Trọng Sinh Cùng Ông Xã Học Bá



Ngay sau đó, tiếng thổi còi vang lên, hơn mười nữ sinh bắt đầu chạy, tuy rằng Khương Nhan không thích chạy bộ, nhưng cũng sẽ không thi đấu tiêu cực, cô ấy lập tức dùng hết sức mà chạy.


Ôn Hạ và Liễu An An đồng thời vẫy vẫy bông tua cổ vũ đầy màu sắc trong tay lên, hét lớn: “Nhan Nhan cố lên!!”

“Nhan Nhan tất thắng!!”

“Lý Tĩnh cố lên, Lý Tĩnh cố lên…”

“Vương Kiệt cố lên, Vương Kiệt cố lên…”

Giọng của Liễu An An và Ôn Hạ bị người khác lấn át, Liễu An An không phục, gân cổ lên gào to: “Nhan Nhan cố lên! Nhan Nhan cố lên!”

Ôn Hạ cũng hùa theo hô to vài tiếng, đến khi cổ họng không cho phép thì mới nghỉ xả hơi, một lát sau Liễu An An cũng không gào lên được nữa.


Liễu An An thở dốc nói: “Nhan Nhan chạy không nổi nữa rồi.



Mới vừa tới vòng thứ hai, tốc độ của Khương Nhan đã dần chậm lại.


Thấy người khác có người chạy cùng, Ôn Hạ và Liễu An An thương lượng một hồi, cũng định thay phiên nhau chạy cùng ở vòng trong.


Đầu tiên là Ôn Hạ, cô chạy ngang hàng với Khương Nhan, nhìn về phía Khương Nhan đang thở hổn hển: “Nhan Nhan cố lên, trưa nay mình mời cậu ăn sườn heo.



Khương Nhan đưa tay ra đỡ eo, yếu ớt nói: “Để sườn heo ăn mình đi, trời đánh đại hội thể thao!”

Ôn Hạ chạy cùng được một vòng, đến lượt Liễu An An chạy cùng.


Chạy xong một vòng 400 mét thực sự rất mệt, Ôn Hạ thở hổn hển ngồi xổm ở trong vòng, đột nhiên một chai nước được đưa tới trước mắt cô, nắp chai còn được mở sẵn.


Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Liễu Bác Nghĩa cũng đang khoác một cái áo mỏng màu vàng ở bên ngoài, cô cũng không khách sáo duỗi tay nhận lấy: “Cảm ơn anh Bác Nghĩa.



Cô uống lên hai ba ngụm, mới cảm giác khá hơn.



“Buổi chiều thi chạy 800 mét nữ rồi, em đừng chạy cùng nữa, đến lúc đó lại không có sức.



Liễu Bác Nghĩa nhìn cô, hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao màu hồng nhạt, làn da vốn đã trắng lại càng trắng hơn, tóc đuôi ngựa được búi thành một cục trên đầu.


Các đường nét trên gương mặt hoàn toàn lộ ra, hình dáng lông mày cân đối, hàng mi cong tiêu chuẩn, đuôi mắt hạnh nhân hơi nhếch lên, cái mũi và miệng đều rất nhỏ xinh.


Khuôn mặt trái xoan có chút bụ bẫm của trẻ con, hơi ảnh hưởng đến các đường nét thanh tú trên khuôn mặt cô, nhưng lại trông rất thanh thuần tự nhiên.


Ánh mắt của Ôn Hạ đều đặt ở trên người Liễu An An và Khương Nhan, nên không thấy được ánh mắt của Liễu Bác Nghĩa: “Không sao đâu, anh Bác Nghĩa.



Qua hai ba phút, Liễu An An và Khương Nhan tới gần cô, cô vội vàng đứng dậy, chạy tiếp Liễu An An, tình trạng của Khương Nhan vô cùng không ổn, sắc mặt có chút trắng bệch: “Nhan Nhan, dừng lại, đi một hồi đi.



Khương Nhan lắc đầu, thở hổn hển: “Không thể dừng, dừng lại mình sẽ không muốn chạy nữa.



Lúc này, Tào Quân chạy vào trong vòng, đuổi kịp Khương Nhan và Ôn Hạ, ông lo lắng nói: “Khương Nhan, cơ thể có chỗ nào không thoải mái hay không? Không thoải mái liền lập tức dừng lại.



“Lão Tào, lần sau đừng kêu em, em sắp “Chết” rồi.

” Khương Nhan xua tay với ông, ý bảo không sao.


Tào Quân dở khóc dở cười, trấn an nói: “Sau khi chạy xong, thầy sẽ xuất tiền túi mua cho mấy đứa một bịch kẹo.



“Em muốn vị chanh.

” Khương Nhan không bỏ qua cơ hội áp bức Lão Tào, thở hổn hển trả lời một câu.



“Được.



Tào Quân chạy cùng được nửa vòng, cơ thể liền không chịu nổi: “Bộ xương già này đua không lại người trẻ tuổi như các em, thầy phải nghỉ một lát đây.



Ôn Hạ và Khương Nhan bị chọc cười, có người chạy cùng để phân tán lực chú ý, Khương Nhan chạy cũng không quá dày vò.


Lúc chạy đến vòng thứ năm, có một nữ sinh lớp khác hôn mê, được nâng ra khỏi sân vận động.


Chu Thanh vì việc tư mà làm rối kỉ cương một lần, cởi áo khác màu vàng ra, chạy cùng với Khương Nhan hai vòng rưỡi cuối cùng.


Khương Nhan thành công chạy xong bảy vòng rưỡi, cuối cùng mềm nhũn ở ngay vạch đích, được Chu Thanh đỡ, Ôn Hạ và Liễu An An cũng vây xung quanh.


Ôn Hạ cầm một ly nước ấm đưa cho cô ấy, đút cho cô ấy uống hai ngụm nước, Liễu An An ở bên cạnh quạt gió cho cô ấy.


Tào Quân đi đến, lại hỏi một lần nữa: “Khương Nhan, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Khương Nhan đến cả nói chuyện cũng đều không muốn nói, chỉ lắc đầu.


Vài phút sau, Khương Nhan mới chậm rãi hồi phục.


Hai người Ôn Hạ và Liễu An An lần lượt giữ cánh tay trái và phải của cô ấy, trở về vị trí của lớp, Hạ Sinh phát cho Khương Nhan một chai Mizone, xem như bù đắp cho những người tham gia thi.


Chờ cho Khương Nhan hoàn toàn trở lại bình thường, Liễu An An huých cô ấy, cười xấu xa nói: “3000 mét có đáng giá hay không?”

Ôn Hạ phối hợp với Liễu An An cùng nhau nháy mắt với Khương Nhan.


Ngay lập tức, khuôn mặt Khương Nhan liền đỏ bừng.





Buổi chiều đến lượt Ôn Hạ chạy 800 mét, nhờ có mối quan hệ với “Đơn vị liên quan” là Liễu Bác Nghĩa, nên đợt thứ hai cô được xếp ở hàng số một, vị trí số một ở gần với vòng trong.


Tuy rằng khoảng cách không chiếm được lợi ích gì, nhưng ở gần vòng trong thì không cần tranh đoạt vòng trong cùng với người khác.


Lúc cô đang tự dán số cho chính mình, một giọng nói từ đỉnh đầu truyền đến: “Hạ Hạ, cố lên.



Cô đột nhiên ngẩng đầu: “Ch…”

Chữ “Chồng” vừa đến bên miệng, đã bị cô nuốt trở về, vui vẻ nói: “Anh họ, sao anh lại tới đây?”

Giữa trưa hai người có nói chuyện điện thoại, cô có nói đến chuyện buổi chiều chạy bộ, không ngờ tới anh sẽ đến.


“Xin nghỉ hai giờ.



Tần Mặc vừa nói chuyện vừa thở dốc, hiển nhiên là chạy tới.


Thấy một sợi tóc con của cô rơi xuống, anh duỗi tay thay cô vén ra sau tai, sau đó nói với giọng chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Vợ ơi, cố lên.



Liễu An An và Khương Nhan ở bên cạnh không cảm thấy có gì không đúng, anh họ a, làm cái gì cũng đều bình thường.


“Muốn đổi anh mình thành anh họ đẹp trai quá đi.

” Liễu An An “Tấm tắc” hai tiếng, giọng điệu tràn ngập hâm mộ.


Khương Nhan vỗ cô ấy một cái, cười xấu xa nói: “An An, nếu mình là anh cậu, mình sẽ muốn đổi cậu thành Hạ Hạ, Hạ Hạ xinh đẹp hơn.



“Cậu thôi đi.



Liễu An An ra vẻ ghét bỏ liếc mắt trừng cô ấy một cái, sau đó nói: “Anh mình mới không phải loại người thấy sắc nảy lòng tham, cậu muốn thương tổn lẫn nhau đúng không?”

“Nếu mình là anh Chu Thanh, mình sẽ thích Hạ Hạ, Hạ Hạ thật xinh đẹp.

” Nói xong thì cười “hì hì”.



Thấy đề tài gì của bọn họ cũng đều kéo theo cô, Ôn Hạ tách hai người ra: “Các cậu thương tổn lẫn nhau đừng có kéo mình theo.



Khương Nhan và Liễu An An đồng thời cười “Hì hì”.


Một tiếng thổi còi vang lên, chạy 800 mét nữ bắt đầu rồi.


Trong tổ 800 mét nữ này có hai người nằm trong đội thể dục của trường, Ôn Hạ và những bạn học nữ khác vừa mới chạy vài bước, hai người họ đã chạy ra rất xa.


Ôn Hạ tặc lưỡi, tăng tốc bước chân chạy nhanh hơn một chút, dừng ở phía sau vị trí thứ ba.


Tần Mặc ở bên cạnh cô, không nhanh không chậm chạy cùng, dưới ánh mặt trời nửa khuôn mặt anh hiện lên những tia nắng vàng, sống mũi lộ ra độ cong hoàn mỹ.


“Điều chỉnh hô hấp, ngậm chặt miệng lại.



Ôn Hạ liếc mắt nhìn anh, tim đập nhanh hơn hệt như khi còn trẻ, cô khẽ thở phì phò, khen: “Chồng à, anh ‘man’ quá đi.



Xung quanh đều là tiếng cỗ vũ, người khác không nghe thấy những lời này của cô.


Tần Mặc cười nhẹ đáp lại cô một câu: “Không phải vợ đã sớm thể nghiệm qua sao?”

Cách đó không xa Tào Quân nhìn hai người, cười tủm tỉm nói chuyện với chủ nhiệm lớp bên cạnh Dương Thông: “Chạy cùng với Ôn Hạ chính là Tần Mặc, học sinh đứng nhất Gia Trung đấy.



“Thằng nhóc này rất giỏi, ngoại trừ ngữ văn thì những môn khác gần như đều đạt điểm tuyệt đối.

” Giọng điệu khen nức nở dành cho học sinh giỏi.


Con trai Dương Thông cũng học ở lớp chọn trường Gia Trung, nên cũng biết chút ít về Tần Mặc, cười tán dương: “Thực sự rất giỏi, nghe con trai tôi nói Tần Mặc còn giành được quán quân trong cuộc thi Olympic toán học toàn quốc đấy.



Hai người đều là những giáo viên chủ nhiệm nghiêm trị việc yêu sớm, vậy mà lúc này, trong đầu họ lại không hề có một chút ý nghĩ nào đi theo hướng yêu sớm.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận