Trọng Sinh Cùng Ông Xã Học Bá



Tào Quân vừa vung tay lên, cả lớp liền bắt đầu dọn sách đổi ghế.


Một số người có ghế ngồi vẫn còn khá tốt, đương nhiên họ không muốn ngồi lại ghế của bạn học khác.


Liễu An An vừa thu dọn sách, vừa uể oải nói: “Nhan Nhan, Hạ Hạ, mình không muốn đổi chút nào, Lão Tào quá đáng ghét, cố ý tách chúng ta ra.



“Haizz, cậu còn tốt hơn mình đấy, bạn ngồi cùng bàn của mình vậy mà lại là Trương Lệ, đúng là xui tám kiếp.

” Giọng điệu Khương Nhan có chút không nói nên lời.


Đối với sự oán giận của hai người, Ôn Hạ vô cùng đồng tình, thuận tiện cũng đồng tình thay cho chính mình một chút: “Các cậu đổi với mình đi, mình cảm thấy mình sắp bị “Nghẹn chết” rồi.



Ngày thường Từ Mẫn không thích nói chuyện, Hạ Sinh lại là lớp phó kỷ luật, sau này ở trong lớp có khả năng cô sẽ thành người câm mất.


Tuy rằng cô cũng không định nói chuyện trong giờ học, nhưng cô cũng không muốn mình không có ai để nói chuyện.


Sau khi so sánh, Liễu An An và Khương Nhan đều cảm thấy cô tương đối thảm, buồn bực trong lòng cũng tốt hơn không ít.


Khương Nhan vỗ vỗ lưng cô: “Hạ Hạ, chúc cậu may mắn.



Sách của Hạ Sinh và Từ Mẫn một trái một phải, ngăn cách với giữa bàn, như thể muốn nói đừng để ý đến chúng tôi.


Ôn Hạ: “…”

Nếu không phải biết tính tình hai người này, cô còn tưởng rằng mình bị chán ghét.


Cô thu dọn bàn xong, nhìn thoáng qua đồng hồ, còn hai mươi phút nữa mới đến một giờ rưỡi, cô cũng không ngủ trưa nên lấy bài tập toán ra bắt đầu làm.


Tần Mặc nói phải làm nhiều đề toán, mới có thể có “cảm giác”.



Bạn học xung quanh đều bắt đầu làm quen với bạn ngồi cùng bàn mới, chỉ có bọn họ là vô cùng yên tĩnh, làm bài tập trong im lặng.


Tào Quân biết sau khi đổi chỗ ngồi, bọn họ cũng ngủ không được: “Nói chuyện nhỏ chút, đừng chỉ lo làm quen với bạn ngồi cùng bàn mới, mà biến lớp học thành cái chợ.



Ông lại đứng vài phút, sau đó cầm bảng điểm ra khỏi phòng học.


Đột nhiên bàn học rung lên, Hạ Sinh và Từ Mẫn đều nhìn về phía Ôn Hạ.


Ôn Hạ xin lỗi nhìn hai người, sau đó lấy điện thoại trong ngăn kéo ra, tắt chế độ rung, chuyển sang chế độ im lặng.


Lúc này mới mở ra tin nhắn ra, là Tần Mặc gửi tin nhắn.


Có điểm chưa?

Cô gửi tin nhắn khoe với anh, có rồi, hơn 480 điểm, mau khen em đi.


Đầu bên kia điện thoại, Tần Mặc cúi đầu nhìn điện thoại trên bàn học, khẽ cười một tiếng, đang chuẩn bị phản hồi, Triệu Tử Xuyên ở bên cạnh đưa đầu lại gần: “Đang xem phim gì vậy? Sao vui vẻ vậy?”

Kỳ thật lớp chọn cũng không giống như những gì người khác nghĩ, mỗi ngày đều giải đề và đọc sách, thỉnh thoảng bọn họ vẫn sẽ chơi điện thoại, xem phim.


Tần Mặc nghiêng điện thoại, liếc mắt nhìn cậu ta: “Chó độc thân không hiểu đâu.



“???”

Khuôn mặt trắng trẻo mập mạp của Triệu Tử Xuyên có chút quái dị, mười mấy giây sau, chửi tục một câu: “Đm.



Cậu ta muốn bóp chết anh.


Tần Mặc không thèm để ý đến cậu ta đang “Đm” cái gì, click mở màn hình điện thoại đen thui lên, ấn vài cái.


Vợ rất lợi hại, tiếp tục cố gắng.



Thấy tin nhắn, Ôn Hạ cười “Hì hì”, cô chịu ngược mà gõ thêm một câu.


Chồng à, trước kia anh thi tháng được bao nhiêu điểm?

Đối với câu hỏi này, Tần Mặc Thẩm cẩn thận suy nghĩ một lúc, hơn 740 hình như có chút đả kích cô vợ nhà mình.


700 điểm đi

“…”

Ôn Hạ cuối cùng cũng biết vì sao Tần Mặc lại khiến cho người ta yêu thích, số điểm này sẽ khiến cho nhiều người thích vô cùng.


Cô nghi ngờ trả lời tin nhắn, chồng à, hiện tại còn có thể sao?

Tần Mặc nhướng mày, lời này giống như đang nghi ngờ năng lực nào đó của anh vậy.


Muốn thử không?

Lúc mới nhìn thấy tin nhắn, Ôn Hạ còn chưa nhận ra có gì không ổn, thử cái gì?

Thử thi 700 điểm?

Cô gõ gõ mấy chữ, không có suy nghĩ quá nhiều, vừa mới chuẩn bị gửi đi, trong đầu mới chợt nhận ra.


Thằng nhãi Tần Mặc này thực sự rất vô lại!

Cô xóa tin nhắn, đôi mắt xoay chuyển, một lần nữa nhắn qua mấy chữ, thử qua, không được.


Vừa mới chuẩn bị ấn nút gửi đi, đột nhiên vang lên tiếng gõ bàn, Ôn Hạ giật mình vội tắt màn hình điện thoại.


Cô quay đầu đối diện với Hạ Sinh đang đeo kính gọng đen, cậu ta đẩy mắt kính lên, giọng điệu cậu ta vô cùng bình tĩnh: “Ôn Hạ, thầy Tào có nói không được chơi điện thoại trong lớp.



Người chơi điện thoại ở trong lớp cũng không ít, ngày thường Hạ Sinh đều mở một mắt nhắm một mắt, nhưng Ôn Hạ ở ngay dưới mí mắt cậu ta, không nhắc nhở một tiếng, thì cũng quá không làm tròn trách nhiệm rồi.


“…”


Ôn Hạ vội vàng cất điện thoại di động vào trong hộc bàn, tiếp tục bắt đầu giải đề.


Tần Mặc không chờ được phản hồi của vợ mình, còn cho là cô vợ nhà mình đang thẹn thùng.


Anh mím môi cười khẽ, đang chuẩn bị nhắn tin để nhận lỗi, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một bóng đen, anh lập tức tắt màn hình điện thoại, bình tĩnh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt vô cùng hiền hòa của thầy chủ nhiệm.


Chu Cương cười híp mắt nói: “Tiểu Mặc, lên mạng tra tư liệu à?”

Tần Mặc không hề chột dạ mà gật đầu: “Dạ.



Triệu Tử Xuyên ngay bên cạnh: “…”

Thầy à, em muốn tố cáo, cậu ta yêu sớm!

“Chỗ của thầy có máy tính, em lên văn phòng thầy tra đi.

” Chu Cương tri kỷ nói.


“Cảm ơn thầy ạ.



Tần Mặc đặt điện thoại xuống, liếc mắt nhìn Triệu Tử Xuyên một cái, sau đó cầm đề toán Olympic trên bàn, đi theo Chu Cương đến văn phòng.


Nhìn hai người một trước một sau biến mất, Triệu Tử Xuyên đột nhiên nghĩ đến một câu, đặc biệt phù hợp với tình cảnh trợn mắt nói dối của hai người hiện tại.


Cuộc đời giống như một vở kịch, tất cả đều phụ thuộc vào kỹ năng diễn xuất.




Ba tiết học chính khóa buổi chiều đều là giảng bài thi, tiết thứ tư là tiết tự học.


Ôn Hạ chép tất cả các câu hỏi sai của sáu môn vào trong vở, sau đó làm lại những câu đã được giáo viên giảng qua.


Đúng hết toàn bộ.


Cô liền cảm thấy có chút thỏa mãn mà hút một ngụm sữa bò.


Từ Mẫn ở bên cạnh nhìn cô một cái: “Ôn Hạ, hiện tại cậu có rảnh sao?”

Đây vẫn là câu nói đầu tiên sau khi đổi chỗ ngồi, Ôn Hạ gật đầu: “Có việc gì sao?”


“Có thể giảng giúp mình bài này một chút hay không?”

Từ Mẫn dời sách ra xa, đặt bài thi toán ở giữa hai người, chỉ vào câu hỏi nhỏ thứ hai trong bài toán ứng dụng cuối cùng, loại câu hỏi này còn được mệnh danh là câu hỏi “chết”.


Giáo viên sẽ kiến nghị loại học sinh “Bình thường” như bọn họ, cố gắng không phí thời gian cho những câu như này, để dành nhiều thời gian hơn kiểm tra các câu trước đó.


Tần Mặc phải giảng câu này cho cô bốn năm lần, cô mới hiểu hết hoàn toàn.


Nhưng Tần Mặc lại nói độ khó của câu này chỉ ở mức trung bình.


Nghĩ đến đây, cô rất muốn đổi cái đầu với Tần Mặc, sau đó nhìn Từ Mẫn: “Bước nào vậy?”

“Chính là bước này, bán kính r=2/1 丨 FQ 丨 =a.



Ôn Hạ lấy bút và vở nháp qua bắt đầu giải thích cặn kẽ: “Từ (l) ta có 2b2=3ac! ”

Hạ Sinh đẩy gọng kính lên, quấy rầy hai người giảng bài: “Tôi có thể nghe một chút sao?”

Nghe vậy, Ôn Hạ liền đặt bài thi ở trên bàn của mình: “Các cậu dịch ghế lại gần đây một chút đi.



Tào Quân đến cửa sau phòng học thì nhìn thấy ba người chụm đầu lại thành một đống, thỉnh thoảng Ôn Hạ sẽ nhìn về phía Từ Mẫn và Hạ Sinh, cảnh tượng này có cảm giác giống như giáo viên đang giảng bài cho học sinh.


Ông cũng thường xuyên như vậy.


Ông nhẹ nhàng bước vào phòng học, sau đó còn cho Tô Bột đang ngủ gà ngủ gật ở hàng cuối một cái “Kẹo que”.


Tô Bột nghiêng đầu thấy là ông, cơn buồn ngủ tỉnh hơn phân nửa, ngượng ngùng cười cười.


Các bạn học khác trong lớp nhìn thấy ông, ngay lập tức thông báo cho nhau, các hành động như cào lưng, đá ghế, giật tóc lần lượt phát sinh.


Lúc sau, ai nên cất điện thoại di động thì cất điện thoại di động, ai nên ngậm miệng liền ngậm miệng lại.


Ba người bọn Ôn Hạ phát hiện phòng học quá yên tĩnh, quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là Tào Quân, sau đó quay đầu lại, tiếp tục giảng đề.


Tào Quân: “…”

Ông đứng ở bên cạnh ba người lặng lẽ nhìn vài phút, sau đó lặng lẽ rời đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận