Người soát vé mất một phút để xác minh thông tin thẻ, sau khi thấy không có sai thì trả lại 300 tệ cho Tưởng Húc, sau đó đưa năm tấm vé vào cửa cho Tần Mặc, thái độ tương đối tốt.
“Trong quá trình vui chơi nếu như cần trợ giúp, vui lòng liên hệ với trạm phục vụ, chúng tôi sẽ nhanh chóng giúp các vị giải quyết.
”
“Cảm ơn.
” Tần Mặc lễ phép nói.
Nhân viên gác cổng kiểm tra vé rồi cho bọn họ đi vào.
Liễu An An lôi kéo Ôn Hạ, nhỏ giọng hỏi một câu: “Hạ Hạ, anh họ đẹp trai lấy đâu ra thẻ SVIP của công viên giải trí vậy.
”
Ôn Hạ lắc đầu, trước nay cô chưa từng đi tới công viên giải trí với Tần Mặc, khụ, ngoại trừ trước kia thỉnh thoảng sẽ hẹn hò ở những nơi tương đối lãng mạn.
Lúc vào đại học, hai người xem như đang yêu xa, hai thành phố cách nhau thật sự rất xa, một bắc một nam, ngồi xe lửa phải mất hai ngày, một tháng gặp nhau một lần.
Lúc cô học năm ba đại học, tình cảm hai người trở nên ổn định, Tần Mặc tới tìm cô hẹn hò, phần lớn thời gian đều ở trong khách sạn.
Khương Nhan đột nhiên hưng phấn thò đầu lại, thấp giọng nói: “Các cậu có cảm thấy anh họ đẹp trai rất giống hotboy bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền hay không?”
Cô ấy bắt chước ngay tại chỗ một đoạn trong tình tiết: “Bảo bối, em cứ thoải mái tiêu xài tấm thẻ này, mật khẩu chính là sinh nhật em.
”
“Ha ha ha, mình thích câu này nhất.
” Liễu An An kích động dậm chân.
Gần đây hai người đang đọc chung một bộ truyện, trước kia là ba người, nhưng gần đây Ôn Hạ đã rời khỏi tổ chức.
Ôn Hạ cười đến đau cả bụng, gõ đầu hai người: “Ít đọc lại đi, sắp trở nên ngu ngốc rồi.
”
Hai người cười “Hì hì”.
Tưởng Húc vốn dĩ không được trả tiền xe nên cảm thấy ngượng ngùng, lúc này vé vào cổng cũng không phải là cậu ta trả tiền nên càng thêm ngượng ngùng: “Mình mời mọi người uống nước dừa nha.
”
Liễu An An lắc đầu: “Khoan hẵng uống, lát nữa sẽ nôn đó.
”
“A… A…” Một trận tiếng thét chói tai đâm thủng màng nhĩ truyền đến.
Lá gan của Liễu An An luôn rất lớn, cô ấy ngay lập tức cảm thấy có chút hưng phấn, chỉ vào con lắc khổng lồ cách đó không xa, nói: “Chúng ta đi chơi con lắc khổng lồ đi.
”
Ôn Hạ theo bản năng từ chối, cô thích tới công viên giải trí tuyệt đối không phải vì muốn chơi mấy hạng mục kích thích này.
“Các cậu chơi đi, mình chơi vòng quay ngựa gỗ.
”
Liễu An An và Khương Nhan một trái một phải đỡ lấy tay cô, Khương Nhan chớp chớp mắt: “Không được, tổ chức ba người không thể thiếu một.
”
Cô ấy liếc mắt với Liễu An An, Liễu An An lập tức hiểu ra.
Tạo cơ hội cho Ôn Hạ và Tưởng Húc ở cùng nhau.
Người chơi con lắc khổng lồ không nhiều lắm, nhưng người vây xem thì rất nhiều.
Ôn Hạ bị Khương Nhan và Liễu An An ấn lên chỗ ngồi, Tần Mặc ngồi ở bên cạnh cô.
Bên kia còn trống, Khương Nhan chớp mắt với Tưởng Húc, ý bảo cậu ta nhanh chóng ngồi xuống.
Liễu Bác Nghĩa giống như xem không hiểu, ngồi ở bên kia của Ôn Hạ.
Liễu An An: “…”
Khương Nhan: “…”
Tưởng Húc sửng sốt.
Khương Nhan liếc mắt nhìn Liễu An An một cái, sao anh cậu lại ngồi ở đó, không phải cậu bảo đảm anh cậu sẽ phối hợp sao?
Liễu An An nhanh chóng tiến lên lôi kéo tay áo Liễu Bác Nghĩa, không ngừng chớp mắt với anh: “Anh, anh sang ngồi với em đi.
”
“Bên cạnh không phải vẫn còn chỗ sao?” Liễu Bác Nghĩa nhìn về phía chỗ bên cạnh không ai ngồi, sau đó “cạch” một tiếng, khoá đai an toàn lại.
Liễu An An: “…”
Cuối cùng Tưởng Húc ngồi cách chỗ của Ôn Hạ ba người.
Con lắc khổng lồ chậm rãi đong đưa, cuối cùng càng lúc càng nhanh.
“A, chồng ơi, cứu em, chồng ơi…”
“Chồng ơi… Cứu mạng a…”
Lẫn trong tiếng thét chói tai, một giọng nữ đặc biệt chói tai.
Liễu An An: “…”
Khương Nhan: “…”
Tưởng Húc: “…”
Liễu Bác Nghĩa: “…”
Chỉ có Tần Mặc là đang cười, anh duỗi tay nắm lấy tay Ôn Hạ: “Đừng sợ.
”
Con lắc khổng lồ dừng lại, lúc nhân viên công tác mở khoá, nhịn không được nhìn Ôn Hạ thêm vài lần.
Tuổi còn trẻ mà đã có chồng rồi?
Liễu An An và Khương Nhan bước xuống con lắc khổng lồ, cười đến mức chảy cả nước mắt.
Hai người hoàn toàn không có nghĩ nhiều, trước kia lúc ba người đọc truyện với nhau, thích gọi nam chính là chồng.
Liễu An An cù lét Ôn Hạ: “Hạ Hạ, cậu lại đọc truyện gì hả? Còn kêu tụi mình dừng có đọc, bản thân lại lén lút đọc, nói mau, truyện tên gì hả?”
Ôn Hạ: “…”
Cô nhìn thoáng qua Tần Mặc, tùy tiện nghĩ ra một cái tên: “Hotboy lạnh lùng yêu tôi.
”
Khóe miệng Tần Mặc giật giật.
Khương Nhan “Hừ hừ” hai tiếng: “Hạ Hạ, cậu cư nhiên đọc một mình, mình mặc kệ, ngày mai cậu phải đem truyện tới trường học, mình muốn đọc.
”
“Mình cũng phải đọc.
” Liễu An An vội vàng gật đầu.
Liễu Bác Nghĩa gõ lên trán cô ấy, uy hiếp nói: “Em lại đọc thử xem?”
Anh đưa mắt nhìn sang Khương Nhan và Ôn Hạ: “Đừng có đọc nữa.
”
Liễu An An sờ trán, bĩu môi không dám phản bác.
Khương Nhan ngoan ngoãn gật đầu.
Ôn Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may có lời này của Liễu Bác Nghĩa, nếu không thì cô biết đi đâu để tìm được một quyển Hotboy lạnh lùng yêu tôi.
Mấy hạng mục vui chơi sau, Liễu An An và Khương Nhan cố ý tạo cơ hội cho Tưởng Húc và Ôn Hạ ở chung một chỗ, kết quả anh họ đẹp trai và Liễu Bác Nghĩa không hề có một chút ánh mắt nào.
Giữa trưa
Năm người tìm một gian hàng ăn uống ở công viên giải trí, bên cạnh có một cửa hàng bán trà sữa và xúc xích nướng.
Tần Mặc đứng dậy, đi tới tiệm trà sữa: “Bốn ly trà sữa, một ly ít đường, nhiều trân châu, ba ly thạch sữa hai tầng, năm chai nước khoáng.
”
Thiếu niên có làn da rất trắng, khuôn mặt thanh tú, có vẻ ngoài vô cùng đẹp trai.
Chị gái phục vụ nhìn anh thêm vài lần, mặt ửng hồng: “Tổng cộng 85 tệ.
”
Tần Mặc cúi đầu xuống, lấy từ trong túi quần ra mấy trăm đồng, sau đó rút một tờ ra đưa cho cô ấy.
Liễu An An vô tình nhìn thấy, trừng to hai mắt: “Hạ Hạ, nhà anh họ cậu có phải rất giàu hay không vậy?”
“Cũng được đi.
”
Ôn Hạ nhìn thoáng qua hướng của Tần Mặc, mái tóc dập xù* của anh dưới ánh mặt trời hơi ngả vàng, tôn lên làn da trắng nõn, sống mũi cao, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ trên mũi anh.
(*) tóc dập xù:
Khương Nhan sáp lại gần hai người, nhỏ giọng nói: “Mình càng nhìn càng cảm thấy anh họ đẹp trai, sao cậu lại chơi bạn bè vậy chứ? Mình cũng không cho cơ hội.
”
Ôn Hạ duỗi tay chỉ nhẹ vào trán cô ấy một cái, nhướng mắt nói: “Cậu từ bỏ anh trai nhỏ Chu Thanh rồi?”
Khương Nhan ngay lập tức đỏ mặt.
“Ha ha ha, chỉ có mình là còn có cơ hội với anh họ.
” Liễu An An đáng khinh cười “Hì hì”.
“Nằm mơ!”
“Nằm mơ!”
Ôn Hạ và Khương Nhan không chút khách khí vạch trần mộng tưởng hão huyền của cô ấy.
Sau đó, ba người liền cười một trận.
Qua vài phút, Tần Mặc mang theo một túi đồ đi tới, trước tiên phân phát cho những người khác, cuối cùng đưa trà sữa và thạch sữa hai tầng tới trước mặt Ôn Hạ.
“Oa, cảm ơn anh họ.
” Liễu An An ăn một muỗng thạch sữa hai tầng, trong mắt đều là ý cười.
Tần Mặc lắc đầu: “Không có gì.
”
Cả đám chơi tới ba giờ chiều mới ai về nhà nấy, Tưởng Húc không tìm được cơ hội tỏ tình, thậm chí đến cả tiền cũng chưa được dùng, có chút cảm giác thất bại.
Lúc về, Tần Mặc trực tiếp bắt xe, bốn người xuống xe ở cổng chung cư An Đức.
Ôn Hạ và Tần Mặc đi vào khu chung cư.
Tần Mặc hỏi: “Muốn vào nhà làm bài tập với anh không?”
Ôn Hạ nghĩ đến bài thi toán thảm không nỡ nhìn thì gật đầu: “Em đi lên lấy bài thi.
”
Lúc này, Ôn Đức không có ở nhà, chắc là lại đi trong xưởng, cô cầm bài thi, bút và vở nháp đi xuống lầu.
Ba mẹ Tần Mặc cũng không có ở nhà, chỉ có Liễu Từ đang quét dọn vệ sinh.
Chào hỏi xong, hai người lên lầu hai, vừa bước vào phòng ngủ Tần Mặc đã khóa trái cửa, sau đó dùng hai tay khoá Ôn Hạ ở trên tường, hơi khom lưng: “Vợ ở ngay trước mặt anh đội nón xanh* cho anh à? Hửm?” Giọng điệu lộ ra một tia nguy hiểm.
(*) đội nón xanh: ám chỉ người đó bị cắm sừng.