Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn


Khi Tô Diệc tỉnh lại, trong đầu vẫn còn vang lại tiếng khóc la của Đổng Tiếu Tiếu.

Anh vốn là một đội phó của một tổ đặc cảnh đặc biệt, bởi vì đắc tội cấp trên mà bị điều đi làm nhiệm vụ.

Cứ nghĩ chỉ là nhận một nhiệm vụ nhỏ thôi, ai ngờ lại không nghĩ đến sẽ đụng mặt bọn xã hội đen đang buôn lậu súng ống đạn dược.

Mà nhóm người xã hội đen này không phải ai khác chính là đối thủ một mất một còn của Tô Diệc ở Bắc Kinh-Đường gia.

Vì để bảo vệ mọi người trong tổ đội, Tô Diệc anh dũng hi sinh bản thân mình, hiến mạng cho Tổ Quốc.

Điều làm Tô Diệc không yên lòng nhất chính là hai người già trong nhà.

Việc anh hi sinh bản thân vì nhiệm vụ, hắn là quốc gia cũng sẽ bồi thường đầy đủ cho cha mẹ anh đi? Nghĩ đến cái thân thể mình bị bắn thành cái sàng, chắc chắn anh không thể trở về được, Tô Diệc chỉ có thể khổ sở một mình.

Nhưng mà anh chưa kịp tiếp tục khổ sở, đã bị ký ức từ khối thân thể này dọa cho sợ.

Căn cứ vào ký ức của cái thân thể này Tô Diệc biết được, anh đang ở một nơi gọi là đại lục thú nhân.

Nơi này không có phụ nữ, chỉ có giống đực có thể biến thành hình thú và giống cái không thể biến hình.

Bởi vì hoàn cảnh ở đây vô cùng khắc nghiệt, thân thể giống cái lại đặc biệt nhu nhược, có thể trong hoàn cảnh như này mà sống thì giống cái rất thưa thớt, cho nên giống cái ở chỗ này vô cùng trân quý.

Thân thể này tên Merril, là một giống cái.

Hơn nữa thanh danh cũng không tốt, là một giống cái câu tam đáp bốn*.

Lúc này Tô Diệc liếc nhìn đến cái sơn động âm u ẩm ướt, đây là nhà của Merril cùng bạn đời thú nhân Vasternorr của hắn.

Nói là nhà, chi bằng nói là cái đống rác.

Đập vào mắt là mấy tấm da thú mùi hôi rình nằm tán loạn trên mặt đất.

Mà khi Tô Diệc tỉnh lại thì cũng đang nằm trên một tấm da thú như vậy cùng với lớp cỏ dại phủ bên trên.

*Câu tam đáp bốn: ý chỉ một người không đàng hoàng, lố lăng, không đứng đắn.

Merril vốn là một giống cái số một số hai ở một bộ lạc lớn.

Bởi vì lớn lên xinh đẹp, nên được cưng chiều đến vô pháp vô thiên.

Khi còn ở trong bộ lạc, Merril thường xuyên qua lại cùng với các thú nhân khác nhau.

Tuy rằng không thật sự phát sinh chuyện gì đó cùng họ, nhưng Merril vô cùng thích thú việc lừa đồ ăn từ họ.

Merril đem các thú nhân sai tới sai lui, cuối cùng lại đắc tội với tất cả giống cái trong bộ lạc, bị nhóm giống cái lên kế hoạch lừa bán cho một thú nhân lưu lạc.

Nhiều lần trắc trở, Merril bị Vasternorr dùng một số lượng lớn đồ ăn mua về.

Vasternorr là một thú nhân bất thường bị đuổi khỏi bộ lạc, cái gì gọi là thú nhân bất thường? Chính là cơ thể khác với mọi người trong bộ lạc, thì đều bị nói là thú nhân bất thường.

Bất luận là thế giới hiện đại, hay là thế giới nguyên thủy này, người nào mà khác thường, biến dị đều bị mọi người xung quanh xa lánh, cô lập.

Thú nhân bất thường à, cái lời đồn này không biết từ đâu tới, Tô Diệc không thấy điều đó từ trong ký ức của Merril.

Người ở nơi này từ nhỏ đã bị giáo dục bằng những tư tưởng là thú nhân bất thường sẽ đem tại vận rủi cho bộ lạc.

Chỉ cần thú nhân nào có hình dạng khác với mọi người trong bộ lạc đều bị coi là bất thường.

Tỷ như bộ lạc Bạch Hổ, nếu trong tộc xuất hiện một thú nhân có màu lông khác, thì thú nhân tộc hổ đó bị coi là bất thường, sẽ bị người thân và bộ lạc xua đuổi.

Merril không muốn có quan hệ với thú nhân bất thường, liều chết không muốn kết đôi cùng Vasternorr.

Thú nhân bất thường đều không xứng có được giống cái của riêng mình, kể cả Merril một giống cái nhân phẩm thấp kém.

Nhưng là một thú nhân, kéo dài đời sau là bản năng, Vasternorr muốn một đứa con của chính mình.

Cuối cùng hai người đạt thành hiệp nghị, sau khi sinh hạ một đứa nhỏ, Vasternorr sẽ để Merril rời đi.

Sinh con không phải quá khổ, nhưng mà bởi vì trong lúc mang thai Merril luôn có tâm tình không tốt, hơn nữa lại luôn lưu lạc khắp nơi theo Vasternorr nên vẫn luôn sợ hãi lo lắng, sinh con xong liền bị bệnh.

Cho nên kéo dài đến tận bây giờ vẫn chưa rời đi được.

Điều Tô Diệc tức giận chính là Merril trừ bỏ nhân phẩm có vấn đề, thì còn là một giống cái tâm địa độc ác.

Có lần Merril cho rằng, là do Vasternorr bị Thần Thú nguyền rủa nên mới dẫn tới việc thân thể hắn ta mãi không tốt lên được.

Cho nên thường xuyên châm chọc mỉa mai Vasternorr cùng đứa nhỏ.

Còn nhiều lần nhân lúc Vasternorr không có ở nhà, liền đánh đứa nhỏ thậm tệ.

Tô Diệc phí mất một ngày trời suy nghĩ xem bản thân bây giờ nên làm cái gì?.

||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||
Tô Diệc là vua của bọn trẻ, 28 tuổi rồi vẫn còn thích cùng các bạn nhỏ chơi tới chơi lui.

Đối với việc đột nhiên có một đứa con, cũng không hẳn là khó tiếp thu như trong tưởng tượng.

Đối với cái thân thể này đang bị bệnh, anh theo bản năng xem nhẹ nó.

Anh tùy ý xuống đất đi lại một phen, nghĩ thầm cái thân thể này thật rách nát, chỉ sợ anh sẽ tốn không ít thời gian để dưỡng lại cái thân thể này cho khỏe.

Vừa mới đi được vài bước, đột nhiên anh cảm nhận được một trận đau đến xuyên tim ở phía cổ tay.

Tô Diệc cúi đầu nhìn, liền phát hiện trên cổ tay có một cái ấn ký màu đỏ thẫm như vết bỏng.

Tô Diệc ngây người nửa ngày, anh biết cái hình này, tay theo bản năng đưa lên sờ ở phần cổ.

Mới nhớ tới đây không còn là thân thể của mình nữa.

Nhưng khối ngọc bội đi theo anh ba mươi năm cũng ở đây, chính là cái ấn ký kia.

Đây rõ ràng là hình dạng của khối ngọc, giống nhau y như đúc.

Khi còn nhỏ, bà nội anh có nói qua ngọc luôn có linh tính, tùy vào thời điểm mấu chốt mà nó sẽ cứu mình một mạng.

Chẳng lẽ chính cái ngọc bội kia đã cứu mạng anh?
Tô Diệc còn đang thất thần, đột nhiên nghe được tiếng động từ bên ngoài truyền đến.

Tiếp đến là một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở trước cửa sơn động.

Sơn động bị cục đá chặn một nửa, không phải sợ Merril trốn đi, mà là vì chỉ có một mình Merril ở nhà nên mới cần lấp cửa động.

Tô Diệc vội nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân cao lớn, tuy rằng trong trí nhớ cũng có diện mạo của Vasternorr, nhưng ký ức vẫn là ký ức, sao có thể bằng chính mắt mình nhìn được.

Vasternorr đi vào trong động, bỏ con mồi trên tay xuống đất, cũng không thèm liếc Tô Diệc một cái liền bắt đầu xử lí con mồi.

Tô Diệc nhớ rõ hình thú của Vasternorr là rắn, một con rắn lớn với bộ vảy trắng như tuyết.

Bởi vì Vasternorr sinh ra với một đôi mắt có màu sắc bất thường, nên mới bị bộ lạc đuổi đi.

Hắn có một con mắt của thú, màu kim có hoa văn, một con mắt khác thì cùng màu trắng với màu tóc, vô cùng trong suốt lóng lánh không có một tia tạp chất nào.

Chính vì có một đôi mắt như vậy, cảm giác mang lại là một thú nhân vô cùng thiện chiến anh dũng, cuối cùng lại bị nói là thú nhân bất thường.

Nói cái gì mà đây là Thần Thú nguyền rủa, sẽ mang điểm rủi tới người thân và bộ lạc.

Tô Diệc cảm thấy vô cùng buồn cười, cho nên mới nói không có văn hóa thật đáng sợ, nói trắng ra những người ở đây đều không có đầu óc.

Một mình thú nhân ở bên ngoài cũng khó mà sinh tồn được, huống chi còn đặc biệt dìu già dắt trẻ, thì càng khó có thể sống được.

Bởi vì ở đại lục này, mùa đông là luôn là mùa có thú triều tập kích.

Thú triều này chỉ có những con dã thú, bởi vì trải qua màu đông rét lạnh đầy tuyết, những con thú này luôn trong tình trạng đói bụng, vì sinh tồn chúng nó liền đi công kích những bộ lạc xung quanh.

Nhưng mà Vasternorr lại mang theo một nhà, ở bên ngoài sinh sống được ba năm.

Đây là điều mà rất nhiều thú nhân khác không thể làm được.

Có thể thấy được Vasternorr cường đại đáng sợ bao nhiêu, cũng vì Vasternorr cường đại, nên Merril vẫn không thể bỏ chỗ dựa này mà rời đi.

Tô Diệc thấy Vasternorr xử lí con mồi một cách lưu loát, nếu anh không nhìn lầm, đây hẳn là một con trường mao non.

Trường mao có hình dáng không khác với con voi mấy, toàn thân phủ một lớp lông xù, cái mũi cũng đặc biệt lớn.

Tô Diệc tò mò trước kia khi Merril sinh con, kỳ thật có sinh ra ba quả trứng.

Nhưng mà bởi vì khi sinh con vừa vặn mùa mưa tới, không đủ thức ăn cùng than củi.

Rắn con sinh ra luôn sợ cái lạnh, vì vậy chỉ còn có một con là kiên cường sống tiếp.

Đối với chuyện này, Vasternorr vẫn luôn canh cánh trong lòng, hắn tổng cảm thấy nếu Merril có thể quan tâm hơn, có lẽ đứa nhỏ sẽ không phải chết đi.

Tô Diệc cũng cảm thấy lúc trước Merril cũng không có thật tâm chiếu cố đứa nhỏ của mình.

Nói thật đứa bé kia hiện giờ cũng chỉ mới hai tuổi, các thú nhân ba tuổi là có thể hóa thành hình người, Tô Diệc tạm thời không còn nghĩ tới việc bỏ cái đùi Vasternorr này đi.

Bởi vì có ký ức của Merril cho nên anh biết, bây giờ mà bỏ đi quả thật là chán sống.

Hiện giờ anh có thể một lần nữa sống lại, đây đã là trời ban ân rồi.

Anh tuyệt đối phải trân trọng cái mạng nhỏ này, đến nỗi mà những lỗi lầm mà Merril trước đó đã phạm phải, Tô Diệc coi như làm cái giá để trọng sinh ở thế giới này.

Đợi một lát, Tô Diệc rốt cuộc cũng từ trên người Vasternorr thấy một cái đầu nho nhỏ, một cái đầu từ trong đống tóc dài trắng của Vasternorr cẩn thận bò ra.

Tiểu gia hỏa này chỉ lớn bằng cánh tay trẻ con, quấn vòng ở trên cổ Vasternorr, với đống tóc tán loạn kia thì hoàn toàn không nhìn thấy được cái thân hình nhỏ bé ấy.

Kỳ thật tiểu tử này trong đám rắn bình thường thì không tính là nhỏ, nhưng nếu so sánh với hình thú của Vasternorr trong trí nhớ thì tiểu tử này nhỏ thật.

Tô Diệc nhớ rõ Vasternorr gọi đứa bé này là Eli.

Khi nhìn thấy cái đầu nhỏ của Eli, Tô Diệc vô cùng cẩn thận đưa tay về phía tiểu Eli.

Trong ký ức của Eli, cũng giống bao đứa trẻ khác đều vô cùng mong chờ có thể thân cận A Ba.

Tuy rằng Merril đã từng chán ghét, hay ném Eli xuống đất nhiều lần.

Nhưng chỉ cần Merril hướng tay về phía Eli, thì đứa nhỏ vẫn theo bản năng mà tới gần.

Eli trộm nhìn thoáng qua A Cha còn đang xử lý con mồi, thấy Vasternorr vẫn không có động tĩnh, vì thế liền đánh bạo thăm dò dán lên ngón tay Tô Diệc.

Từ nhỏ Tô Diệc đã sống gần sông suối, rất thích các con vật nhỏ bé, tuy rằng không có hảo cảm đối với loài rắn nhưng cũng không có cảm xúc chán ghét.

Cho nên anh cũng không sợ hãi loài rắn, hơn nữa khi nhìn thấy trên thân tiểu Eli là một màu trắng như tuyết, đột nhiên bị đám vảy đó hấp dẫn.

Vasternorr dùng khóe mắt liếc giống cái một cái, trong mắt hiện lên một tia cảnh giác.

Nhưng lại cảm giác được cảm xúc vui sướng của Eli, nên cũng không lên tiếng ngăn cản, vì thế cúi đầu tiếp tục làm bộ không biết.

Chỉ là một lần nữa hắn ngẩng đầu lên, liền phát hiện vốn dĩ một người một rắn còn đang rụt rè tiếp xúc, nháy mắt Eli đã theo cánh tay của giống cái bò lên người nọ.

Khóe miệng Vasternorr nhịn không được run rẩy một chút, nghĩ đến hôm nay khi đang săn ở bên ngoài, tiểu Eli còn nói với hắn là nó rất sợ A Ba.

Thế mà quanh đi quẩn lại, liền quên mất chính lời mình nói rồi?
Tô Diệc vừa chạm vào đứa nhỏ liền đi đến bên giường đá, chọn phần da thú mềm mại nhất, cẩn thận đem Eli đặt ở bên trên.

Sau đó nằm sấp xuống, sờ tới sờ lui đứa nhỏ.

Eli giãn dài thân mình ra, thoải mái nằm thẳng thở dài.

Bé một bên giãn ra, một bên ở trong lòng cảm khái vẫn là tay của A Ba mềm mại hơn, nộn nộn thật thoải mái.

Đâu giống tay của A Cha, thô ráp y như vỏ cây vậy.

Tô Diệc thấy Eli đang lo lắng ngượng ngùng, tùy ý anh xoa nắn, cũng không bò lên người anh quấn lấy như quấn Vasternorr.

Đoán chừng là khi còn nhỏ, bé bị Merril ghét bỏ đã tạo thành bóng ma tâm lý, mới khiến cho bé mới chưa được hai tuổi nhưng vô cùng ngoan ngoãn.

Tô Diệc nhìn đôi mắt nhút nhát màu kim lại ướt át, trong lòng nhịn không được mà tan chảy.

Lúc này, đột nhiên ngửi thấy mùi hương của thịt nướng.

Tô Diệc mới nhớ đến, bản thân đã lâu không ăn gì, không ngửi được mùi hương thì không thấy đói, lúc này đột nhiên cảm thấy đói muốn chết.

Tô Diệc lại lần nữa nâng Eli lên ủn vào trong ngực, mang da mặt dày đi cọ cơm.

Trước đó khi Tô Diệc ở trong tổ đội, thường xuyên đi cọ ăn cọ uống.

Sau đó có Đổng Tiếu Tiếu, rất nhiều lần tức giận vì Tô Diệc hay giành đồ ăn của cô.

Vasternorr thấy anh nhìn chằm chằm vào thịt nướng, tựa như muốn nhìn thịt nướng biến thành hoa vậy, bất đắc dĩ đành phải dùng cốt đao xẻo một miếng đưa cho anh trước.

Tô Diệc nói một tiếng cảm ơn, duỗi tay nhận miếng thịt đã bị nóng cho trợn mắt.

Vasternorr lại đưa cho anh một mảnh lá cây, ý tứ là làm đồ để lót.

Tô Diệc cũng không khách khí với Vasternorr, bọc miếng thịt nướng xong liền đưa lên miệng cắn.

Lại đột nhiên nhớ trong trong ngực mình còn một bé đáng yêu, vội xé một miếng thịt nhỏ đưa đến bên miệng Eli.

Eli rất sửng sốt, khi còn nhỏ Merril chưa bao giờ để ý bé có ăn no hay chưa.

Lúc bé còn nhỏ toàn là A Cha chăm sóc.

Đột nhiên được đối xử như vậy, Eli có điểm không biết làm sao.

Tô Diệc thấy Eli vẫn luôn bất động, không khổi cẩn thận nhớ lại một chút, tiểu thú nhân đủ một tuổi là có thể ăn thịt nướng.

Tiểu gia hỏa này không há mồm, là bởi vì quá nóng hay sao? Nghĩ đến đây, Tô Diệc cúi đầu thổi phù phù miếng thịt, đưa lên môi đo nhiệt độ xem có còn nóng hay không rồi đút cho Eli.

Bé Eli nhìn thoáng qua thịt nướng, cắn một ngụm, sau đó đôi mắt long lanh đột nhiên run rẩy rơi vài giọt nước mắt.

Lúc đầu Tô Diệc còn tưởng rằng bản thân nhìn lầm, trước giờ anh chưa từng thấy rắn rơi nước mắt.

Cho nên khi thấy Eli khóc, đứa nhỏ bé bỏng một bên khóc một bên nhai thịt nướng, một bộ dáng vừa đáng thương vừa buồn cười, chờ Eli nuốt xong rồi.

Tô Diệc liền nghe thấy, tiếng bé trong tiếng khóc nức nở nghẹn ngào.

"A Ba, oa oa, về sau người cũng phải đối xử tốt với Eli nhá."
Âm thanh non nớt run rẩy, manh* quá mức nháy mắt đã đem Tô Diệc diệt toàn quân.

Đối với một cái loa khóc, Tô Diệc vừa nghe xong lời này, cũng không rảnh lo bản thân đang bị đói bụng, liền vội an ủi nói: "Được được, về sau sẽ đối xử thật tốt với bé Eli."
*Manh=cute=moe: đáng yêu
"Trước kia A Ba còn hay ném Eli xuống đất, trên người Eli đau, trong lòng cũng đau nữa." Eli nói còn vặn vẹo thân mình nhỏ bé của mình, ra dáng muốn thể hiện cho anh xem đau như thế nào.

"Sẽ không, sẽ không.

Ta bảo đảm, chuyện như vậy sẽ không xảy ra lần nào nữa, đều là do ta không tốt, để cho bảo bối nhà ta chịu ủy khuất rồi."
Bên này một lớn một nhỏ tương tác qua lại với nhau, bên kia Vasternorr đã ngây người rồi, bởi vì hắn chưa từng nghe thấy âm thanh ôn nhu dịu dàng như vậy của Merril.

Trong ba năm này, Merril luôn làm vẻ mặt chán ghét, giống như là Vasternorr đã làm ra tội ác đầy trời.

Đừng nói là âm thanh dịu dàng, có thể ăn cơm với nhau một cách yên ổn cũng không có.

Tô Diệc thở dài một hơi, thật vất vả dỗ bé Eli xong, anh mới cấp tốc đem thịt nướng trong tay ăn.

Tuy rằng thịt nướng này chỉ là bỏ lên lửa nướng, chính là không có vị mặn của muối.

Tô Diệc cũng vì quá đói bụng, nên không có quá nhiều yêu cầu.

Nhưng mà nghĩ đến về sau phải thường xuyên ăn đồ ăn không có muối, anh có cảm giác cuộc sống thật bi thảm bao nhiêu.

Anh cần phải hành động thật nhanh, cùng hai cha con bồi dưỡng độ thân thiết, mới có thể nghĩ cách cải thiện cuộc sống sinh hoạt sau này của mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui