Tào Cận nhìn Lưu Diệp Minh, ánh nhìn đầy ẩn ý: “Anh cứ nghĩ bản thân mình đã đủ hiểu Chí Vân, nhưng cuối cùng anh lại chẳng hiểu gì cả. Chí Vân năm đó theo đuổi anh lâu như vậy. Cuối cùng khi anh đã chấp nhận tình cảm của hắn ta, thì lại nhận được ‘Tôi chỉ thấy vui nên muốn thử thôi’.”
Lưu Diệp Minh im lặng lắng nghe lời bộc bạch của Tào Cận, ánh mắt đầy phức tạp.
Tào Cận năm đó phát hiện việc Chí Vân theo đuổi mình chẳng qua chỉ là chơi đùa. Liền không lộ ra biểu tình gì mà cắt đứt toàn bộ liên lạc. Chí Vân lúc đầu cũng hoang mang, về sau khi biết chuyện mình làm đều bị Tào Cận phát hiện mới bắt đầu hoảng sợ.
Gã ta trong lòng từ lâu đã yêu thích Tào Cận, trong đầu luôn suy nghĩ nghiêm túc yêu đương với cậu. Chỉ là tính sỉ diện gã quá cao, không muốn mất mặt với bạn bè, nên chọn cách chối bỏ.
Mỗi lần Chí Vân tìm gặp mặt, Tào Cận luôn trốn tránh ý. Mãi cho đến một hôm, Chí Vân uống say đi tìm Tào Cận. Thấy cậu đi cạnh một người con trai xa lạ, một người mà Chí Vân chưa từng gặp mặt, cũng không nhớ vòng bạn bè của Tào Cận có người này.
Chí Vân hai mắt giăng đầy tơ máu nhìn Tào Cận nói chuyện cười đùa với người kia. Đến tận khi người kia trong lúc Tào Cận mãi mê chú ý đến quầy bánh nướng, liền lặng lẽ cuối đầu ngửi mùi hương thơm dịu nhẹ trên tóc Tào Cận.
Chí Vân lúc này cảm giác bản thân như rơi vào hố băng lạnh lẽo, vội vàng chạy đến đấm người kia một cái. Tào Cận bị hành động của Chí Vân làm cho kinh ngạc, sau đó quát lên: “Thanh Phong, cậu không sao chứ? Lí Chí Vân, anh điên à?”
Thấy Tào Cận đầy thất vọng nhìn mình, Chí Vân càng điên hơn, không nói lời nào nắm tay Tào Cận lôi đi. Chu Thanh Phong chặn lại: “Anh là ai mà có quyền lôi kéo người khác như vậy?”
Chí Vân đầy giận dữ nhì Chu Thanh Phong: "Em đi theo tôi, hoặc là tôi phá hủy sự nghiệp Lưu Diệp Minh. "
Khi này Tào Cận vẫn không hay biết Chí Vân sẽ không đời nào làm gì phá hoại Lưu Diệp Minh, chỉ có thể quay đầu nói với Chu Thanh Phong: “Cậu đừng lo, tôi đi với hắn ta mồ chút, cậu về trước đi.”
Chu Thanh Phong luôn quan sát Tào Cận, từ khi Chí Vân xuất hiện, thái độ của Tào Cận luôn chán ghét, nhưng ánh mắt đó nói với Chu Thanh Phong rằng… Chủ nhân nó thích người này. Không phải là thích đơn thuần, mà là yêu thích đến tận xương tủy. Chu Thanh Phong lặng lẽ nhìn cả hai đi khuất bóng, bình thản quay người đi về võ quán.
Đêm đó Chí Vân đưa Tào Cận trở về Lí gia. Lúc này mọi người đều không ở nhà, Chí Vân đuổi hết đám người làm ra ngoài, bản thân dồn ép Tào Cận vào phòng.
Cơ say khiến đầu óc người ta mụ mị, cùng cơn nóng giận và sợ hãi khi nhìn thấy người mình yêu thân thiết với người khác. Chí Vân lo lắng việc bản thân mình sẽ đánh mất đi Tào Cận, đêm hôm đó đã làm ra chuyện khiến cho ranh giới giữa bọn họ ngày càng xa hơn.
Chí Vân nghiến răng nhìn người dưới thân mình: “Em ngoan một chút, tôi sẽ để yên cho Lưu Diệp Minh. Bản thân em cũng sẽ không bị dày vò.”
Tào Cận lấy cánh tay che đi đôi mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ thế rơi xuống gối.
Tào Cận nghiến chặt răng đầy phẫn nộ: “Lí Chí Vân, anh thật sự khiến tôi ghê tởm.”
Đêm đó, Chí Vân cưỡng ép thân thể Tào Cận đến kiệt sức. Hôm sau Tào Cận giáng cho Chí Vân một bạt tay rồi rời khỏi đó.
Về đến nhà, Tào Cận muốn về phòng nhưng muốn về phòng, cậu phải đi ngang qua lơpz dạy võ. Còn chưa kịp hồi thần, Tào Cận đã thấy Chu Thanh Phong đứng giữa khu vực luyện tập đấu đối kháng.
Tào Cận cả đêm không về, Chu Thanh Phong liền hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi tận mắt nhìn thấy dấu vết ân ái trên người Tào Cận, vẫn là khôg tránh khỏi đau lòng. Dựa vào cái gì mà người mình dụng tâm yêu thích, người khác lại dễ dàng có được.
…****************…
Lưu Diệp Minh nhìn vị quản lí nhà mình mất đi hết sức sống, không tránh khỏi đau lòng: “Anh Cận, em không biết khuyên anh như thế nào, nhưng mà em hy vọng anh sẽ không phải hối hận. Em cùng Đình Y đã bỏ lỡ nhau rất nhiều năm rồi, nếu như không phải…”
Lưu Diệp Minh muốn nói nếu không phải bản thân sống lại, hiểu được tình cảm của Trần Đình Y thì có lẽ cả hai lại bỏ lỡ nhau lần nữa rồi.
Tào Cận nghiêng đầu nhìn Lưu Diệp Minh: “Anh không nhận ra em với Đình Y sẽ thích nhau. Mấy lần anh ta gọi anh hỏi thăm thông tin về em. Anh cứ nghĩ anh ta muốn em đầu quân cho mình. Nên không do dự mà tiết lộ, đến khi em nói em cùng anh ta… Anh liền…”
Lưu Diệp Minh nghe vậy, đen mặt chất vấn Tào Cận: “Anh Cận, anh là quản lí của em, anh lại bán đứng em.”
Tào Cận cười một chút: “Anh đã gọi em là em, nghĩa là giờ anh đang nói chuyện với em trai của mình. Anh khi đó chỉ cầu em về dưới trướng Hướng Thiên, không mong em tái kí hợp đồng với Phuong Doanh.”
Lưu Diệp Minh hơi cảm động: “Em biết anh muốn tốt cho em. Chỉ là Nghị Úy không buông tha em. Lão đã đăng tin em có quan hệ với nữ minh tinh. Trước khi đến đây, em đã thấy có người tung tin đồn việc em làm nữ minh tinh đó có thai.”
Tào Cận nhíu mày, lập tức vứt chuyện Chí Vân qua một bên, tìm điện thoại để xem tin tức.
Toàn bộ đều là tin đồn kia, nữ minh tinh đăng bài ẩn ý mình bị một ảnh đế trẻ lừa tình mang thai. Phía dưới bài đăng bình luận cứ chạy ào ào khiến Chí Vân muốn đọc cũng không kịp.
Anti A: " Ảnh đế trẻ… vậy khéo là cái người kia rồi."
anti B: “Tưởng cậu ta tốt thế nào, hóa ra tệ như vậy. Lừa tình, còn làm người khác có thai, không biết có chịu nhận con không.”
Anti C: “Mọi người đang nói ai vậy?”
Anti A: “Vị ảnh đế nào nhận danh ảnh đế khi còn trẻ nhất trong lịch sử?”
Anti C: “Là cái vị họ Lưu nào đo sao?”
Fan A: “Lầu trên có bằng chứng không mà nói như đúng rồi vậy?”
Fan B: “Mẹ nó, cái nồi to vậy nhà này từ chối nhận.”
Fan C: “Diệp Diệp bận làm nũng với Đình Đình rồi.”
Fan only: “Nói thật nữ minh tinh kia cũng không phải dạng vừa gì. Có giỏi thì tung bằng chứng cô ta mang thai con của Diệp Diệp. Nếu không có, cẩn thận kiện các người.”
Tất Cả: “…”
…****************…