"Tuệ Dung?" Lam Linh Úc đầy bất an gọi.
"Sao vậy, Linh Úc?" Thần trí Tô Tuệ Dung nhìn qua rất bình thường: "Mình sao thế?" Vừa rồi cảm giác mơ màng một chút, sau đó tỉnh dậy đã thấy mình ở tầng hai.
Thanh tỉnh là tốt rồi, Lam Linh Úc thở phào nhẹ nhõm: "Cậu xem tay mình đi."
Tô Tuệ Dung vừa nhìn thì sợ hết hồn: "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Mình còn muốn hỏi cậu đây này?" Lam Linh Úc đi tới, tức giận: "Mình sớm muộn cũng bị cậu hù chết, Tuệ Dung.
Nếu không phải mình đứng cạnh cậu, thì xem cậu giải thích với bọn họ như thế nào?" Thật là dọa cô sợ muốn chết.
Tô Tuệ Dung lắc đầu: "Mình không biết."
"Nhưng cậu không thể không ra ngoài được." Lam Linh Úc nhíu mày: "Cậu thấy giờ thế nào?"
Tô Tuệ Dung suy nghĩ một chút: "Hơi đói, mình nhớ lâu rồi chưa ăn cậu."
Lam Linh Úc không còn biết nói gì hơn.
"Mình vào không gian xem thử một chút, xem có giống như trước không." Tô Tuệ Dung nói: "Linh Úc, ở ngoài này kéo dài thời gian giúp mình."
"Ừm."Lam Linh Úc gật đầu.
Sau khi Tô Tuệ Dung vào không gian, Lam Linh Úc khẽ thở dài.
Tô Tuệ Dung sao lại như vậy?
"Linh Úc, Tuệ Dung sao rồi?" Đầu tiên là tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng Thinh Kiến Vũ, còn có tiếng Tiêu Dạ kêu ngao ngao.
"Không sao, chẳng qua cậu ấy dùng hết dị năng." Lam Linh Úc tới gần, làm bộ như không có chuyện gì phát sinh, nhàn nhạt nói.
Ngoài cửa trầm mặc một lúc.
Lam Linh Úc không biết mình có lừa được Thinh Kiến Vũ không, Thinh Kiến Vũ thật sự là một người rất nhạy cảm.
"Sáng mai chúng ta rời khỏi nơi này." Thinh Kiến Vũ nói.
"Em biết rồi."
Lam Linh Úc biết Thinh Kiến Vũ tính toán việc gì, nhân lực của bọn họ quá ít, ở lại đây càng lâu càng nguy hiểm, sớm trở về căn cứ có thể an toàn hơn.
Chẳng qua Tô Tuệ Dung?
Lam Linh Úc thở dài.
Máu tháng vẫn diễn ra, tang thi kêu gào không dứt, mọi người không có tâm trạng nghỉ ngơi, ngồi trong đại sảnh, tang thi căng thẳng, chỉ sợ ba con tang thi kia rời đi sẽ trở lại.
Trời sáng, máu tháng biến mất.
Trong nháy mắt, tựa hồ tiếng kêu gào của tang thi yếu đi không ít.
"Tiểu Tô cùng tiểu Lam sao vẫn chưa xuống?" Mọi người lên tang thi, thu dọn xong hành lý, có người hỏi.
Thinh Kiến Vũ im lặng không trả lời mà lên tầng, vừa định gõ cửa thì thấy cửa mở ra.
Tô Tuệ Dung mở cửa, sắc mặt cô có chút nhợt nhạt, tinh thần nhìn qua cũng khá.
Tiêu Dạ kêu một tiếng, nhảy vào trong ngực Tô Tuệ Dung.
"Em sao rồi?" Thinh Kiến Vũ quan tâm hỏi.
Tô Tuệ Dung cười: "Em không sao.
Chỉ là dị năng dùng hết.
Mọi người sao rồi?"
"Còn lại mười người" Thinh Kiến Vũ trầm mặc: "Nam Tùng và Hà Thiên Lỗi sống sót."
Tô Tuệ Dung cũng trầm mặc, an ủi: "Có thể sống sót dưới tình huống như hôm qua là chuyện tốt rồi."
Thinh Kiến Vũ gật đầu, anh dĩ nhiên biết tình huống hôm qua nguy hiểm như thế nào, nếu không phải ba con tang thi kia tự nhiên rời đi, bọn họ chắc sẽ rơi vào cảnh đoàn diệt, hiện tại còn mười người sống sót đã là may mắn lắm rồi.
"Chúng ta sẽ không quên bọn họ." Lam Linh Úc đứng sau lưng Tô Tuệ Dung, thấp giọng nói "Bọn họ chết không vô ích."
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc xuống tầng, làm bữa sáng đơn giản cho mọi người rồi lên đường trở về.
Lúc qua cửa thôn, không thấy đoàn xe Nam Thiên đâu.
Cả đoàn cũng không để ý, từng người lên xe, chẳng qua bọn họ có ít người, sáu chiếc xe, mười người, cuối cùng thành một người một xe, Thinh Kiến Vũ cùng Tô Tuệ Dung, Lam Linh Úc và Hà Thiên Lỗi ngồi xe cuối cùng.
Con đường phía trước không có nhiều tang thi, ước chừng hơn mười phút sau bọn họ thấy đoàn xe Nam Thiên, đúng là bọn họ mở đường đi trước, nhờ thế đoàn xe Thanh Bắc mới không gặp phải nhiều tang thi.
Bên Nam Thiên cũng tổn thất trầm trọng.
Dị năng kết giới của Ngụy Nam Vũ mặc dù rất lợi hại nhưng dù sao dị năng cũng có hạn, số người có thể bảo vệ cũng có giới hạn, ngay cả An Tu Vũ cũng bị thương nặng, nếu anh không phải dị năng giả cấp ba thì hiện tại đã biến thành tang thi.
Ba thế lực gặp nhau, trầm mặc đến đáng sợ.
Gần trăm người ra ngoài làm nhiệm vụ, quay về không còn bao nhiêu, ngay cả Ngụy Nam Vũ, cũng không biết nói gì.
Mọi người nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục lên đường.
Tốc độ quay về tương đối nhanh, gặp tang thi trên đường, cả đoàn đụng qua, mọi người trong hoàn cảnh này không có ai mừng rỡ, trong lòng mong về căn cứ nhanh hơn một chút.
Số lượng tang thi sẽ không vô duyên vô cớ giảm bớt, khả năng lớn nhất là trong máu tháng hôm qua, tang thi tập trung lại hết bên căn cứ.
Sắc trời đen dần, cả đoàn về tới căn cứ.
Hiện tại là thời điểm bận rộn nhất của căn cứ, mùi máu tanh nồng khắp nơi, nơi nào nơi ấy người bị thương la liệt, cụt tay cụt chân.
Mọi người cũng không kịp hỏi han, vội vàng đi xuống giúp một tay.
Tầng ngoài căn cứ bị hủy khá nhiều, khắp nơi đều là người bận rộn, đi tới đi lui đem người bị thương tới một tòa nhà.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc tách ra, Lam Linh Úc là dị năng giả hệ băng, mặc dù không phải là hệ chữa trị nhưng băng có thể cầm máu.
Tô Tuệ Dung tới địa phương không người, đi vào không gian, cô cũng không có chuẩn bị thuốc thang gì nhiều, chỉ có chút cảm mạo, kháng sinh, ngay cả băng bông cũng không có nhiều, cô suy nghĩ một chút, lấy ra tất cả, đến tòa nhà kia, sau đó đi tới khu phụ cần.
Lấy lương thực trong không gian ra, Tô Tuệ Dung bây giờ cũng không giấu diếm gì, trừ lương thực trong thôn nhỏ, còn có không ít thịt cô lấy được, đem hết ra, làm thành đống, cùng những người khác vận chuyển phân loại.
Căn cứ chính xác bị tang thi tập kích.
Máu tháng tới gây ảnh hưởng rất lớn, tang thi chung quanh toàn bộ tập trung lại, nếu như không có dị năng giả tiên đoán kia xuất hiện, dự đoán máu tháng sẽ tới, để Thinh Kiến Tường cùng Thạch Nghị - người quản lý còn lại của Nam tùng chuẩn bị, gia cố hào sâu bên ngoài căn cứ, để người tầng ngoài đi vào tầng trong, nếu không hiện tại bọn họ chỉ có thể thấy cảnh tang thi chiếm toàn bộ căn cứ.
Thời điểm Tô Tuệ Dung đưa cơm tối qua, thấy sắc mặt của Thinh Kiến Tường tái nhợt đang nói chuyện cùng đám người Ngụy Nam Vũ, Tô Tuệ Dung còn thấy một người đàn ông mặc quân trang đứng đó không xa, đang nói chuyện cùng bọn họ.
"Ăn chút rồi nói." Tô Tuệ Dung nói.
Mấy người nhận hộp cơm, nói cảm ơn với cô.
Thinh Kiến Tường nhìn Tô Tuệ Dung, khẽ cười: "Lần này phải cảm ơn em.
Thuốc em đưa cứu được rất nhiều người." Thuốc kháng sinh cùng hạ sốt đã giúp bọn họ khá nhiều, phải biết, bị thương mà không có kháng sinh là khổ nhất, mà bây giờ, thuốc cũng là loại khó lấy được nhất.
"Đây là chuyện em phải làm, không cần phải nói cảm ơn gì." Tô Tuệ Dung nói, lời cô nói là thật lòng, dưới tình huống này, nếu như còn giấu diếm điều gì thì thật không còn là con người, cô ích kỷ thật, nhưng cô vẫn là một con người, có thể giúp thì cô sẽ đưa tay ra giúp.
Sắc mặt Thinh Kiến Tường trắng bệch, tinh thần của anh luôn căng thẳng, rất mệt mỏi: "Lần này phải nhờ tới dị năng giả hệ tiên tri kia, nếu không căn cứ tổn thất rất nhiều."
"Phải cảm ơn người đó." Tô Tuệ Dung nói, có chút tò mò hình dáng của dị năng giả đó, "Em có thể gặp người đó một chút không?"
Thinh Kiến Tường lắc đầu: "Anh ta đi nghỉ ngơi rồi, thân thể anh ta không khỏe."
"Những quân nhân ngoài kia là sao?"
"Tới đón Triệu Vi." Chuyện liên quan tới Triệu Vi cùng Ngụy Nam Vũ, còn có chuyện của Lam Linh Úc anh đã tìm hiểu, Thinh Kiến Tường nói: "Không biết Triệu Vi là ai, cư nhiên phái một trung đoàn tới đón, phải nhờ những người quân nhân này mà căn cứ không tổn thất lớn."
Chờ mọi người ăn xong, Tô Tuệ Dung dọn cơm xong, thấp giọng nói: "Mọi người sớm nghỉ ngơi đi."
Thinh Kiến Tường cười khổ lắc đầu.
Người bị thương quá nhiều, thật may tang thi tới đều là tang thi cấp thấp, bị thương cũng không biến thành tang thi.
Tô Tuệ Dung thu dọn xong bên khu hậu cần, đi tới khu nhà thương giúp đỡ.
Phải mất bảy ngày, căn cứ mới khôi phục lại trật tự.
Tầng ngoài căn cứ phải dọn dẹp lần nữa mới có thể cho người ở, chỉ còn tầng trong coi như hoàn hảo, bây giờ cũng có người ở lại bên trong, được người quản lý thống nhất quản lý.
Ngày thứ ba, người quản lý căn cứ mở hội nghị, chính thức đặt tên căn cứ là "Hy Vọng", Thinh Kiến Tường quản lý, còn mấy quản lý còn lại là phó quản lý.
Tường thành ngăn giữa các thế lực cũng được hủy đi, tất cả mọi người ở chung một căn cứ, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu.
Tô Tuệ Dung cùng Từ Thanh Thanh đem lương thực cùng mầm móng thu được nộp lên, căn cứ trước mắt không có khu trong trọt cho lúa nước, xung quanh Đại Học thành cũng không có nơi phù hợp, vì thế khoai tây cùng một số loại khác được trồng trước.
Coi như hạt giống mà Tô Tuệ Dung lấy từ không gian ra có thể sử dụng nhưng cũng không được bao nhiêu, chỉ có thể để dị năng giả hệ mộc thúc đẩy, sau đó trồng trọt trên diện rộng, hơn nữa vừa mới thu thập thêm lương thực, căn cứ được một thời gian dài không vì thiếu lương thực mà náo loạn.
Mười năm này sau máu tháng, những người quân nhân may mắn sống sót đưa Triệu Vi đi, sở dĩ có một trung đội tới nơi này, một mặt vì thân phận đặc thù, mặt khác vì chiêu mộ nhân tài, chẳng qua bọn họ chọn không đúng thời cơ, máu tháng mới qua, không có người nào đồng ý rời khỏi căn cứ.
Tô Tuệ Dung để đồ có thể để lại trong không gian cho Thinh Kiến Tường, cùng Lam Linh Úc chuẩn bị rời đi.
Căn cứ trước mắt đã đi vào quỹ đạo, tầng ngoài đã được dựng lên, tất cả dị năng giả sống sót đều là dị năng giả cấp hai trở lên, cấp ba giống như một món ăn, rất ít, Thinh Kiến Tường vì chống cự máu tháng thuận lợi lên cấp bốn.
Hai người không còn đem lại lợi ích gì nữa, trải qua máu tháng lần này, họ biết, họ vẫn còn rất yếu.
Máu tháng lần trước, Thủy Thảo hấp thu quá nhiều năng lượng, Tô Tuệ Dung lần nữa rơi vào nguy cơ có thể biến thành tang thi, chẳng qua lần đó cô đã lên cấp ba, tang thi cấp ba đã có thần trí, lúc đó mới không thật sự trở thành tang thi.
Sau đó trong không gian, bị linh khí tẩy rửa mới quay về con người.
Chẳng qua cơ hội tốt như vậy sẽ không còn nữa.
Bất quá trong họa có phúc, Tô Tuệ Dung đã lên được cấp ba.
Thinh Kiến Tường không hiểu: "Bên ngoài nguy hiểm như thế, ở lại căn cứ có phải tốt hơn không? Hai em lo lắng chuyện Ngụy Nam Vũ sao? Yên tâm, Nam Tùng hiện đang đứng về phía chúng ta, ngay cả quân đội tới đón Triệu Vi cũng ủng hộ chúng ta, Ngụy Nam Vũ không thể một người lật đào được ba mương."
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đã thu dọn xong đồ đạc, chẳng qua chỉ tới thông báo: "Căn cứ thật sự rất an toàn nhưng bọn em chưa đủ mạnh." Cô nắm lấy tay Lam Linh Úc: "Bọn em phải mạnh hơn nữa." Đáng tiếc là bọn họ chưa được thấy dị năng giả hệ tiên tri.
Thinh Kiến Vũ cau mày, cũng không đồng ý để hai người rời đi, dù sao cả hai cũng là phái nữ, một người còn là em gái của mình.
Tô Tuệ Dung cười: "Em cùng Linh Úc sẽ trở về thường xuyên, hai người yên tâm đi, bọn em có thể bảo vệ mình, cũng không gây chuyện lung tung."
Thinh Kiến Tường cùng Thinh Kiến Vũ thấy họ đã quyết, cũng không khuyên nhủ gì thêm, chỉ nói "Nếu hai em thật sự muốn đi, vậy tới thành phố W một chuyến đi."
Thành phố W là thủ đô của nước Hoa, quân đội vẫn đóng ở đó, phải nói nơi đó chính là nơi an toàn nhất cả nước.
"Hả? Đi đến đó làm gì?" Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc nhìn nhau, nghi ngờ hỏi.
Thinh Kiến Tường cười nói: "Chỉ cho hai em có mục đích mà thôi.
Hai em nếu đi được thành phố W thì thu thập chút tin tức gì đó đi, dù sao nơi đó cũng là thủ đô, khẳng định có nhiều thông tin hơn chúng ta.
Chúng ta cũng không có thời gian, hai em đi là được.".