Trọng Sinh Cùng Ông Xã Học Bá



Ôn Hạ ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng trẻo lên, chớp chớp mắt nói: “Ra là học sinh giỏi Tần 700 điểm cũng phải học thêm.



Tần Mặc vác cặp sách hồng nhạt bên vai trái, khóe mắt hơi nhướng lên, khàn giọng nói: “Học cùng với vợ.



“Ai là vợ anh, em lại chưa gả cho anh.



Ôn Hạ nói xong câu đó liền chạy nhanh về phía trước, mái tóc buộc đuôi ngựa đen nhánh khẽ lay động.


Tần Mặc cười khẽ, bước chân dài hơn, nhanh chóng đuổi theo sau, duỗi tay ôm lấy eo cô: “Hửm? Vợ lặp lại lần nữa, vừa rồi chồng không nghe rõ.





Hai người vào phút cuối cùng mới bước vào lớp học thêm, phía trước đã không còn chỗ ngồi, hai người đi đến vị trí cuối cùng, một trái một phải ngồi xuống, trở thành bạn ngồi cùng bàn.


Buổi sáng học liên tục mấy tiết toán, giáo viên là một thầy giáo có mái tóc địa trung hải, có mang mắt kính, trông rất giống giáo viên cốt cán đã gắn bó nhiều năm với ngành giáo dục.


Ông đẩy mắt kính lên, nói tiếng phổ thông bằng chất giọng địa phương: “Chào các bạn học, thầy là giáo viên dạy toán của các em, Dương Trung Vĩ, các em có thể gọi là thầy Dương, cũng có thể gọi thầy là chú Dương.



Giọng điệu cực kỳ ôn hòa, có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân để tiêu tiền đi học thêm.


“Lần đầu tiên thầy giảng bài cho các em, còn chưa biết tình trạng của các em ra sao, nên trước tiên chúng ta dành ra 40 phút để làm bài kiểm tra, bài kiểm tra là đề trắc nghiệm 20 câu về toàn bộ kiến thức trọng điểm năm lớp 10.



“Các bạn ngồi phía trước chuyền cho bạn học phía sau giúp thầy.



Sau khi nhận được bài kiểm tra, Ôn Hạ nhìn lướt sơ qua, rồi lấy bút ra nghiêm túc viết tên xuống, sau đó nhìn sang Tần Mặc ở bên cạnh, anh cũng đã viết tên xong rồi.


Trên bục giảng Dương Trung Vĩ tiếp tục nói: “Các bạn học nhất định phải tự mình làm, không được chép bài, nếu không thầy sẽ không biết được các em nắm vững kiến thức năm lớp 10 được bao nhiêu.




Chính thức bắt đầu làm bài.


Tần Mặc nhìn thoáng qua Ôn Hạ đang cầm giấy nháp tính toán ở bên cạnh, sau đó đặt bút lên bài kiểm tra viết đáp án xuống, đề hai mươi câu nhưng chưa được mười phút anh đã làm xong.


Tầm mắt anh lại rơi xuống bên cạnh, Ôn Hạ mới làm được tới câu thứ năm, sai hết bốn câu, xem ra nền tảng… ừm… không phải rất kém cỏi.


Dương Trung Vĩ đi xuống, đang chuẩn bị nhắc nhở Tần Mặc không được chép bài, lại phát hiện bài kiểm tra của anh đã làm xong.


“Bạn học, làm xong rồi à?”

“Vâng.



Tần Mặc gật đầu.


Dương Trung Vĩ cầm bài kiểm tra của anh lên, vậy mà lại đúng hết, đây là đề do chính ông tự mình ra soạn ra, nên không thể sao chép ở trên mạng được.


Ông nhịn không được đánh giá Tần Mặc vài lần, nhưng sợ quấy rầy đến học sinh khác đang làm kiểm tra, nên thả bài kiểm tra trở lại trên bàn rồi rời đi.


Ôn Hạ liếc mắt nhìn bài thi của Tần Mặc một cái, anh làm xong rồi.


Cô thầm nghĩ: Rất nhanh.


Ngay sau đó, cô phát hiện trong năm câu chính mình làm có bốn câu không giống với Tần “Nhanh”.


“…”

Lấy năng lực của học sinh giỏi Tần, rất có thể là cô làm sai rồi, hoàn toàn bị đả kích.


Hết 40 phút của một tiết học, thầy Dương Trung Vĩ bắt đầu thu bài thi, sau đó ngồi ở trên bục giảng nhanh chóng sửa bài thi.



Tầm mắt của Tần Mặc rơi vào hai trang giấy nháp chi chít chữ trên bàn Ôn Hạ: “…”

Làm sao mà vợ của mình ‘làm như không làm’ nhưng lại có thể viết được nhiều giấy nháp như vậy chứ?

Đề trắc nghiệm hai mươi câu, đúng được ba câu, ừm, trong đó còn có một câu trắc nghiệm là do lụi đại mà đúng.


Với xác suất đúng này, còn không bằng lụi đại một đáp án hết cả bài.


“Tần Mặc, khó quá đi.

” Vẻ mặt Ôn Hạ như đưa đám “Than” một tiếng.


Tần Mặc sờ sau ót cô, che lương tâm lại khen cô: “Thực sự không tồi.



“Thật vậy chăng?”

Ôn Hạ tưởng học sinh giỏi Tần nói cũng không tồi, khẳng định sẽ không sai, cảm giác buồn bực ngay lập tức trở thành hư không.


Đến khi bài kiểm tra được phát xuống, lọt vào trong tầm mắt cô là những dấu x đỏ chói, không có điểm, Ôn Hạ nhìn Tần Mặc: “…”

Đây là anh nói thực sự không tồi?

Cô làm đúng có ba câu, còn không bằng lụi đại.


Cô nhìn về phía bài kiểm tra của Tần Mặc, chỉ toàn là dấu tích đúng, một số 1 và hai số 0.


“…”

Cô cảm thấy là thầy không muốn đả kích lòng tự trọng của cô nên mới không chấm điểm cho cô.


Dương Trung Vĩ đứng ở trên lớp học phân tích nói: “Ngoại trừ một số bạn học có nền tảng tốt, những bạn học khác có kiến thức lớp mười còn rất kém, một khi đã như vậy, thầy sẽ bắt đầu dạy từ
chương 1: trong sách giáo khoa, các bạn học nhớ chú ý nghe giảng bài.





Khi Ôn Hạ đang nghe giảng trên lớp, cô liếc mắt nhìn sang Tần Mặc ở bên cạnh, anh đang nghe thầy giảng bài, tuy rằng rất ít khi ghi chép, nhưng khi thầy nói đến những điểm quan trọng, anh đều sẽ đánh dấu ký hiệu tam giác lên đó.


Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nghiêm túc nghe giảng bài.


Trong tiết cuối cùng của buổi sáng, Dương Trung Vĩ cho bọn họ ôn tập lại những kiến thức đã học trong hôm nay.


Tần Mặc lấy bài thi ra, dùng bút đen khoanh tròn câu hỏi đầu tiên: “Vừa rồi thầy có nói qua một câu hỏi dạng này rồi, Hạ Hạ em làm lại lần nữa đi.



Ôn Hạ cầm lấy vở nháp, bắt đầu tính nháp, phải mất bốn năm phút cô mới làm ra được đáp án chính xác.


“Đưa vở nháp cho anh.



Tần Mặc viết lên vở nháp một dạng bài tập khác, cần phải tìm một cách giải khác, nhưng công thức được sử dụng trong đó là như nhau.


Ôn Hạ cẩn thận nhìn đề bài ba lần, bắt đầu viết lên vở nháp, khi làm đến bước thứ ba, Tần Mặc lên tiếng, dùng ngòi bút nhẹ nhàng chỉ vào câu hỏi: “Sai rồi, em đọc đề bài kỹ lại đi.



“Có đôi khi giải xuôi không được, em có thể thử nghĩ ngược lại, cùng một công thức toán học sẽ có hàng chục, hàng trăm dạng câu hỏi, suy nghĩ theo cách thông thường không đủ để giải toán.



Nghe anh nhắc nhở, Ôn Hạ lại nhìn thoáng qua đề bài, thay đổi tư duy, cảm giác liền tới: “Đáp án là 2 à?”

Tần Mặc gật đầu: “Đối với loại câu hỏi trắc nghiệm như vậy thì có một cách làm khác nhanh hơn, em có thể áp dụng công thức trực tiếp vào các lựa chọn trong câu hỏi, từ đó nhanh chóng tìm ra đáp án chính xác.



Anh không thích làm như vậy, thật lãng phí thời gian, nhưng đối với người học kém toán học như Ôn Hạ đây là con đường nhanh nhất.


Lúc sau anh nhắc lại một số điểm chính mà giáo viên đã nói trên lớp cho Ôn Hạ qua một lần, củng cố kiến thức cho cô.




Ôn Đức ở nhà nghỉ ngơi được một lúc, sau đó liếc mắt nhìn đồng hồ, 11 giờ 46, ông xoa xoa ấn đường, sau đó thay quần áo rồi đi đến Bồi Sinh.


Lúc tới Bồi Sinh chỉ mới 11 giờ 53 phút.


Ông đứng ở bên cửa sổ, mím chặt môi, ánh mắt dừng ở cặp nam nữ sinh ngồi ở hàng cuối lớp học.



Mái tóc ngắn của nam sinh hơi rủ xuống, một vài sợi rơi xuống trên lông mày một chút, môi lúc đóng lúc mở, vô cùng kiên nhẫn giải thích điều gì đó.


Khuôn mặt chỉ nhỏ cỡ bàn tay của nữ sinh vô cùng nghiêm túc, thỉnh thoảng sẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu.


Vào lúc 11 giờ 59 phút, Ôn Đức xoay người rời đi.


Ông không biết nên xử lý chuyện Ôn Hạ yêu sớm như thế nào.


“Reng reng…” Tiếng chuông tan học vang lên.


Ôn Hạ cất bút và sách vào trong cặp, cười hì hì gọi biệt danh mới của Tần Mặc: “Tần “Nhanh”, trưa nay mình ăn gì đây?”

Tần Nhanh?

Nhanh?

Tần Mặc nhướng mày, nói một cách ẩn ý: “Vợ chê anh làm nhanh? Vậy lần sau anh “Làm” chậm một chút.



Ôn Hạ: “…”

Nếu cô không nghe hiểu lời nói của thằng nhãi Tần Mặc thì thật uổng phí nhiều năm cùng chung chăn gối với anh như vậy.


Lúc này, điện thoại cô vang lên, là điện thoại của Ôn Đức, cô ra dấu “suỵt” với Tần Mặc, rồi nghe điện thoại: “Ba.



Giọng của Ôn Đức trước sau như một vô cùng bình tĩnh: “Con nhớ ăn trưa đấy.



“Ba, con biết rồi, ba ở trong xưởng sao?”

“Ừ.



“Ba, đừng quá mệt mỏi, sức khỏe quan trọng.

” Ôn Hạ tạm dừng một chút, gằn từng chữ một nói: “Ba, con sẽ lo lắng cho ba đấy.



Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi: “Ừ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận