Trọng Sinh Cùng Ông Xã Học Bá



Chú bảo vệ nhìn về phía Tề Vũ: “Cháu là học sinh lớp nào, lấy thẻ học sinh ra đây.



Tề Vũ không nhúc nhích, đút một tay ở trong túi quần, dáng vẻ như đang nói chớ có chọc tới ông đây: “Không có.



Bảo vệ: “! ”

Nhưng mà nhớ lại thì cậu ta xác thật không trèo tường.


“Đều về hết đi, suốt ngày không lo học hành, chỉ biết trèo tường trốn học!!”

Ra khỏi căn tin được một đoạn, Liễu An An thở phào nhẹ nhõm: “Làm mình sợ muốn chết, suýt chút nữa cho rằng phải bị mời phụ huynh rồi.



Ôn Hạ cũng hoảng sợ, tuần trước Ôn Đức mới vừa khen cô, tuần này đã bị mời phụ huynh, nói không chừng còn phải tiến hành giáo dục gia đình.


Ba người đã không còn tinh thần uống trà sữa nữa.


Tề Vũ không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh Ôn Hạ, ghét bỏ “Hừ” một tiếng: “Không biết trèo tường lại còn trèo.

” Nói xong thì lập tức đi mất.


Ôn Hạ: “! ”

Tề Vũ xin cậu làm người đi.


!

Tiết tự học buổi tối, học sinh đang đọc bài tiếng Anh, Tào Quân vỗ tay để bọn họ tạm dừng lại.


Ông xụ mặt quét mắt nhìn xung quanh một vòng, tầm mắt dừng lại trên người những nữ sinh ngày thường tương đối không nghe lời: “Nghe nói lớp chúng ta có ba vị nữ anh hùng, mau đứng lên cho mọi người nhìn xem nào.



Cả lớp ngó trái ngó phải, nhưng không thấy người nào đứng lên.


“Ba vị nữ anh hùng trèo tường mau đứng lên đi, để cho mọi người còn vỗ tay tán thưởng.




Nghe thấy ba chữ ‘nữ anh hùng’, ký hiệu hóa học dưới ngòi bút của Ôn Hạ run lên một chút, cô quay đầu nhìn Liễu An An và Khương Nhan, hai người họ đã đứng lên.


Cô: “! ”

Tào Quân đang chuẩn bị nói còn một vị nữa đâu, giây tiếp theo liền nhìn thấy Ôn Hạ ở hàng phía trước đứng lên.


Ông: “! ”

Ông nhìn Ôn Hạ thêm vài lần: “Không nghĩ tới vẫn là ba người các em, tôi còn tưởng rằng là bạn học nào khác nữa chứ.



“Ừ, rất tốt, các bạn học nhìn cho kỹ ba vị nữ anh hùng này, tôi đã giảng dạy ở trường này nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu có nữ sinh trèo tường bị bảo vệ bắt được.



“Các bạn học cho ba vị anh hùng Ôn Hạ, Khương Nhan và Liễu An An một tràng pháo tay đi nào.



Trong phòng học ngay lập tức vang lên một tràng pháo tay.


Ôn Hạ: “! ”

Khương Nhan: “! ”

Liễu An An: “! ”

Ba người đều cúi đầu thấp xuống.


Tào Quân tiếp tục nói: “Tường cao 1m7, mấy người các em lại lùn như vậy, cũng không sợ bị ngã à.

” Ông có chút tức giận.


“Ôn Hạ, em nói cho các bạn biết cảm tưởng khi trèo tường của mình đi.



Bị điểm danh, Ôn Hạ càng cúi đầu thấp hơn, ngón tay véo quần áo không nói lời nào.


Tào Quân ở trước mặt của cả lớp răn đe các cô hết vài phút, sau đó lại kêu các cô lên ban công để răn đe riêng.


“Trèo ra ngoài để làm gì? Xin phép thầy cho nghỉ không được sao?”


“Ôn Hạ, em nói cho thầy nghe, vì sao lại muốn trèo tường?”

