Trọng Sinh Cứu Vớt Hình Tượng Không Thành

Đoạn ghi âm được phát, một giọng nữ ngọt ngào như đường mật rót vài tai vang lên: “Có thai sao? Làm gì có chuyện đó chứ. Dù sao cũng chỉ là đăng vài bài viết tội nghiệp, đám cộng đồng mạng là như vậy, chỉ cần là thấy có người gặp biến cố, ai đóng vai nạn nhân tốt thì theo phe người đó thôi. Tôi không chỉ đích danh Lưu Diệp Minh, đám người đó tự đồn đoán ra thôi.”

Giọng người nói chuyện với ả ta được chỉnh sửa, nên không thể nhận ra giọng của ai: “Vậy nếu bị phát hiện thì sao?”

Nữ minh tinh kia cười đến là chói tai: “Không có đâu, đám ngu đó chỉ tin những gì mình muốn thôi. Chỉ cần tôi càng đáng thương, càng tội nghiệp thì tôi sẽ mãi là người con gái tội nghiệp bị một vị ảnh đế lừa tình.”

Tất cả đều rơi vào câm lặng, như thể vẫn chưa thể tiêu hóa toàn bộ những gì mình vừa nghe được. Tào Cận một bên cho người đẩy mạnh truyền thông, những báo mạng hợp tác từ trước với Hương Thiên đồng loạt lên bài. Dư luận dần chuyển hướng sự công kích sang phía nữ minh tinh kia.

Tên phóng viên kia hóa đá tại chỗ, bản thân từ khi nghe đoạn ghi âm đã có phần lung lay, nhưng vẫn cố chấp cho rằng đấy là do Trần Đình Y làm giả.

Lưu Diệp Minh bắt đầu có chút kiên nhẫn. Lưu Diệp Minh tự mình cảm thấy bản thân đã rất ngang ngược rồi, không ngờ cái tên này lại còn ngang ngược hơn cả mình. Lưu Diệp Minh viết ra giấy hai chữ “Cố chấp” rồi nhẹ nhàng đẩy qua cho Trần Đình Y, máy quay không thể quay được trên giấy viết gì. Mọi người đều cho rằng Lưu Diệp Minh muốn Trần Đình Y nói gì đó giúp mình.

Trần Đình Y mỉm cười, nụ cười dịu dàng mà trước giờ y chưa bao giờ để lộ ra với công chúng. Bình luận trên mạng tràn ngập lời chửi rủa cô minh tinh kia, giờ thay thành cảm thán, kinh ngạc cùng hú hét. Y cầm một kiện văn bản giơ lên: “Phía chúng tôi tuyên bố sẽ khởi kiện nữ minh tinh kia để lấy lại danh dự cho Diệp Minh. Trước kia cô ta không chỉ đích danh là ai, nhưng hiện tại đã gọi luôn tên của Diệp Minh, chúng tôi có đủ bằng chứng khỏi kiện ra tòa. Đoạn ghi âm cũng sẽ được kiểm chứng là thật hay giả.”

Nữ minh tinh kia đang xem buổi phát sóng liền hoảng sợ. Cô ta vội vàng gọi điện thoại cho ai đó mong muốn cầu cứu. Bên kia chỉ an ủi vài câu, bảo cô bình tĩnh lại rồi không chút lưu tình cúp máy. Du Lập Ngư sợ hãi đi lại trong phòng, lát sau liền lên mạng đặt vé máy bay, cô ta muốn trốn sang nước ngoài. Chuyện hại người bị lộ tẩy, còn ở lại đây nhất định sẽ bị chìm chết trong đám nước bọt của dư luận.

Đến khi Du Lập Ngư đặt xong vé, vội vàng gom hết quần áo và đồ có giá trị, những thứ khác cô ta hiện tại cũng không màng tới. Không ngờ chỉ vừa mở cửa nhà, liền gặp ngay một đôi nam nữ đứng chờ sẵn ngoài cửa. Nữ nhân cười niềm nở hỏi: “Chị Du muốn đi đâu vậy?”

Du Lập Ngư vừa kinh hãi vừa hoài nghi, giọng đầy khó chịu: “Hai người là ai?”

Văn Tú Anh giả vờ bản thân bị dọa nạt, hơi nép vào người Đại Đồng: “Ô, chị ấy lớn tiếng quá, tội thật sự sợ.”

Đại Đồng bị giọng điệu nhõng nhẽo làm nũng của Văn Tú Anh làm cho nổi một tràn da gà. Du Lập Ngư trợn tròn mắt với độ trà xanh của Văn Tú Anh. Nhưng ngay lập tức liền bị thái độ lạnh lùng của người trước mặt dọa sợ. Văn Tú Anh trở lại dáng vẻ ngày thường: “không phải chỉ cần đóng vai nạn nhân thật tốt liền được thương hại sao?”

Du Lập Ngư hoảng hốt vội vàng muốn đóng cửa, đã thấy cửa không thể đống lại được. Đại Đồng dùng một tay chặn cửa, sắc mặt cực kì khó coi nói: “Du Lập Ngư, có người muốn gặp cô.”

Du Lập Ngư run rẩy: “Tôi không quen các người, sao phải cùng…”

Đại Đồng phun ra một câu: “Chúng tôi làm việc ở Phương Doanh.”

Du Lập Ngư nghe đến Phương Doanh như thể nghe được tên vị cứu tinh, còn cho rằng là Nghị Úy kêu hai người họ đến đón mình đi. Không còn sợ hãi như vừa nãy nữa, còn theo thoi quan cho mình là nhất mà vênh váo: “Vậy sao? vậy anh cầm vali cho tôi đi rồi chúng ta đi.”

Đại Đồng đen mặt lại, Văn Tú Anh bên cạnh bật cười cà khịa: “Em trai mau giúp cô ấy đi, dù sao cũng là người vừa bị hư thai mà, không cầm nặng được đâu.”

Đại Đồng cầm theo vali của Du Lập Ngư đi xuống trưỡ, cả hàng lang của toàn chung cư chỉ nghe tiếng bánh xe lộc cộc vang lên. Đạt được mục đích sai khiến Đại Đồng giúp mình mang vali, nhưng lại bị lời cà khịa của Văn Tú Anh làm cho khó chịu. Du Lập Ngư trong lòng thề rằng đến khi gặp Nghị Úy sẽ kêu lão sa thải hai người này.

Quay lại phòng hợp báo, Lưu Diệp Minh mỉm cười hỏi tên phóng viên kia còn chuyện gì muốn hỏi nữa hay không, tên kia máy móc lắc đầu. Có vẻ như gã ta hiện tại bắt đầu nghi ngờ về công lý của bản thân rồi.

Những câu hỏi tiếp theo xoay quanh về vấn đề tin đồn Lưu Diệp Minh sử dụng chất cấm. Lưu Diệp Minh đưa lên bản báo cáo xét nghiệm, cho thấy bản thân âm tính. Đến khi hỏi đến vấn đề sân bay, liệu có phải do fan của Lưu Diệp Minh kém ý thức hay vì lí dò gì khác nên mới hai lần gây ra sự cố.

Lưu Diệp Minh im lặng rất lâu, sau đó mới lên tiếng trả lời. Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Trần Đình Y: “Trước khi trả lời, tôi mong mọi người có thể tôn trọng người hâm mộ của tôi một chút. Bọn họ là vì yêu thương tôi quá nhiều nên mới kích động gây ra sự cố không mong muốn, việc này hoàn toàn không liên quan đến việc ý thức kém.”

Chí Vân cùng Trần Đình Y, đồng dạng không hiểu vì sao Lưu Diệp Minh không vạch trần chuyện có người giả fan. Tào Cận nhìn Lưu Diệp Minh từ xa, sau đí mỉm cười: “Có thể các người không biết, năm đó Diệp Diệp lăn lộn lâu như vậy vẫn không thể tỏa sáng được. Cũng nhờ có biên kịch Tá Hàng nhìn ra tài năng của cậu ấy qua một vai phụ. Ông ta mời Diệp Diệp đảm nhận vai chính cho kịch bản của mình, cũng từ vai diễn đó, Diệp Diệp một bước lên mây. Tôi cùng Diệp Diệp rất biết ơn ông ấy. Có lẽ vì bộ phim kia là bộ phim cuối cùng của ông ta, nên mới ăn liều một lần, tạo drama để pr phim.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui