Lưu Yến đẩy một tấm thẻ ngân hàng lại: “Đây là chút tấm lòng của mẹ và chú Ngụy, bên trong có hai mươi vạn, mật khẩu là sinh nhật con.
”
“Con không cần.
”
Ôn Hạ nhìn thẳng về phía bà ấy, trên gương mặt xinh đẹp chín chắn không có chút miễn cưỡng nào.
Đã sớm biết, còn chờ mong gì nữa chứ.
Ôn Hạ đột nhiên bắt lấy cánh tay Ôn Đức, nghiêng đầu sang, thân thiết nói: “Ba nuôi nổi con.
”
“Đúng không, ba?”
Cô cong môi cười với Ôn Đức, lộ ra hàm răng trắng sáng đều đặn.
Ôn Đức sững người một lúc, ông còn tưởng rằng cô biết được sẽ trách cứ ông.
Ông nhìn về phía Lưu Yến: “Các người nhận lại đi, Hạ Hạ là con gái tôi, tôi sẽ không bạc đãi con bé.
”
Vừa nghe thấy lời này, mắt Ôn Hạ có chút chua xót, đời trước lúc cô biết Lưu Yến ra nước ngoài thì nổi điên gào lên với ông, nói đều do ông, đều do ông ly hôn với Lưu Yến.
Đời trước cô có một cuộc đời thuận buồm xuôi gió, người duy nhất cô cảm thấy vô cùng có lỗi chính là Ôn Đức.
…
Ra khỏi tiệm trà bánh, Ôn Đức lái xe đưa Ôn Hạ về nhà, đi được nửa đường, Ôn Đức ngồi trên ghế lái đột nhiên sờ soạng hộp thuốc trên xe, rút điếu thuốc ra được một nửa, ông thoáng liếc mắt nhìn sang Ôn Hạ một cái, sau đó đặt nó trở lại.
Ôn Đức không hút thuốc ở trước mặt cô, thậm chí còn không cầm tới hộp thuốc.
Tâm trạng ông hẳn là đang rất tồi tệ.
Giọng Ôn Hạ có chút khàn, cô làm như không biết, lấy hộp thuốc và bật lửa qua, cười tủm tỉm nói: “Ba, con giúp ba châm một điếu, trước nay con còn chưa có làm qua.
”
“Cạch” một tiếng, điếu thuốc được châm lửa, mùi khói thuốc lá ngay lập tức bay ra, khiến cho người ngửi có chút muốn sặc.
Khóe mắt cô hơi ươn ướt vì bị sặc.
Cô đưa cho Ôn Đức: “Ba, cho ba, nhưng mà đừng có hút nhiều quá, hút nhiều không tốt cho sức khỏe.
”
Ôn Đức nhìn thấy khóe mắt cô ửng đỏ, ông dừng xe ở bên đường, nhận lấy thuốc lá trong tay cô, mở cửa đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc ông đã quay trở về, sau đó khởi động xe lên lần nữa, hơi trách cứ: “Con gái đừng có đụng tới thuốc lá.
” Hơi thở của ông trong lúc nói chuyện không có mùi thuốc lá.
Rõ ràng là không có hút thuốc.
Ôn Hạ cười “Hì hì”: “Ba, con biết rồi.
”
Lúc đi ngang qua chợ bán thức ăn, Ôn Hạ kêu Ôn Đức dừng xe lại: “Ba, chúng ta mua cá về ăn đi, con nấu cá kho cho ba.
”
Cô rất ít khi nấu ăn, khi còn nhỏ trong nhà có thuê một dì nấu ăn, lên đến cấp ba mỗi khi về nhà đều là Ôn Đức nấu ăn, sau khi kết hôn cũng là Tần Mặc nấu ăn.
Ôn Đức không nói gì, ông tìm một bãi đỗ xe gần đó để dừng xe lại, hai người một trước một sau đi dạo ở chợ bán thức ăn.
Ôn Đức đi ở phía trước, Ôn Hạ nhanh chóng chạy theo sau, thân thiết kéo cánh tay ông, oán giận nói: “Ba, ba đi nhanh quá, không đợi con gì cả.
”
Ôn Đức sửng sốt một lúc, sau đó phục hồi tinh thần lại, ông không nói gì nhưng bước chân cũng chậm lại không ít.
Ra khỏi chợ bán thức ăn, trong tay hai người xách đầy đồ ăn và trái cây.
…
Trên bàn bày một dĩa cá kho, một dĩa rau xanh và một tô canh lớn.
Ôn Hạ dùng đũa gắp một miếng cá kho, hương vị cũng không tệ lắm, sau đó cô lại gắp một đũa thịt cá cho Ôn Đức.
“Ba, mau nếm thử cá con làm đi, ăn đặc biệt ngon.
”
Ôn Đức nhìn ánh mắt chờ mong của cô, hơi khẽ cười, ông ăn thịt cá rồi nói: “Cũng được.
”
“Ba, ba không thể khen con hai câu sao?” Ôn Hạ bẹp miệng.
Ôn Đức không cảm xúc phun ra hai chữ: “Ăn ngon.
”
Ôn Hạ lập tức cười to “Ha ha”: “Ba, nào có ai khen như ba chứ, có lệ quá đi.
”
Thấy cô cười vui vẻ, nét mặt của Ôn Đức dịu lại: “Mau ăn cơm đi, để nguội sẽ không ngon đâu.
.
”
…
Cơm nước xong xuôi, Ôn Hạ trở lại phòng ngủ, cô làm bài tập được một lúc thì nhận được điện thoại của Khương Nhan.
“Alo? Nhan Nhan.
”
“Hạ Hạ, ngày mai chúng ta đi công viên giải trí đi.
”
“Sao lại muốn đi công viên giải trí vậy?”
“Ai da, chính là muốn đi thôi.
”
Ôn Hạ suy xét một chút, nghĩ đến việc ngày mai Tần Mặc sẽ giảng bài thi cho cô.
Khụ… thật ra cô chính là muốn ở cùng với Tần Mặc.
“Mình không đi đâu, còn chưa làm xong bài tập nữa.
”
“Đi đi mà, Hạ Hạ, ba thiếu một chơi không vui.
”
Không nói lại Khương Nhan, Ôn Hạ chỉ có thể đồng ý, sau đó thử hỏi một câu: “Mình có thể kêu anh họ đi chung hay không?”
Sau đó nhanh chóng giải thích: “Mình vốn có hẹn làm bài tập với anh họ, nếu như mình đi ra ngoài chơi, bỏ lại anh ấy một mình thì cũng không có đạo đức quá rồi.
” Nói đến phần sau, chính cô cũng cảm thấy chột dạ.
Nếu như biết ngày mai có những người khác, có đánh chết cô cũng sẽ không rủ Tần Mặc.
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, vài giây sau mới nói: “Cũng được, vậy ngày mai mình sẽ ăn mặc đẹp một chút, nói không chừng còn có thể chụp chung một tấm hình với anh họ, hì hì.
”
“Cậu nghĩ hay thật.
” Ôn Hạ “Hừ” một tiếng, không có chút ghen tị nào.
Cúp máy xong, Ôn Hạ gọi điện thoại cho Tần Mặc.
“Chồng nghe.
” Giọng nói khàn khàn của thiếu niên trong thời kỳ vỡ giọng, không khó nghe, mà ngược lại có một sức hấp dẫn mê người.
Cách điện thoại, Ôn Hạ dường như nghe thấy tiếng nước chảy: “Anh đang tắm sao?”
“Ừm.
”
“Anh tắm trước đi, tắm xong rồi gọi điện thoại lại cho em.
”
“Vợ có chuyện gì à?”
“Ngày mai em tính đi công viên giải trí với Nhan Nhan, anh đi không?”
“Đi.
”
Sau khi nghe được câu trả lời, Ôn Hạ liền cúp điện thoại, sau đó bắt đầu làm bài tập.
Làm xong bài tập, cô lấy sách giáo khoa lớp mười ra nghiêm túc đọc, cũng không biết qua bao lâu, cô ngáp một cái, sau đó nhìn chiếc đồng hồ nhỏ màu vàng trên bàn, kim đồng hồ chỉ về hướng một giờ.
Cô thu dọn sách giáo khoa xong thì lên giường đi ngủ.
Tám chín giờ ngày hôm sau, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô vò vò mái tóc rối bù: “Alo.
”
“Hạ Hạ, mình đến cửa nhà cậu rồi.
”
Khương Nhan nghe thấy Ôn Hạ ngáp một cái, dẩu miệng nói: “Hạ Hạ, đừng nói là cậu còn chưa dậy nữa nha?”
“Cậu đi lên chờ mình vài phút, mình đi đánh răng rửa mặt liền đây.
”
Ôn Hạ cúp điện thoại, sau đó ngáp một cái, đứng dậy tìm một cái áo hoodie màu trắng và quần màu đen.
Trong tủ quần áo toàn là những loại trang phục thoải mái giống vậy, tất cả đều là do Ôn Đức mua, có lẽ ông không biết chọn quần áo nên mới mua luôn trọn bộ.
Cô mới vừa ra khỏi phòng ngủ liền nghe thấy tiếng gõ cửa, Ôn Đức đang đọc báo trên sô pha đứng dậy đi mở cửa.
Nhìn thấy là Ôn Đức, Khương Nhan yếu ớt lên tiếng chào hỏi: “Chú Ôn.
”
“Ừ, vào đi.
” Ôn Đức chờ sau khi cô ấy tiến vào mới đóng cửa lại rồi ngồi trở lại sô pha.
“Nhan Nhan, cậu ngồi một lát, mình đi đánh răng đã.
” Ôn Hạ nói xong, liền xoay người đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Khương Nhan sợ phải ở cùng với Ôn Đức nên cũng nhanh chóng đi theo, đau khổ nói: “Hạ Hạ, có chú Ôn ở nhà mà cậu còn dám kêu mình đi lên.
”
Giọng nói đè ép đến mức nhỏ nhất.
Ôn Hạ nở nụ cười, phun bọt kem đánh răng trong miệng ra, nói giỡn: “Sẽ không ăn cậu đâu.
”
Ôn Đức luôn giữ khuôn mặt nghiêm túc, hầu như không có đứa trẻ nào gặp qua ông mà không cảm thấy sợ.
Sau khi Khương Nhan và Liễu An An tới được một hai lần, bọn họ cũng không dám đến nữa, có đến cũng là lúc Ôn Đức không có ở nhà.
“Hạ Hạ, chú Ôn có cho cậu ra ngoài không vậy?” Khương Nhan lại nghĩ đến một vấn đề khác.
Cô ấy và An An đều biết quan hệ của Ôn Đức và Ôn Hạ không được tốt.
Ôn Hạ gật đầu, Ôn Đức quản cô rất nghiêm, nhưng chưa bao giờ hạn chế cô trên phương diện vui chơi.
Mấy phút sau, Ôn Hạ và Khương Nhan đi ra phòng khách, Ôn Hạ vừa buộc tóc vừa nói: “Ba, con đi ra ngoài chơi nha, buổi trưa không trở về ăn cơm.
”
“Ừ.
”
Ôn Đức buông tờ báo xuống, móc trong ví da ra ba trăm tệ đưa cho cô: “Buổi chiều về sớm một chút, nhớ mua chút đồ ăn sáng ở bên ngoài ăn.
”
Ôn Hạ cũng không khách sáo mà nhận lấy, cười hì hì nói: “Cảm ơn ba, ba tốt quá đi.
”
Trước đây Ôn Hạ cãi lại, Ôn Đức còn sẽ tức giận đến mức mắng cô, hiện tại cô như vậy, ông lại không biết nên nói gì, đành cầm lấy tờ báo, không nói gì.
Không khí không hiểu sao có chút lạnh.
Khương Nhan đứng ở bên cạnh không dám nói lời nào.
Ôn Hạ biết tính tình Ôn Đức nên cũng không thèm để ý nói: “Ba, tụi con đi đây, buổi trưa nhớ ăn cơm, đừng có hút thuốc.
”
“Ừ.
”
Ôn Đức cũng không ngẩng đầu lên.
Đi xuống cầu thang, Khương Nhan hít vào hai hơi thật sâu, tay vỗ ngực: “Làm mình sợ muốn chết.
”
“Có gì mà đáng sợ chứ, ba mình chỉ trông hung dữ thôi.
”
Ôn Hạ gọi một cuộc điện thoại, vài giây sau: “Anh họ, em ở cổng khu chung cư chờ anh.
”
Chờ cô cúp điện thoại, Khương Nhan mới trả lời câu nói vừa rồi của cô: “Mình sợ hãi mà.
”
“Được rồi.
” Ôn Hạ buồn cười véo cô ấy một cái.
Cô nhìn thấy Tưởng Húc đang cầm trà sữa ở cổng khu chung cư, cậu ta mặc áo hoodie màu đen, quần màu xanh lục, mái tóc không ngắn không dài được chia 7:3.
Ôn Hạ có hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Khương Nhan, thấy cô ấy cười “Hì hì” liền hiểu ra tất cả mọi chuyện.
“…”
Hiện tại gọi điện thoại kêu Tần Mặc đừng tới, còn kịp sao?
“Ôn Hạ, cho cậu uống, ít đường.
”
Tưởng Húc cười lộ ra hàm răng trắng tinh, đưa trà sữa cho cô, sau đó lại đưa cho Khương Nhan một ly.
Khương Nhan nhìn logo trà sữa mà cô yêu thích, sau đó chớp chớp mắt với Ôn Hạ, cậu xem Tưởng Húc hiểu cậu chưa kìa, còn mua cả trà sữa mà cậu thích uống.
Ôn Hạ rất muốn lấy trà sữa đánh cho cô ấy ngất đi, sao không nói sớm là có Tưởng Húc.
“Anh họ đâu? Không đi sao?” Tưởng Húc đột nhiên hỏi một câu.
Ôn Hạ: “…”
Cô vừa định lấy điện thoại ra kêu Tần Mặc đừng tới, ngay sau đó liền nghe thấy Tưởng Húc vẫy tay về phía khu chung cư: “Anh họ, nơi này.
”
Ôn Hạ quay đầu lại, lọt vào trong tầm mắt là Tần Mặc mặc áo len màu đen, bên trong là một áo sơ mi màu xanh dương nhạt, quần jean màu xanh dương nhạt.
Cô thấy bước chân anh rõ ràng dừng một chút, ngay sau đó, bốn mắt nhìn nhau, cô vô tội cười với anh một cái.
“…”
Rớt xuống một miếng đậu hủ khiến cô muốn ngất đi.