Ôn Hạ đối diện với ánh mắt của ông, vẻ mặt ngượng ngùng, tiếp tục duy trì im lặng, cô cũng không thể nói là đi ra ngoài mua trà sữa được.


Thấy cô không nói lời nào, Tào Quân vừa tức giận vừa bất đắc dĩ: “Ôn Hạ, thầy còn khen em gần đây nghe lời hơn rất nhiều, em chính là báo đáp lại thầy như vậy sao?”

“Thầy Tào, em sai rồi.

” Ôn Hạ nghiêm túc nhận sai.


Tào Quân có hơi nguôi giận, quét mắt nhìn ba người: “Việc này khẳng định là phải mời phụ huynh, lần sau đừng có tái phạm nữa, mau vào lớp học đi.



Nếu như trèo tường đi ra ngoài mà xảy ra chuyện gì, đó chính là trách nhiệm của người giáo viên chủ nhiệm như ông, ông cần phải chú trọng đến việc này, cũng như chịu trách nhiệm với đám người Ôn Hạ.


Sắc mặt ba người Ôn Hạ lập tức trở nên suy sụp, nhưng cũng không có ai dám nói gì, chán nản bước vào lớp học.


Ba của Liễu An An và Khương Nhan đều đã liên lạc được, nhưng điện thoại của Ôn Đức thì gọi không được, vẫn luôn ở trong trạng thái không liên lạc được, Tào Quân đã gọi bảy tám cuộc nhưng không được, ông nhìn đồng hồ, bây giờ chắc là thời gian tan học của Gia Trung, sau đó gọi điện thoại cho Tần Mặc.


Sau khi kết nối, ông nói với giọng điệu ôn hòa: “Có phải là bạn học Tần Mặc không? Thầy là giáo viên chủ nhiệm của Ôn Hạ.



“Dạ, em chào thầy Tào.



Tần Mặc dừng bút trên tay, anh đặt bút ở trên bàn rồi bước nhanh đi ra ngoài.


“Là như thế này, hôm nay Ôn Hạ và các bạn học trèo tường bị bắt được, thầy gọi cho ba của Ôn Hạ không được, bạn học Tần Mặc em có thể giúp thầy nói một tiếng với người nhà được hay không, nói họ giữa trưa ngày mai tới trường học một chuyến.

” Tào Quân nói.


Trèo tường?

Tần Mặc hơi nhíu mày: “Thầy Tào, em tới có được không ạ? Bọn họ bận việc rồi.



Tào Quân do dự một chút, anh họ cũng có thể coi như là phụ huynh, ông nói: “Có thể, nhưng mà bạn học Tần Mặc, có tiện cho em không?”


Vài năm sau, ông nhớ tới chuyện này chắc sẽ phải rơi nước mắt chua xót.


Bạn trai tới họp phụ huynh cho bạn gái!

“Tiện ạ.

” Tần Mặc đưa một tay lên kéo cổ áo len.


Cúp điện thoại xong, anh gửi cho Ôn Hạ mấy tin nhắn, mãi đến lúc vào học cô cũng không có trả lời lại cho anh, vẫn luôn chờ đến lúc về nhà, cô cũng không có trả lời.


Chắc là điện thoại hết pin.


Anh ném điện thoại ở trên giường, rồi cầm quần áo đi tắm.


Sau khi tắt đèn, Ôn Hạ lấy điện thoại ra mới phát hiện điện thoại đã tắt nguồn, hèn gì không thấy Ôn Đức gọi điện thoại cho cô.


Liễu An An và Khương Nhan đều đã nhận được cuộc gọi của ba mình, bị hung hăng phê bình trong vài phút.


!

Giữa trưa

Hai vị phụ huynh ba bốn mươi tuổi và một nam sinh mười sáu mười bảy tuổi ngồi họp phụ huynh cùng với nhau.


Tào Quân sợ giáo viên khác biết chuyện mấy người Ôn Hạ trèo tường, nên đặc biệt hẹn vào buổi trưa, các giáo viên đều đã đi ăn cơm, ông đóng cửa văn phòng lại, nói đến tính nghiêm trọng của việc trèo tường.


Ông cũng không muốn mấy đứa nhỏ này trở về lại bị đánh, nên nói đỡ thêm một số lời tốt: “Ba đứa nhỏ này ngày thường đều rất nghe lời, đi học cũng nghiêm túc.



Ba Khương Nhan là từ cục cảnh sát chạy tới, quần áo cũng không có thay, cả người người đều toát ra vẻ nghiêm túc, ông nói: “Thầy Tào, thầy yên tâm, trở về tôi sẽ dạy bảo con bé nghiêm khắc hơn.



Ba Liễu An An cũng gật đầu phụ họa.


Tào Quân nhìn về phía Tần Mặc, Tần Mặc gật đầu: “Về nhà em sẽ dạy bảo em ấy ạ.



Sau khi nhận được sự đảm bảo, Tào Quân cũng không làm mất thời gian của bọn họ, ông đưa bọn họ ra khỏi văn phòng.


Ba của Liễu An An và Khương Nhan còn phải đi làm nên vội vã rời khỏi cổng trường.


Ôn Hạ ăn cơm xong trở về, liền nhìn thấy Tần Mặc chống hai tay ở trên ban công, tóc của anh có chút dài, tóc mái rũ xuống dưới mày anh.



Anh mặc áo hoodie màu đen, quần dài màu đen, giày thể thao màu trắng, cách phối đồ đơn giản khiến cho anh trông đẹp trai hơn so với các nam sinh đồng trang lứa.


Có lẽ chính là do gương mặt đi.


Nữ sinh lớp cách vách dù cho cố ý hay vô ý cũng đều đang nhìn anh, có một hai nữ sinh từ bên người anh đi qua đi lại.


Cô đưa hộp cơm cho Liễu An An, sau đó liền đi qua, vươn một ngón tay chọc eo anh, nhỏ giọng nói: “Sao anh lại tới đây?”

Tần Mặc quay đầu lại, hôm nay Ôn Hạ mặc áo cổ cao màu trắng, trên cổ quấn khăn quàng màu đỏ, che khuất cằm, khuôn mặt nhỏ hơi tròn, có chút đáng yêu.


Anh duỗi tay nhẹ nhàng gõ vào trán của cô, giọng điệu có chút ngọt: “Đi họp phụ huynh cho vợ.



“Trèo tường đi ra ngoài làm gì?”

Ôn Hạ ngượng ngùng thè lưỡi, yếu ớt nói: “Uống trà sữa.



Cô thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, may mà không phải Ôn Đức tới họp phụ huynh.


Tần Mặc: “! ”

Anh thật sự tức giận đến mức bật cười, cánh tay vốn muốn gõ đầu cô lại đổi sang nhéo mặt cô: “Có tương lai đấy! Vì một ly trà sữa mà trèo tường.



Ôn Hạ: “! ”

Cô bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn.


Đôi môi đỏ bừng, đẹp một cách kỳ lạ.


Tần Mặc nhìn cô vài giây, sau đó dời tầm mắt đi, nếu lại nhìn tiếp, anh sợ mình sẽ hôn trẻ vị thành niên mất: “Chờ lát nữa đi ra ngoài chồng sẽ đến tiệm trà sữa đặt giao trà sữa cho cả tháng, sau này buổi trưa các em cứ đến lấy ở cổng trường.



“Cảm ơn chồng.

” Ôn Hạ theo thói quen kéo áo anh, lắc lắc hai cái, nhỏ giọng làm nũng.


Thấy cô như vậy, Tần Mặc nhịn không được lại giơ tay xoa xoa đầu cô, đột nhiên anh thoáng nhìn thấy Tào Quân xuất hiện ở cửa cầu thang nên bình tĩnh rút tay về.


Giọng anh khôi phục lại âm lượng như bình thường: “Biết sai rồi là được, lần sau còn như vậy thì về nhà quỳ.



Ôn Hạ: “! ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận