“So với việc làm một học sinh giỏi, mình càng muốn có một anh họ đẹp trai vừa có tiền lại có thành tích tốt, khiến cho đứa em họ như mình hoàn toàn có thể ăn no chờ chết.
” Hai mắt Liễu An An phát sáng.
Ôn Hạ che hai mắt cô ấy lại, ra vẻ công khai chủ quyền: "Ha ha, đừng nghĩ nữa, anh họ là của mình.
”
Liễu An An gỡ tay cô ra, đưa mắt ra hiệu với Khương Nhan, giây tiếp theo hai người liền vươn tay tới cù lét cô, Ôn Hạ lập tức nghiêng trái ngã phải, cười nhận sai: "Mình sai rồi, mình không nên khoe khoang.
”
!
Cách thời gian ngủ trưa còn có mười phút, Ôn Hạ cầm điện thoại đi nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Tần Mặc để khoe thành tích 643 điểm của mình.
Tiếng chuông vang lên rất lâu nhưng cũng không có ai nghe máy.
Cô lại gọi thêm lần nữa, lần này tiếng chuông vang lên chưa được vài giây liền có người nghe máy: "Alo, xin chào, Tần Mặc đang có việc bận, không tiện nghe điện thoại.
”
Là giọng nói của một nữ sinh.
Ngón tay Ôn Hạ hơi siết chặt điện thoại: "Cậu đưa điện thoại cho Tần Mặc nghe máy, nói là Ôn Hạ tìm anh ấy.
”
“Cậu ấy có việc bận.
”
Giọng nói của nữ sinh rất êm tai, nhưng nghe ở trong tai của Ôn Hạ liền rất chói tai.
“Làm ơn đưa điện thoại cho Tần Mặc! Anh ấy có việc cũng phải đưa điện thoại cho anh ấy!” Ôn Hạ có chút tức giận.
Lúc này, giọng nói lạnh băng của Tần Mặc truyền đến: "Ai cho cô đụng đến điện thoại của tôi?”
Sau đó ống nghe truyền đến giọng nói của anh càng rõ ràng: "Hạ Hạ.
”
Ôn Hạ bĩu môi: "Tần Mặc, em muốn nghe giải thích.
”
“Được, chờ anh một lát.
”
Ánh mắt Tần Mặc lạnh lùng quét qua nữ sinh trước mặt, sau đó cầm điện thoại đi đến một chỗ yên tĩnh hơn chút: "Hạ Hạ?”
Ôn Hạ nhỏ giọng “Ừm” một tiếng.
“Nhóm anh đang làm thí nghiệm hóa học, báo cáo trước đó bị mất rồi, nên phải làm lại một lần nữa, Triệu Tử Xuyên bọn họ cũng ở đó, vừa rồi anh về phòng học lấy bút và áo khoác để lại trong phòng thí nghiệm.
”
Tần Mặc từ tốn giải thích với vợ mình, nếu mà giải thích không rõ ràng, nói không chừng! Khụ! phải bị chia giường ngủ.
Tuy rằng hiện tại cũng đã chia giường ngủ.
Ôn Hạ “Hừ hừ” hai tiếng, sau đó cười tủm tỉm nói: “Em thi được 643 điểm, chồng thấy em có giỏi hay không?”
643 điểm, đúng là cũng không tồi.
Giọng Tần Mặc có hơi trầm, mang theo vài phần nuông chiều: "Vợ anh giỏi quá! ”
“Tần Mặc, cậu lại đây xem một chút, hình như lại xảy ra vấn đề.
” Giọng nữ sinh kia lại truyền đến.
Ôn Hạ cũng không trì hoãn anh làm thí nghiệm: "Anh mau đi làm thí nghiệm đi, em muốn đi ngủ trưa.
” Nói xong liền cúp điện thoại.
!
Thí nghiệm lại thất bại, giữa mày Tần Mặc có chút không kiên nhẫn, tính tình của anh vốn cũng không được tốt lắm: "Ai cho các cậu hiện tại thêm thuốc thử?”
Nữ sinh vừa rồi nghe điện thoại thay cho anh nhỏ giọng nói: “Mình đọc thấy trên sách nói cần phải thêm, nên mình mới thêm vào, thực sự xin lỗi vì đã liên lụy đến mọi người.
” Giọng điệu có chút ủy khuất, giống như sắp khóc đến nơi.
“Cô biết sao? Cô biết nên thêm cái gì sao?” Tần Mặc hỏi cô ta.
Lúc trước anh đã không đồng ý cho cô ta gia nhập nhóm, là đám người Triệu Tử Xuyên thấy cô ta xinh đẹp nên muốn thêm cô ta vào.
Nữ sinh có gương mặt nhỏ bằng bàn tay, làn da đặc biệt trắng, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú, thật sự rất xinh đẹp, cô ta vừa đỏ mắt, liền khiến cho người ta cảm thấy có chút đau lòng.
Cô ta nói như sắp khóc đến nơi: “Tần Mặc, mình không phải cố ý, thực sự xin lỗi.
”
Triệu Tử Xuyên lôi kéo tay Tần Mặc, ý bảo anh đừng nói như vậy nữa, sau đó ôm trách nhiệm lên trên người mình: "Thuốc thử là mình để cho cậu ấy thêm vào, là mình sai, Tần Mặc lại làm thêm lần nữa đi.
”
“Tôi không có thời gian để chơi cùng mấy người, tôi còn phải đi dỗ bạn gái.
” Tần Mặc liếc mắt nhìn cậu ta một cái, cầm áo khoác lên rồi đi ra ngoài.
Triệu Tử Xuyên: “! ”
Người trong phòng thí nghiệm đưa mắt nhìn nhau, thật ra cũng không phải chỉ có Tần Mặc không kiên nhẫn, những nam sinh khác cũng có chút không kiên nhẫn, bản thân cái thí nghiệm này đã rất phức tạp, mắt thấy sắp ra đến kết luận, vậy mà lại thất bại.
Hơn nữa báo cáo cũng chính là do nữ sinh kia cho mượn khắp nơi sau đó làm mất.
Tần Mặc gọi cho Ôn Hạ mấy cuộc gọi nhưng cô đều không nghe máy, hẳn là đang bật chế độ im lặng.
Chu Cương đi vào phòng học xem xét tình hình nghỉ trưa của học sinh, phát hiện thiếu hai nữ sinh, sợ xảy ra chuyện nên ông cho người đi tìm, trong đó có một nữ sinh được tìm trở về với đôi mắt sưng húp.
Sau khi hỏi rõ tình hình, ông kêu Tần Mặc đi ra ngoài, uyển chuyển nói: “Tần Mặc, nghe nói em có mâu thuẫn với bạn học nữ, con người ai cũng khó tránh khỏi sẽ phạm sai lầm, em phải học cách bao dung nhiều hơn.
”
Tần Mặc kéo cổ áo len lên: "Cô ta lại không phải bạn gái em, em không kiên nhẫn.
”
Chu Cương: “! ”
Ngay sau đó, đột nhiên vang lên vài tiếng “Khụ khụ”.
Ông có chút không theo kịp tư duy thời thượng của người trẻ tuổi.
“Thôi em vào lớp đi.
”
Triệu Tử Xuyên nhìn anh với vẻ mặt lo lắng: "Tần Mặc, cậu không sao chứ?”
Rõ ràng Tần Mặc cũng chưa có nói gì quá đáng với nữ sinh kia, vậy mà lại làm như Tần Mặc đang khi dễ cô ta vậy.
Cậu ta có chút tự trách: "Thực sự xin lỗi, lần sau phân nhóm sẽ không thêm cô ta vào nữa.
”
!
Lúc Ôn Hạ nhìn thấy cuộc gọi của Tần Mặc đã là buổi chiều ăn cơm xong, cô gọi lại cho anh, sau khi kết nối được, cô nói: “Điện thoại em bật chế độ im lặng nên không nghe thấy, làm sao vậy?”
“Vợ ơi, anh bị thầy nói.
” Giọng Tần Mặc có chút ủy khuất.
Nhưng lúc này Tần Mặc là đang cười khi nói những lời này.
“A? Vì sao vậy?” Ôn Hạ nhìn thoáng qua bạn học xung quanh, nhẹ giọng nói: “Bởi vì yêu sớm sao?”
Sau khi nghe anh nói nguyên nhân sự việc, Ôn Hạ: “! ”
Tần Mặc nhướng mày nói tiếp: “Vợ ơi, anh biểu hiện rất tốt đúng không.
”
“Tạm được đi.
” Ôn Hạ cười “Hừ hừ” hai tiếng.
“Anh muốn được hôn hai cái.
” Tần Mặc nhân cơ hội đòi phần thưởng.
Bên cạnh, Triệu Tử Xuyên nhìn anh vừa làm bài thi vừa nói lời cợt nhả: "! ”
Sao anh có thể vừa học tập vừa yêu đương mà không mắc chút sai lầm nào vậy?
Chờ Tần Mặc cúp điện thoại, cậu ta nhịn không được nói một câu: "Tần Mặc, tôi còn đang ở đây đấy, cậu nói những lời này có phải! không tốt lắm hay không.
”
Tần Mặc liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Quen rồi sẽ tốt thôi.
”
Triệu Tử Xuyên: “! ”
Yêu sớm lại còn kiêu ngạo như vậy, anh chính là người đầu tiên.
!
Tiết hai của thứ ba, tiết ngữ văn.
Bài thi giảng đến phần viết văn.
Giáo viên dạy ngữ văn Vương An đẩy đẩy mắt kính: "Đề bài lần này là viết về bản thân của mười năm sau, mười năm sau em sẽ là người như thế nào, thầy có nhìn sơ qua bài văn của các em, có vài bạn học viết thực sự vô cùng tốt, bây giờ thầy sẽ mời bạn học Ôn Hạ đi lên chia sẻ bài văn của em ấy một chút.
”
“Bản thân thầy cho rằng bài văn của em rất có sức lan tỏa.
”
Bị gọi tên, Ôn Hạ sửng sốt một chút, sau đó cầm bài thi đi lên bục giảng, nhìn xuống mấy chục bạn học, cô có cảm giác như mình đang trở lại lúc dạy học.
“Mười năm sau tôi người như thế nào? Tôi đã từng mơ một giấc mơ, mơ thấy chính mình ở những năm cần nỗ lực nhất, lựa chọn lối sống an nhàn, ngây ngốc sống qua ngày”
“Trong mơ tôi thi đại học không thuận lợi, phải học ở một trường đại học hạng ba, sau khi tốt nghiệp, tôi gặp trở ngại khắp nơi khi đi tìm việc làm! Mười năm sau, tôi không phụ cảnh xuân tươi đẹp, không phụ thanh xuân.
”
Vương An dẫn đầu vỗ tay, những bạn học khác cũng vỗ tay theo, Vương An nói: “Còn mười phút nữa là tan học, thầy cũng không giảng bài nữa, mà muốn tâm sự cùng các em.
”
“Giấc mơ của bạn học Ôn Hạ rất hiện thực, thầy cũng có một người bạn học cấp ba, không thi đậu đại học, hiện tại đang đi dọn gạch ở công trường.
”
Ông cười một chút: “Mấy ngày hôm trước chúng tôi cùng nhau ăn cơm, cậu ta nói, sớm biết như bây giờ thì cấp ba cậu ta đã cố gắng học tập cho tốt.
”
“Các bạn học, nỗ lực học tập, không phải sẽ làm cho em trở nên giàu có, mà là để cho cuộc sống sau này của các em không bị động, đừng vì ngưỡng cửa bằng cấp mà ngăn cản năng lực của các em.
”