Là con người thì lúc nào cũng suy nghĩ tới việc làm thế nào để bay.
Cái loại bay này giống như chim bay ấy, cảm giác tự do tự tại bay trên khung trung, vẫn luôn là mơ ước của nhân loại.
Tô Diệc chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày anh thật sự bay lên, không phải dựa vào bất cứ cái đồ vật khoa học gì cả, cứ như vậy mà bay lên.
Trong nháy mắt Tô Diệc vô cùng ghen tị với Vasternorr, anh nghĩ nếu lúc mình sống lại trong thân xác của hắn thì quá tốt rồi.
Anh có thể vui sướng đi du đang trong rừng rậm, thậm chí còn có thể bay lượn trên bầu trời.
Vasternorr thấy tâm tình Tô Diệc tốt, cũng theo đó mà tốt lên.
Vẫn luôn ở trong rừng rậm ánh sáng không được tốt lắm, lúc này đột nhiên lại bay lên không trung, cảm giác trong người trở nên thoải mái.
Phía bên trên rừng rậm ánh sáng tốt hơn nhiều, ánh mặt trời cũng có phần nóng bức hơn.
Tô Diệc vui vẻ không bao lâu, đã bị ánh nắng mặt trời thiêu đến phát sợ.
Vasternorr cẩn thận nhận thấy được giống cái đột nhiên uể oải có chút không thoải mái, vì thế mở miệng nói: "Chờ một chút nữa, sau khi mặt trời xuống núi sẽ không còn nóng nữa."
Vì chỗ Tô Diệc đang ngồi là ở gần cổ Vasternorr, cách đầu Vasternorr rất gần.
Tô Diệc nghe thấy được lời Vasternorr nói, không khỏi thở dài một hơi, nếu tính cái thân thể trước đây của anh thì dù có đứng ngoài trời nắng cả ngày, anh cũng sẽ không nói một câu khổ.
Nhưng hiện giờ khác rồi, thân thể này thật yếu ớt, hàng năm đều nhốt ở trong sơn động, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không chịu nổi ánh mặt trời nóng như vậy.
Tô Diệc hừ hừ hai tiếng nói: "Không có việc gì đâu, nằm một lát sẽ tốt lên luôn mà."
May mắn chính là chốt lát sau mặt trời xuống núi thật.
Tô Diệc lại một lần nữa bị cảnh đẹp hấp dẫn ánh nhìn, chỉ thấy mặt trời chiều ngả về phía tây như một tấm lụa mỏng nhiều màu bao trùm lấy chân trời.
Anh ngây ngốc nhìn, lúc này hận không thể biến ra một cái điện thoại, chụp ngay cái khoảnh khắc tuyệt đẹp này.
Nhưng giờ anh móc đâu ra cái điện thoại?
Chờ đến khi ánh hoàng hôn dần tắt, Tô Diệc từ nãy giờ nhìn cảnh đẹp mà không nói lời nào, đột nhiên mở miệng nói: "Vasternorr, trước kia là ta không tốt.
Thời điểm khi ta sắp chết, đột nhiên ta phát hiện mình sống thật lãng phí cuộc đời, lúc ấy ta có thề nếu Thần Thú có thể cho ta sống lại lần nữa, nhất định ta sẽ thay đổi, sống tốt hơn.
Những điều trước kia làm sai sẽ sửa đổi.
Hiện giờ ta đã sống lại, nên là Vasternorr hãy quên hết những điều không tốt trước kia đi, từ nay về sau cả nhà chúng ta sống vui vẻ cùng nhau được không?"
Vasternorr rất lâu không thấy trả lời, bởi vì hắn đang không thể tin được vào lỗ tai của mình, vẫn luôn thất thần chờ đợi giống cái lặp lại lần nữa.
Tô Diệc thấy Vasternorr không nói lời nào, cho rằng trong lòng Vasternorr còn chưa tin được anh, vì thế tiếp tục nói: "Ta biết trước kia bản thân mình thật ăn hại, nhưng ta thề về sau ta sẽ không như vậy nữa.
Bây giờ chúng ta quên đi cái người tên Merril đi, về sau hãy gọi ta là Tô Diệc, cho ta một cơ hội làm lại đi."
Những lời này là khi Tô Diệc trọng sinh đến thế giới này đã nghĩ kĩ rồi.
Trước kia Merril đã bị chính bộ lạc của mình vứt bỏ, không sợ sau này có người đến nhận thức được Merril.
Tô Diệc anh cũng không nghĩ là sẽ dùng tên người khác để sống, lại càng không muốn vứt bỏ những kỉ niệm ở thế giới cũ.
Những lời này tuy rằng có một phần là muốn giữ lại tên cho mình, đương nhiên cũng có một phần xuất phát từ trong tâm.
Nếu đã chết đi rồi lại sống lại, vậy thì hãy để anh làm lại cuộc đời từ đầu.
"Được, ta tin ngươi." Vasternorr nói, đánh thức Tô Diệc đang xuất thần, trong lời nói của hắn không có quá nhiều vui sướng, nhưng khi nói mấy câu từ ngắn ngủn ấy lại vô cùng nghiêm túc.
Tô Diệc lập tức hiểu Vasternorr thật sự tin anh.
"Vậy thì tốt, về sau cứ gọi ta là Tô Diệc, còn cái tên Merril thì ta muốn quên nó đi."
Tô Diệc nằm bò trên lưng hắn, trong lời đồng ý của Vasternorr có điểm sủng nịnh.
Chờ đến khi bầu trời tối hoàn toàn, Vasternorr mới chậm rãi mang theo bọn họ đáp xuống rừng rậm, Vasternorr cầm lấy nửa con mồi còn dư lại hồi chiều bỏ lên bếp nướng.
Chờ thịt nướng chín tới, Vasternorr nhìn Tô Diệc ăn no xong, mới xoay người đi xung quanh tìm sơn động thích hợp để ngủ lại.
Tuy ở trong rừng rậm rất nguy hiểm, nhưng các dã thú đều sợ lửa, cho nên Vasternorr mới yên tâm mà rời đi như vậy.
Tô Diệc híp mắt mơ màng sắp ngủ, Tô Diệc tính toán muốn thiếp đi trên tấm da thú một lúc, thì cảm giác được bé Eli trong lòng ngực đột nhiên dựng thẳng nửa người trên.
Tô Diệc cũng cuống quít mở mắt ra, thì thấy bé Eli vẻ mặt cảnh giác nhìn về một hướng.
Tô Diệc chậm rãi đưa tay vào trong túi da thú, anh nhớ rõ Vasternorr có để lại cho anh một thanh cốt đao.
Chờ sờ đến cốt đao, Tô Diệc không chút hoang mang trấn an bé Eli đang khẩn trương.
"Ngoan, ngồi yên tại chỗ đừng lộn xộn."
Tô Diệc một tay cầm cốt đao, một tay giơ bó đuốc lên, hướng về phía kia bước hai bước.
Anh biết cơ thể chính mình, căn bản không chịu nổi một kích, cho nên anh không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Anh chỉ là muốn dùng ánh lửa, chiếu sáng bốn phía lên một chút, xem xem thứ đang trốn tránh là cái gì.
Bé Eli thấy bước chân đầu tiên của Tô Diệc, liền nhịn không được mà đi theo sau.
Thú nhân có đôi mắt tốt hơn giống cái nhiều, dù là ban đêm, Tô Diệc còn chưa thấy rõ phía trước là cái gì thì bé Eli đã biết nó là gì rồi.
"Đi ra đi!" Bé Eli hét lên với giọng non nớt, Tô Diệc nghe được trong âm thanh của bé không có phần hoảng loạn, nên đánh bạo tiến lên phía trước.
Chờ đến khi Tô Diệc thấy rõ ràng cái thứ đang trốn tránh kia thì liền ngây người ra.
Là một đứa nhỏ vô cùng gầy yếu nhỏ bé, đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Tô Diệc.
Căn cứ vào kí ức của Merril, Tô Diệc vẫn biết là đại lục thú nhân luôn đối xử không tốt với những thú nhân bất thường, điển hình là anh đã gặp thú nhân bất thường là Vasternorr.
Thân thế của Vasternorr cũng từng không được tốt, nhưng hiện tại Vasternorr rất mạnh, cho nên theo bản Tô Diệc cảm thấy chuyện đó không quan trọng.
Thời điểm chính mắt nhìn thấy đứa nhỏ như vậy, Tô Diệc đột nhiên có điểm chua xót.
Bởi vì đứa bé kia cũng là một thú nhân bất thường, hiện tại nó đang ở dạng hình người, nhưng hai cánh tay lại giữ lại hoa văn của hình thú.
Trong trí nhớ của Merril, thú nhân nào mà thế này cũng bị coi là điềm xấu, là do Thần Thú nguyền rủa.
Nếu không thì một thú nhân nhỏ con như vậy sẽ không xuất hiện một mình trong rừng rậm.
Càng không thể có một cơ thể bẩn thỉu, lại đói đến da bọc xương như vậy.
Trước kia ở thế giới cũ, Tô Diệc rất thích trẻ con.
Lúc này đột nhiên thấy một đứa bé như vậy, có một loại chua xót không nói lên lời.
Tô Diệc cẩn thận đứng ở cách đó không xa, anh có thể cảm giác được đáy mắt đứa trẻ ấy có tia khủng hoảng.
Tô Diệc biết nó trốn ở chỗ này, hẳn là bị mùi thịt nướng vừa nãy hấp dẫn tới.
"Em tên là gì thế?" Tô Diệc từ trong túi lấy ra một trái cây, ném về phía đứa bé.
Đứa bé hình như là bị dọa, lùi về phía sau mấy bước.
Theo động tác của đứa bé, Tô Diệc phát hiện trên đùi nó có vết thương.
Tô Diệc vội trấn an tiếp tục nói: "Em đừng sợ, bọn anh sẽ không làm hại em đâu.
Có phải em đang đói bụng không, ở đây bọn anh có đồ ăn này." Nói xong Tô Diệc còn chỉ chỉ thịt nướng bên cạnh đống lửa, nơi đó còn dư lại không ít thịt vừa nãy ăn không hết..