Tự mình đa tình: Nghĩ rằng người khác luôn yêu thích mình
Tô Tuệ Dung cũng không nghĩ tới chuyện này, cô chẳng qua cảm thấy qua hai giờ không có dị biến thì sẽ không có chuyện: "Linh Úc, mình, mình không nghĩ tới."
Lam Linh Úc bất đắc dĩ lắc đầu, phân ra một tia tinh thần lực kiểm tra Dương An Ninh, thấy cô ta không có dị biến, tuy yên tâm nhưng cũng cảm thấy kì quái.
"Bị tang thi cấp ba làm bị thương mà không có việc gì, hoặc chính do đó là dị năng giả cấp ba, hoặc có nguyên nhân khác." Lam Linh Úc tự mình lẩm bẩm: "Vế trước thì không thể, vế sau chắc chắn, không biết là cái gì đây?" Nếu như biết được nguyên do, sau này bị tang thi cào cũng không lo biến thành tang thi đi.
Lam Linh Úc khẽ cau mày, nghĩ tới bí mật trên người Tô Tuệ Dung, biết rằng một khi nói ra Dương An Ninh rất có thể biến thành vật thí nghiệm, thật may căn cứ không có nhà khoa học, cũng không bị biến thành thí nghiệm.
Tô Tuệ Dung vuốt ve gò má Lam Linh Úc, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, trên thực tế chúng ta có quan hệ với cô tao sao? Chờ một lát chúng ta đem chuyện này nói cho An Tu Vũ cùng Thinh Kiến Vũ là được rồi."
Gật đầu một cái, nhớ tới việc Dương An Ninh ra tay với Tiêu Dạ, đối với hai người họ lại có sát tâm, Lam Linh Úc nhanh chóng đè xuống chút áy náy xót lại, cô không phải Thánh mẫu, đối với người dám mang ý nghĩ xấu với hai người cô thì cô đương nhiên không bỏ qua, con kiến còn có thể giết voi, huống chi căn cứ cũng không có người nghiên cứu, coi như muốn làm nghiên cứu trước hết không có bản lãnh này.
Cúi đầu, hôn Tô Tuệ Dung một cái.
Tô Tuệ Dung thuận theo, tựa vào bả vai Lam Linh Úc, liếc hai người phía trước: "Linh Úc, sao cậu lại đi cùng bọn họ?"
Lam Linh Úc vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiêu Dạ, rũ mi: "Cậu đột nhiên bị tang thi bắt đi, còn không biết đi đâu, cũng không biết có an toàn hay không, Đằng Mạn lại không ở bên, mình rất hốt hoảng, xuống Tẫn Sơn tìm Thinh Kiến Vũ giúp một tay, lúc rời đi lại gặp An Tu Vũ mới trở về, vì vậy liền cùng tới."
"Tới nhiều người như vậy, chuyện chúng ta còn sống sợ rằng không dấu được." Tô Tuệ Dung ảo não, vừa nghĩ tới Ngụy Nam Vũ, cô thật sự muốn đá hắn vào bầy tang thi kia.
Lam Linh Úc cười: "Có quan hệ sao? Biến dị thực vật đã lấy được, Tuệ Dung, cậu còn nhớ điều cậu từng nói sao? Sẽ rời khỏi Đại Học thành?"
Tô Tuệ Dung gật đầu: "Mình nhớ nhưng chúng ta không có xe, làm sao có thể ra ngoài? Dù có xe nhưng lại có xăng?"
Trước khi bắt đầu mạt thế, mọi phương diện đều liên quan tới ăn uống cho nên vấn đề về xăng cùng xe cô không có để ý tới.
"Mình đã nghĩ qua nhưng thật ra chúng ta suy nghĩ qua phức tạp, Tuệ Dung.
Chúng ta chỉ có hai người, căn bản không cần xe to, loại xe việt dã này cũng không được." Lam Linh Úc nói: "Chúng ta cần tìm xe dùng năng lượng mặt trời để chạy là được rồi." Trước kia quốc gia đã nghiên cứu thành công các loại vận dụng dùng năng lượng mặt trời, chẳng qua giá cả cũng không phải rẻ cho nên chưa được phổ biến rộng rãi, mà oto dùng bằng năng lượng mặt trời là một trong số ấy.
"Cũng được." Tô Tuệ Dung gật đầu: "Vậy chúng ta đi đổi nguyên tinh lấy thức ăn, sau đó chúng ta rời khỏi nơi này." Cô thì thầm bên tai Lam Linh Úc: "Nói cho An Tu Vũ biết đi, chẳng qua việc này lại có lợi cho Ngụy Nam Vũ." Cô không có quên Ngụy Nam Vũ ngày đó muốn cô sống không bằng chết.
Nói tới An Tu Vũ, dù sao hắn cũng là anh trai của Linh Úc, cho hắn biết cũng không sao.
Nếu như An Tu Vũ ngăn cản không cho hai người đi? Việc này cũng không quan trọng lắm, bọn cô chỉ thông báo cho hắn biết mà thôi, còn việc quyết định không phải quyền hạn của hắn.
"Mình sẽ nói khi có cơ hội." Lam Linh Úc khẽ cười, tiến tới hôn Tô Tuệ Dung: "Lần này mình lo lắm đấy."
Tô Tuệ Dung hé môi, ôm lấy cổ Lam Linh Úc.
Lam Linh Úc liếc hai con người không có ý tốt ngồi đằng trước, cố ý thu tinh thần lực của mình lại để cho họ nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào của mình.
Vì vậy, hai chiếc xe đằng sau thấy cảnh tượng xe việt dã vòng một đường cong chứ S tiêu chuẩn, xém chút đụng vào nhà bên đường.
Lam Linh Úc buông Tô Tuệ Dung ra, rũ mi, ôm lấy Tô Tuệ Dung, cho dù An Tu Vũ là anh trai cô hay Thinh Kiến Vũ cái người đột nhiên nhảy vào này, tại sao cứ muốn ngăn cách hai người họ đây? Họ không thể rời khỏi nhau, một khi việc đó xảy ra họ sẽ không sống nổi.
Phản ứng của An Tu Vũ không đến nỗi như vậy, hắn biết Lam Linh Úc cùng Tô Tuệ Dung ở bên nhau từ lâu, mà hắn cảm thấy có lỗi với Lam Linh Úc cho nên chuyện tình cảm của em gái hắn, hắn không xen vào.
Dù hắn cảm thấy em gái hắn phương diện nào cũng tốt, hắn chấp nhận em mình thích con gái, nhưng Tô Tuệ Dung chỉ là một người bình thường, cô ta không xứng với em gái hắn tuy bản thân không muốn cô ta ở với Lam Linh Úc nhưng cuối cùng hắn cũng không ngăn cản.
Thinh Kiến Vũ vẫn cho rằng Lam Linh Úc có tâm ý tới Tô Tuệ Dung, Tô Tuệ Dung thì luôn xem Lam Linh Úc là bạn tốt, hắn chưa từng nghĩ hai người họ thật sự có quan hệ như vậy.
Xe việt dã chợt dừng ven đường, cách không xa căn cứ.
Thinh Kiến Vũ xuống xe, để cho hai xe việt dã kia về trước.
Sau khi mở cửa xe, Thinh Kiến Vũ quát: "Lam Linh Úc, cô ra đây cho tôi."
An Tu Vũ cũng xuống xe, lạnh lùng nói: "Thinh Kiến Vũ, anh định làm gì?"
"Lam Linh Úc, cô dám làm như vậy với cô ấy sao? Đi ra đây cho tôi." Thinh Kiến Vũ giận mất kiểm soát, mặt nạ đã tháo xuống, định kéo Lam Linh Úc ra thì liền bị Tô Tuệ Dung ngăn cản.
Kéo Lam Linh Úc xuống, Tô Tuệ Dung lạnh nhạt nói: "Tôi cùng Linh Úc ở chung với nhau rất lâu rồi.
Người kia không dám nói gì, anh dựa vào cái gì mà quản chúng tôi?" Chỉ An Tu Vũ, tiếp tục nói: "Người này dù sao cũng là anh trai Lam Linh Úc, còn anh là cái gì?"
Người này? An Tu Vũ im lặng không lên tiếng, được rồi, thằng này thì thằng này đi, là bọn họ có lỗi với Linh Úc trước.
Thinh Kiến Vũ thế mới biết bản thân bị Lam Linh Úc gài bẫy, cô ta cố ý cho hắn thấy bản thân đơn phương, một bên tình nguyện.
"Tuệ Dung." Thinh Kiến Vũ hít một hơi thật sâu: "Cô cùng Lam Linh Úc ở cùng nhau sẽ không hạnh phúc đâu."
"Câm miệng.
Đừng có thể hiện mình thân quen với tôi như vậy, tôi và anh vốn không quen biết gì nhau." Tô Tuệ Dung lạnh lùng nhìn Thinh Kiến Vũ: "Nghĩ tới việc anh cứu tôi lần này, tôi sẽ không nói gì nhưng anh còn dám quản chuyện của tôi thì đừng trách tôi không biết chữ nhân nhượng viết như thế nào."
Lam Linh Úc nhìn hai người giằng co, đột nhiên cảm thấy mình nghĩ nhầm.
Có thể An Tu Vũ cùng Thinh Kiến Vũ giống nhau, không yêu thích Tô Tuệ Dung.
Ừm, thì ra bản thân cũng có cảm giác tự mình đa tình.
Chẳng qua người yêu mình là sinh mạng của mình, tiền trảm hậu tấu, tự mình đề phòng là chuyện thường tình.
Lam Linh Úc đem Tô Tuệ Dung kéo về phía sau, không chút biểu tình nói: "Thinh Kiến Vũ, anh có tư cách gì để quản chuyện của Tuệ Dung?"
Thinh Kiến Vũ không nói được lời nào, giận dữ lên xe, mở máy: "Lên xe."
Mặt trời vắng bóng họ mới tới được căn cứ, trừ mấy người ở ngoài, căn cứ như mọi khi được bóng tối bao trùm.
Hai chiếc xe về trước đã đỗ ở bên trong, Thinh Kiến Vũ đem xe cất xong, im lặng xuống xe, sau đó một đường đi thẳng vào Thanh Bắc, để lại ba người đứng nói chuyện.
Tiêu Dạ ngồi làm nũng bên chân Lam Linh Úc.
An Tu Vũ kéo Lam Linh Úc, thấp giọng nói: "Lúc trước có chuyện gì xảy ra, tại sao lại đột nhiên rời đi? Anh rất lo lắng cho...!em."
Sau lần đó, An Tu Vũ tìm hai người họ rất nhiều lần nhưng không tìm được mà Ngụy Nam Vũ cũng không đem chuyện đó nói ra, hắn cũng không biết An Tu Vũ cùng Lam Linh Úc có quan hệ cho nên không đề cập chuyện này với An Tu Vũ.
Lam Linh Úc lắc đầu: "Có chút chuyện nên chúng tôi rời đi một thời gian."
"Chúng ta là anh em." An Tu Vũ nói: "Cho dù em có nhận anh hay không, chúng ta vẫn mang một dòng máu.
Anh sắp xếp mọi việc rồi, chờ anh lên cấp bốn, anh sẽ dẫn em về nhà, Linh Úc."
Tô Tuệ Dung nghe đến đó liền khó chịu, kéo Lam Linh Úc về phía sau: "Linh Úc sẽ không cùng anh về."
An Tu Vũ thật lòng không có cách để thích Tô Tuệ Dung: "Đây là chuyện nhà chúng tôi."
"Chuyện nhà? Linh Úc không phải họ An.
An Tu Vũ, đừng tự mình nhận bậy." Tô Tuệ Dung cười lạnh, "Bao nhiêu năm rồi, không có anh, chúng tôi vẫn sống tốt, nếu anh thật sự coi Linh Úc là em gái mình thì đừng xen vào chuyện của người khác.:
An Tu Vũ tức giận không nói lên lời.
Lam Linh Úc nắm lấy tay Tô Tuệ Dung, mỗi lần cô bị bắt nạt.
Tô Tuệ Dung sẽ đứng trước mặt cô như thế này, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, cô cảm thấy mình thật hạnh phúc khi có một người như vậy bên cạnh.
"An Tu Vũ." Lam Linh Úc nhìn thẳng vào mắt An Tu Vũ: "Tôi rất hạnh phúc."
Miệng mấp máy, cuối cùng An Tu Vũ cũng không nói gì, chỉ gật đầu cười khổ: "Anh biết rồi.
Linh Úc, em phải sống thật hạnh phúc vào.
Nếu như cô ta bắt nạt em thì nói cho anh biết, anh nhất định thay em dạy cho cô ta một bài học."
Nói xong, hắn quay người trở về Nam Thiên.
"Mình làm sao có thể bắt nạt cậu?" Tô Tuệ Dung bất mãn nói: "Cậu là dị năng giả cấp ba, mình lại là người bình thường.
Phải nói là cậu bắt nạt mình nha?"
Lam Linh Úc cười vui vẻ.
Tô Tuệ Dung bĩu môi, đè Lam Linh Úc lên tường thành, thiếu chút nữa dẫm lên Tiêu Dạ, nhẹ nhàng cắn lên môi cô.
Lam Linh Úc ôm lấy hông Tô Tuệ Dung, không tức giận đáp lại.
Hô hấp dồn dập, mọi thứ tốt đẹp như vậy.
Họ sẽ ở bên nhau mãi mãi, không tách rời.
"Khụ khụ khụ." Một tiếng ho khan từ phía sau truyền tới.
Tô Tuệ Dung buông Lam Linh Úc ra, xoay người nhìn lại.
Thinh Kiến Vũ cùng một người đàn ông lạ mặt đứng ở cửa, Thinh Kiến Vũ đang cầm một bộ quần áo, mặt đen ném cho Tô Tuệ Dung.
Lam Linh Úc cũng không ngại nhận lấy quần áo, đưa cho Tô Tuệ Dung.
Mặc dù ban ngày nóng như mùa hè nhưng buổi tối vẫn khá lạnh.
"Là cô ấy?" Người đàn ông nhìn Thinh Kiến Vũ, nhỏ giọng hỏi.
Thinh Kiến Vũ gật đầu.
"Không như tưởng tượng nha?" Người đàn ông lẩm bẩm, tiến tới.
"Tôi là Thinh Kiến Tường."
Bốn người cùng nhau đi vào Thanh Bắc.
Lần này không có kiểm tra, Thinh Kiến Vũ ở chỗ giữ cửa kí tên rồi đi.
Thinh Kiến Vũ cùng Thinh Kiến Tường ở tầng mười bảy, thường thường mất chút thời gian để đi lên.
Chỗ ở của hai người này không giống nhà Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc, khá đầy đủ, thậm chí còn có điện, nếu như không phải xung quanh bóng tối chiếm lĩnh, người ta không nghĩ tới đây là mạt thế.
"Hai người có chuyện gì nói đi." Tô Tuệ Dung không chút biểu cảm nói.
Thinh Kiến Tường cầm bánh bao, còn lấy thêm hai hộp sữa tươi đưa cho hai người: "Hai người chưa ăn cơm, ăn trước đi rồi nói."
Lam Linh Úc nhận lấy bánh bao, cùng Tô Tuệ Dung ngồi trên ghế.
Thinh Kiến Vũ im lặng đứng sau Thinh Kiến Tường.
Thinh Kiến Tường suy nghĩ một chút, mới lên tiếng: "Mẹ của cô là bác của tôi."
Chẳng qua đó là một câu chuyện xưa kể về một đại tiểu thư gia đình danh giá yêu một chàng trai nghèo, gia trưởng phản đối, đại tiểu thư quyết định theo chàng trai bỏ trốn, cho tới khi có con nhưng gia trưởng không tha thứ cho con gái mình, con gái cứ một thời gian lại gửi thư cho hắn,nói cuộc sống của mình trôi qua như thế nào, hạnh phúc như thế nào.
Nhưng tới một ngày, bọn họ không nhận được phong thư như thế nữa.
Sau đó, gia trưởng cuống cuồng tìm hiểu, lại nhận được tin con gái mình chết trong tai nạn xe cộ.
Tô Tuệ Dung im lặng không nói lời nào.
Thời điểm cha mẹ gặp tai nạn xe cộ cô còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện cô không nhớ được, như vậy cũng không nhớ tới những người họ hàng mà cha mẹ chưa chắc đã nhắc đến.
"Chúng tôi không xem hình của cô, chỉ biết tên cô.
Khi đó a Vũ lần đầu tiên thấy cô, lại biết tên cô thì có chút hòa nghi, sau đó về có đem chuyện này nói với tôi, tôi muốn gặp cô một chút nhưng sau đó có quá nhiều chuyện xảy ra, việc đó kéo dài tới hôm nay tôi mới được gặp cô." Thinh Kiến Tường giải thích.
Lam Linh Úc nắm lấy tay Tô Tuệ Dung, khẽ hôn một cái,
Cảm xúc ấm áp tạo năng lượng cho Tô Tuệ Dung vực dậy, chỉ cần Lam Linh Úc ở bên cạnh, cô không cần bất cứ cái gì nữa..