Trọng Sinh Cùng Ông Xã Học Bá



Khương Nhan có hơi kích động kéo tay áo Ôn Hạ: “Anh họ hôm nay đẹp trai quá đi, giống như hoàng tử trong truyện tranh vậy.



Ôn Hạ: “…”

Cô ai oán trừng mắt nhìn Khương Nhan một cái.


Tần Mặc bước đôi chân thon dài đi tới, liếc mắt nhìn Ôn Hạ một cách đầy ẩn ý.


“Anh họ, của anh đây, không biết anh thích uống vị gì, nên em mua vị truyền thống.



Tưởng Húc lại lấy ra một ly trà sữa từ trong túi đưa cho anh, thái độ có chút lấy lòng.


Lại là một tiếng anh họ.


Sắc mặt Tần Mặc dần tối sầm lại, phát ra âm thanh trầm thấp từ trong yết hầu: “Cảm ơn, tôi không thích đồ ngọt, chúng ta cũng trạc tuổi nhau, cứ kêu tên đi, Tần Mặc.



Tần Mặc?

Tưởng Húc nghe có chút quen tai, nhưng nhất thời cũng không nhớ tới đã nghe qua ở đâu, sảng khoái trả lời: “Em tên Tưởng Húc.



“Anh cũng không thích đồ ngọt giống Ôn Hạ à, nếu như biết trước em đã kêu bà chủ cho ít đường rồi, vậy để lần sau em lại mời anh họ uống.



“Không cần.



Tầm mắt Tần Mặc dừng ở ly trà sữa trên tay Ôn Hạ, với thị lực 5.

0 của anh có thể thấy được trên nhãn dán có ghi ít đường, nhiều trân châu và thạch dừa.


Công viên giải trí ở vùng ngoại ô của huyện, bắt xe đi qua phải tốn ít nhất 40 tệ, Ôn Hạ và Khương Nhan đều cảm thấy không có lợi cho lắm.



Đi xe buýt thì mỗi người chỉ tốn có ba tệ rưỡi.


Sau khi thương lượng, bọn họ liền quyết định chờ xe buýt ở trạm Đức An, đợi năm sáu phút mới lên được trên xe, vào thứ bảy thường không có chỗ trống, rất chen chúc.


Ôn Hạ dựa vào ngực Tần Mặc, đưa tay bắt lấy tay anh, cô ngửi thấy được mùi hương sữa tắm thảo mộc quen thuộc.


Một bàn tay lướt qua bên tai cô đưa cho dì thu phí một tờ 50 tệ màu xanh lục: “Bốn người.



Tưởng Húc vội vàng móc tờ một trăm tệ từ trong túi ra: “Dì à, đừng nhận của anh ấy, nhận của con nè.



Dì ấy nhìn thoáng qua, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: “Không có tiền thối.



Sau đó nhận lấy 50 tệ của Tần Mặc: “Bốn người nào?”

Tần Mặc chỉ một chút, dì ấy dời ánh mắt sang chỗ khác, cúi đầu xé vé xe, sau đó tìm 36 tệ thối cho anh, Ôn Hạ nhận lấy giúp anh, theo thói quen bỏ vào trong túi anh.


Sau khi kết hôn, cô không thích mang tiền, luôn cảm thấy rất phiền phức, cho nên luôn là Tần Mặc mang tiền, thậm chí son môi cô cũng để trong túi của anh.


Nhớ có một lần anh đang mở họp, trong lúc lấy điện thoại thì làm rơi một thỏi son môi.


Tưởng Húc gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: “Lúc về để em mời mọi người.



Xe buýt của bây giờ kém hơn xe buýt của mười năm sau rất nhiều, lúc dừng lại xe rung rắc rất dữ dội, Ôn Hạ phải cố sức để nắm lấy tay cầm trên xe buýt, thỉnh thoảng còn sẽ đập đầu lên trên ngực Tần Mặc.


Tần Mặc vòng tay qua bả vai cô: “Nắm lấy cánh tay anh đi.



Khương Nhan hâm mộ nhìn thoáng qua, trời ơi, cô cũng muốn có một anh họ vừa đẹp trai lại còn chu đáo như vậy.


Qua hết mấy trạm, tới trạm quảng trường trung tâm, người trên xe cũng đã vơi bớt dần, nên còn được vài chỗ trống, Ôn Hạ ngồi sát cửa sổ, Tần Mặc ngồi ở bên cạnh cô.


Khương Nhan ngồi ở hàng phía sau, cùng với một bác gái, Tưởng Húc ngồi ở hàng cuối cùng.



Ôn Hạ nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên tay bị người khác nắm lấy, cô quay đầu lại, đối diện với gương mặt đẹp trai của Tần Mặc, tim bỗng chốc đập nhanh hơn.


“Hạ Hạ, mau nhìn bên ngoài kìa, có một cái hồ nước rất đẹp.

” Khương Nhan từ ở ghế sau sát cửa sổ, vươn người tới.


Ôn Hạ hoảng sợ, nghiêng người sang che khuất tay hai người, sau đó thất thần nhìn thoáng qua bên ngoài, xe đã chạy lướt qua hồ nước.


“Không nhìn thấy, Nhan Nhan, cậu mau ngồi xuống đi, lát nữa xe phanh lại sẽ có quán tính đấy.



Chờ cho Khương Nhan ngồi trở lại, Ôn Hạ liền muốn rút tay ra, kết quả người nào đó cầm rất chặt.


Anh khẽ nháy mắt, làm khẩu hình miệng chữ “vợ” với cô, sau đó nói: “Anh khát.



“Muốn uống trà sữa không?”

Ôn Hạ bắt gặp ánh mắt vô tình lướt qua của dì thu phí, không hiểu sao cô có cảm giác bị bắt yêu sớm vô cùng mãnh liệt.


“Uống.

” Tần Mặc gật đầu.


“Anh buông tay đi, em lấy cho anh.

” Ôn Hạ rút tay về, lấy trà sữa, sau đó lắc nhẹ mấy cái rồi mới cắm ống hút đưa cho anh.


Tần Mặc chỉ uống có một ngụm nhỏ liền ném vào thùng rác gần cửa xe, Ôn Hạ còn chưa có kịp ngăn anh lại.


“…”

Cô biết ngay là thằng nhãi Tần Mặc này đang muốn giở trò lừa gạt mà.


Đây là lòng tốt của Tưởng Húc, cô có hơi chột dạ nhìn phía sau một cái, thấy Tưởng Húc đang khoanh tay ngủ say, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.



Cô lại đưa mắt nhìn Khương Nhan một cái, cô ấy cũng dựa vào cửa sổ ngủ say.


Sợ lát nữa Tưởng Húc xuống xe sẽ nhìn thấy ly trà sữa trong thùng rác, Ôn Hạ lấy mấy tờ giấy từ trong túi ra ném vào thùng rác để che đi ly trà sữa.


Làm xong hết những việc này, cô phồng má lên, dẩu miệng nhỏ giọng nói: “Lát nữa anh phải đền cho em một ly trà sữa, ừm, còn phải cho thêm thạch sữa hai tầng nữa đấy.



“Được.

” Tần Mặc ngứa tay nhéo mặt cô.


Lát sau, cơn buồn ngủ của Ôn Hạ cũng ập tới, cô dựa vào bả vai Tần Mặc mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.


Cũng không biết qua bao lâu, có người đẩy bả vai cô: “Tới rồi.



Bốn người xuống xe, Khương Nhan cầm trà sữa hút một ngụm: “Hạ Hạ, trà sữa của cậu đâu?”

Ôn Hạ chột dạ né tránh ánh mắt của cô ấy, nói lảng sang chuyện khác: “Uống hết rồi, An An đâu?”

“An An vừa mới gửi tin nhắn nói đã tới rồi, để mình gọi điện thoại cho cậu ấy.



Khương Nhan lấy điện thoại ra gọi cho Liễu An An: “Alo, An An tụi mình đến cổng lớn rồi, cậu ở đâu? Ở chỗ tụi mình có một gian hàng bán nước.



Một lát sau, liền truyền đến giọng nói vui vẻ hào hứng của Liễu An An: “Hạ Hạ, Nhan Nhan.



Đi theo phía sau Liễu An An còn có một người, anh trai Liễu An An, Liễu Bác Nghĩa.


Cô ấy vội vàng chạy đến, nhảy dựng lên ôm chầm lấy Ôn Hạ và Khương Nhan, oán giận nói: “Các cậu mà không tới là chân mình sẽ bị tê cứng vì ngồi xổm mất.



Ôn Hạ và Khương Nhan đồng thời có chút lảo đảo, cổ Khương Nhan bị siết chặt đến mức thở không ra hơi, cô ấy đẩy Liễu An An ra, sau đó vuốt cổ nói: “An An, cậu thật sự cần phải giảm béo đấy.



“Mình cũng thấy vậy.

” Ôn Hạ “Phụt” cười một tiếng, nghiêm túc phụ họa.


Liễu An An có hơi mũm mĩm, nhưng trông rất đáng yêu


“Ôn Hạ! Khương Nhan! Nghỉ chơi hai giây!” Liễu An An liền tức giận nói.


Ôn Hạ và Khương Nhan vừa cười hì hì vừa đếm: “1, 2, đã hết thời gian nghỉ chơi.



Liễu An An “Ha ha” cười to, vung tay lên: “Tha thứ cho các cậu đấy.



“An An, chúng ta đi mua nước, Hạ Hạ cậu chờ ở đây đi.



Khương Nhan lôi kéo Liễu An An đi, hai người đi tới gian hàng bán nước cách đó không xa mua nước, Khương Nhan nhỏ giọng nói: “Mình đã nói với cậu là Tưởng Húc sẽ tỏ tình với Hạ Hạ rồi mà, sao cậu còn dẫn anh cậu theo.



“Ba mẹ mình không yên tâm để cho mình đi ra ngoài một mình nêu kêu anh mình đi theo, yên tâm đi, mình đã ‘tiêm phòng’ cho anh ấy ở trên đường rồi, anh ấy hứa là sẽ phối hợp mà.



Liễu An An nói xong, cô ấy quay đầu lại liếc mắt nhìn về phía Tần Mặc: “Sao anh họ đẹp trai cũng tới vậy, lát nữa phải làm sao mới để cho Ôn Hạ và Tưởng Húc ở chung một chỗ được đây?”

“Không biết, chỉ có thể chờ tìm cơ hội thôi.

” Khương Nhan lắc đầu.


Hai người vừa đi vừa thì thầm to nhỏ, Ôn Hạ có một dự cảm chẳng lành.


Vé vào cửa của công viên giải trí là 60 tệ một vé, nếu mua vé cho toàn bộ người ở đây, có thể xem như là một khoản tiêu phí rất lớn.


Tưởng Húc hôm nay đã chuẩn bị đủ tiền, cậu ta lấy 300 ra đưa cho người soát vé, hào phóng nói: “Cho năm tấm vé vào cửa.



300 tệ là tiền sinh hoạt phí cho hai tuần.


“Tưởng Húc, không phải đã nói là mọi người cùng nhau chia AA rồi sao.

” Khương Nhan vội vàng lấy 60 tệ ra.


Liễu An An cũng lấy 120 tệ ra, Ôn Hạ mới vừa lấy ra 300 tệ.


Lúc này, Tần Mặc tiến lên đưa một tấm thẻ màu xanh dương cho người soát vé, trên thẻ viết hai chữ to Nhạc Duyệt, phía dưới hai chữ này còn có ghi chữ SVIP: “Tần Mặc, số điện thoại 1377…”

Nhạc Duyệt là tên công viên giải trí.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận