Trần Đình Y ngạc nhiên vì hành động này của Lưu Diệp Minh, nhưng cũng nhanh chống lấy lại bình tĩnh: "Đau, cũng không đau."
Hắn cũng không phải là lần đầu bị đánh, đánh nhiều rồi lại quen. Nhưng quen bị đánh, không có nghĩa là không đau. Trần Đình Y tâm tình phức tạp, người trước mắt này luôn thay đổi cảm xúc nhanh chóng. Người khác thì nhìn vào đều cho rằng hắn tính cách phóng đãng, tạc mao. Nhưng Trần Đình Y thì khác, y ở trong ngành bao năm nay. còn không phân biệt đâu là diễn đâu là thực à?
Trần Đình Y trước nay, cùng người khác nói chuyện luôn nhìn thẳng mắt đối phương, liền nhận ra đâu là thật, đâu là giả dối lừa người.
Cũng vì vậy, y nhìn ra được Lưu Diệp Minh lúc nào là thực lòng đối đãi người khác. Bây giờ cũng thế, trong mắt Lưu Diệp Minh chỉ có tâm sự chất chứa, chỉ có nổi buồn đau tận tâm can, chỉ có... là thực sự đau...
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
3. Thập Niên Hoa Hạ Miên
4. Trộm Sữa Uống
=====================================
Lưu Diệp Minh, rất nhanh chóng hồi phục tinh thần, chuyện ở nhà cũng vứt ra sau đầu.
Trần Đình Y thấy Lưu Diệp Minh trở lại dáng vẻ ban đầu, trong lòng không khỏi có chút buồn cười.
"Cậu lát nữa cũng đến nhà hàng đi."
Lưu Diệp Minh quay lưng bỏ đi, phất phất tay từ chối: "Tôi không đi đâu, mọi người cứ ăn chơi vui vẻ."
Lí Chí Minh có chút bất mãn: "Lưu Diệp Minh à, cậu cùng đi với mọi người đi, không lẻ cậu sợ say rượu làm loại như lần trước à?"
Đạo diễn Lí vừa nói xong, cả đoàn phim đều bắt đầu cười to. Lưu Diệp Minh đỏ mặt tía tai: "Tôi say rượu làm loại khi nào, lần đó còn không phải các người chơi ăn gian hại tôi thê thảm à."
Đời trước, có một lần Lưu Diệp Minh cùng cả đoàn phim đi ăn cùng nhau. Biên kịch Tá đề xuất trò chơi giải đố, ai không giải được phạt uống. Thế mà mọi người trong đoàn phim đều thiên vị Trần Đình Y, hỏi y những câu dễ trả lời. Tới lượt hắn, lại đem toàn hỏi về toán, lí... Hắn dù là học sinh giỏi thật, nhưng cũng không học chuyên sâu, nhất thời trong thời gian ngắn, làm sao nhớ ra được mà trả lời.
Tàn tiệc, thì hắn đã say không biết gì nữa. Mất cả ý thức, miệng mồm kêu gào: "Trần Đình Y là tên khốn nạn, anh luôn muốn đối đầu.. hức với tôi... Anh nổi tiếng như vậy... còn chấp nhặt gì tên diễn viên cỏn con như tồi* a~~~
*Đúng ra là "tôi", nhưng vì Lưu Diệp Minh đang say, nên khi phát âm ra hơi hạ giọng thành " tồi"
Trần Đình Y khi đó, nhất thời bị đem ra thành nhân vật bị ghét, chỉ biết bất đắc dĩ mà cười trừ. Dáng vẻ lúc đấy, khiến cho cả đoàn được một phen cười đau cả bụng.
Lưu Diệp Minh nhớ lại, không khỏi đen mặt, khóe môi giật giật: "Tôi không đi đâu, tôi còn có việc, các người đừng hòng trông thấy dáng vẻ thất thố của tôi lần nào nữa."
Lí Chí Minh nhìn mọi người ánh mắt bất lực, rồi bật cười ha hả: "Tên này thật là, người khác không biết tính cậu ấy, còn tưởng cậu ấy mắc bệnh ngôi sao cơ."
Trần Đình Y nơi khóe môi, cũng kéo nhẹ lên. Sau đó quay sang mọi người, áy náy nói: "Xin lỗi mọi người, tôi cũng có việc phải về phòng giải quyết, mọi người cứ ăn, tôi đã liên hệ nhà hàng thanh toán trước rồi."
Tá Hàng thở dài: "Vậy là hai vị ảnh đế của đoàn không cùng ăn với chúng ta rồi "
Hạ Mẫn Mẫn cười tươi nói: "Không sao, hai cậu có việc thì giải quyết trước đi. Chầu này chúng tôi không khách sáo, xem như hình phạt cho cậu."
Trần Đình Y cười đáp: "Được "
Lưu Diệp Minh bước ra từ phòng tắm, cả người vẫn còn hơi nước. Quấn áo choàng trên người, tay vung vung khăn lau trên tóc, một tay cầm điện thoại lên gọi.
"Anh Cận, liên hệ với bên công ty của Trần Đình Y, bảo em chấp nhận tham gia show nha."
Bên kia, Tào Cận lộ rõ vẻ kinh ngạc qua giọng nói: "Gì chứ, cậu thật sự sẽ tham gia sao? Chắc chắn chứ?"
"Vâng, em thấy đây có thể có lẻ sẽ là một bước tiến trong sự nghiệp của bản thân, cũng như xem thử năng lực của em đến đâu."