giận dỗi nói: "Nếu đã sớm biết, vậy tại sao bây giờ mới nói với ta ?"
Cô ‘hắc hắc’ cười, nói: "Ta thề...Sau này chỉ cần Duyệt Duyệt hỏi, ta sẽ không gạt nàng bất cứ chuyện gì."
Nàng nhướng mày hỏi: "Thật sao ?"
Cô nghiêm túc khẳng định : "Thật thật! Thật vô cùng!"
Nàng rũ mắt cười dịu dàng, không hỏi thêm câu nào.
Đối với Quân Nhụy, chỉ cần tình thế không nghiêm trọng thì nàng cũng không thích hỏi nhiều.
"Chẳng qua...Có một việc, ta đã suy nghĩ rất kỹ, ta thấy vẫn nên nói cho Duyệt Duyệt nghe." Cô chau mày cẩn thận suy nghĩ tìm lời rồi nói với nàng: "Chuyện là...Duyệt Duyệt...Ta nuôi tư quân."
Cuốn sổ trong tay nàng rớt xuống.
Mật thất bỗng tĩnh lặng.
Tiếng hít thở càng thêm rõ ràng.
"Cái gì ?" Sau một lát, Quận chúa phu nhân mở to mắt, vẻ mắt kinh ngạc nhìn Quận chúa đại nhân, nói: "Tư quân ?! Quân Nhụy, nàng nuôi tư quân làm gì ?"
Cô nhìn nàng, ngay lúc này, suy nghĩ duy nhất trong đầu Quận chúa đại nhân lại là: A! Vẻ kinh ngạc của Duyệt Duyệt thật là...đôi mắt thật to tròn nha! Đáng yêu chết đi được! Quá đẹp!
Đầu óc của Quận chúa đại nhân, chắc muốn hư rồi.
Là bị sắc đẹp của Quận chúa phu nhân làm hư rồi.
Thâm tâm của Quận chúa phu nhân thầm kêu lên: Quân Nhụy của nàng rốt cuộc đang muốn làm gì ?
Xem ra, phải hỏi rõ ràng chuyện này mới được.
............!
.......!
Tô Quân Nhụy ngồi trước mặt Thuế Tử Duyệt thành thật kể rõ ràng việc mình nuôi tư quân cho nàng nghe, cả chuyện của Mạnh Hòe Thanh.
Xưa nay việc tranh đoạt ngôi vị luôn rất tàn nhẫn, độc ác.
Nàng đương nhiên biết điều đó nhưng nàng không ngờ tình thế đã nghiêm trọng đến vậy.
"Thái tử vẫn chưa biết Quân Nhụy nuôi tư quân ?"
Cô gật đầu nói: "Việc nuôi tư quân không phải là việc nhỏ...Ta chưa nói với bất cứ ai."
Nuôi tư quân không phải là việc nhỏ.
Chi phí hằng ngày của tư quân cũng đã tiêu tốn một số bạc lớn, tuy Mạnh Hòe Thanh xoay sở rất tốt cộng thêm sơn trang tại Thanh Long Cương có thể tự cung tự cấp còn làm thêm một vài vụ làm ăn trong chốn giang hồ nhưng cuối cùng vẫn không đủ….
Càng đừng nói đến, nếu một ngày tư quân bị phát hiện thì lập tức tội danh tạo phản sẽ rớt xuống đầu Quân Nhụy.
Đến lúc đó, dù cho Quân Nhụy có động cơ là gì, thân phận cao thấp như thế nào, giải thích ra sao thì Hoàng Đế cũng sẽ lập tức chém đầu nàng.
Thuế Tử Duyệt cẩn thận suy nghĩ, nuôi lâu như vậy, Quân Nhụy lấy bạc từ đâu để nuôi tư quân ? Rõ ràng nàng đã đem hết số tiền nàng có cho mình giữ rồi mà.
Chẳng lẽ....!
"Quân Nhụy." Quận chúa phu nhân mở miệng.
"Hửm?"
"Nàng….
giấu tiền riêng phải không ?"
Tiền riêng...Ai da..Đây là một đề tài cực kỳ nghiêm trọng.
Quận chúa đại nhân mỉm cười nhìn tiểu nương tử, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Cô đã thề là sẽ không nói dối với tiểu nương tử....!Nhưng mà đề tài này, rốt cuộc có nên nói hay không nói ? Không nói hay là nói đây ?
"Ta...chuyện này...ta...!Duyệt duyệt"
Nàng nhíu mày, tươi cười ấm áp nói: "Thôi...nhìn vẻ mặt này của nàng, chỉ sợ dù là có tiền riêng nhưng cũng vẫn không đủ phải không ?"
Quận chúa đại nhân cười xấu hổ, cảm giác không biết vì sao lồng ngực giống như bị một mũi tên của tiểu nương bắn trúng.
(*trúng tim đen)
"Còn một ít....Nhưng rất nhanh sẽ không đủ..." Lồng ngực… đau quá ! Muốn phun máu.
"...." Quận chúa phu nhân đột nhiên thấy tương lai của nàng...hình như vừa gánh thêm một trách nhiệm to lớn.
Quay lại hiện tại...Nàng cúi đầu nhìn sổ sách trong tay, xoa xoa cái đầu đang ẩn ẩn đau, nói: "Chuyện đó nói sau...Giờ xem sổ sách trước."
Muốn tra ra dấu vết còn sót lại trên đống sổ sách đã được làm lại rõ ràng rành mạch không phải là chuyện dễ.
"Những sổ đen đó..." Nàng nói: "Chắc bọn họ cũng không dễ dàng xử lý chúng."
Cô "Hả ?" một tiếng.
Nàng nói tiếp: "Nếu chuyện thật sự giống như lời của Quân Nhụy thì việc lớn như tham ô quân lương lại có thể làm đến sạch sẽ gọn gàng đến vậy, chỉ bằng một thế lực tuyệt đối sẽ không làm được.
Nhưng một khi có nhiều thế lực hợp tác cùng làm thì chắc hẳn bọn họ cần phải nắm được nhược điểm của nhau."
Cô suy nghĩ liền gật đầu nói: "Chính xác, nếu chuyện này bị điều tra thì người phía trên chắc chắn sẽ lập tức tìm một người ra chịu tội thay, còn người phía dưới nếu muốn giữ mạng tất nhiên phải nắm lấy một ít nhược điểm mới được.
Sổ sách này..."
Nàng nói: "Nếu ta đoán không sai, đêm qua Quân Nhụy lẻn vào trộm sổ sách không thành thì nhóm bên này nhất định muốn nhóm bên kia tiêu hủy hết sổ sách.
Nhưng nếu sổ sách bị tiêu hủy thì nhóm bên kia sẽ không còn nhược điểm để nắm, điều này vô cùng nguy hiểm đối với nhóm bên kia." Nàng dừng một chút rồi nói thêm: "Nếu là ta, tất nhiên ta sẽ không thật sự đem số sách đi tiêu hủy."
"Ta sẽ tạo ra sổ sách giả, hoán đổi, âm thầm mang sổ sách thật dời đi để phòng ngừa tình thế ngoài ý muốn." Cô tiếp lời.
Hai nàng nhìn nhau, cười.
"Nhưng lúc này đã rút dây động rừng, muốn tìm được sổ đen sẽ càng khó hơn lúc trước." Nàng suy nghĩ rồi nói: "Cho nên chúng ta vẫn phải bắt tay vào đống sổ sách này, nếu có thể tra ra vấn đề liền có thể quang minh chính đại đi tra quân lương."
Đúng vậy, với tình thế bây giờ âm thầm điều tra thật sự quá khó khăn, huống chi đối phương đã có cảnh giác.
Nhưng nếu có thể làm cho triều đình hoài nghi, quang minh chính đại mà đi tra xét thì sẽ đơn giản hơn nhiều.
Muốn làm được, đầu tiên phải có một cái cớ kiếm toán.
Nàng cầm sổ sách, ngồi vào bàn, bắt đầu cẩn thận kiểm tra.
Cô ngồi bên cạnh nhìn nàng.
Muốn tìm ra dấu vết từ một đống sổ sách, nói dễ hơn làm.
Cô liền thấy xót cho tiểu nương tử, bây giờ ngoài Duyệt Duyệt thì cô không tìm ra ai khác để làm việc này, một người đủ để cô tín nhiệm.
Thuế Tử Duyệt kiểm tra cũng đã được vài ngày, vì không để ai sinh nghi nên nàng không thể cứ luôn ngồi ngốc ở mật thất, vào lúc thích hợp phải trở về Bình An Vương phủ.
Di chuyển qua lại cũng tốn không ít thời gian.
Vào mấy ngày Thuế Tử Duyệt bận bịu kiếm toán thì Bình An Vương phủ nhận được một tấm thiệp mời.
Tiệc đầy tháng của người con thứ Tam hoàng tử, mời rất nhiều vương tôn quý tộc chốn kinh thành.
Con thứ của Tam hoàng tử là do trắc phi của Tam hoàng tử sinh.
Trắc phi là con gái dòng chính của Lại Bộ Thượng Thư, tên là Nguyễn Như, rất am hiểu giao tế nên có giao tình rất tốt với nhiều phu nhân và con cái của quan viên.
Vì thế, tiệc đầy tháng lần này chẳng những mời quan viên và hoàng thân quốc thích mà con cái và phu nhân của nhóm quan viên cũng được mời.
Lúc Tô Quân Nhụy còn ngang ngược, cô cũng có chút giao tình với nàng ấy.
Bây giờ con trai người ta đầy tháng, gửi thiệp thành tâm mời nên cô rất khó chối từ.
"Tấm thiệp mời này không có ý tốt." Bên trong mật thất, Tô Quân Nhụy cầm tấm thiệp, chau mày nói.
"Hửm ?" Thuế Tử Duyệt để sổ xuống, nhìn Tô Quân Nhụy hỏi: "Sao Quân Nhụy nói vậy ?’
Tô Quân Nhụy nói: "Từ ban đầu ta đã hoài nghi trong đám người tham ô quân lương có người của Tam hoàng tử, lần trước ta đi trộm sổ đen từng đánh nhau với người của bọn họ...Tuy rằng lúc ấy ta chưa từng để lộ gương mặt, nhưng võ công của mỗi người đều có đặc điểm riêng.
Lúc đầu ta cố tình che giấu nhưng sau đó vào lúc nguy cấp ta cũng không thể tiếp tục che giấu, huống chi thân hình của một người rất khó thay đổi."
Thuế Tử Duyệt hỏi: "Nàng sợ bọn họ nghi ngờ nàng ?"
Tô Quân Nhụy gật đầu đáp: "Hiện tại có ba thế lực đang tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế, bề ngoài có Tam hoàng tử và Thái tử nhưng sau lưng còn có thêm Ngũ hoàng tử.
Mấy hôm trước có người tới trộm sổ sách, đương nhiên Tam hoàng tử sẽ hoài nghi Thái tử hay Ngũ hoàng tử sai người đi làm.
Tiệc đầy tháng của con thứ Tam hoàng tử lại tổ chức rất linh đình, thanh thế to lớn, chỉ sợ những người được mời đến, đa phần đều là đối tượng mà bọn họ nghi ngờ.".