Lam Linh Úc "thấy" Vương Phi Hùng nhắc tới dị năng giả hệ băng, Lý Phong liền đổi sắc, sau đó nói chuyện gì mờ ám, từ đó cô mới biết tại sao Vương Phi Hùng đi theo cô.
Bởi vì cô là dị năng giả hệ băng.
Chẳng qua hệ băng cũng không phải là dị năng hiếm có, Vương Phi Hùng có mục đích gì?
Chẳng qua đó cũng là chuyện không tốt lành, nếu chuyện tốt hắn đã trực tiếp nói, mà không phải kín đáo kéo cô cùng Tuệ Dung tới căn cứ của bọn họ.
Lam Linh Úc tập trung tinh thần, chẳng qua Vương Phi Hùng cùng Lý Phong không nói tới đề tài này nữa, hai người ăn ý mười phần cảnh giác xung quanh, nói một chút chuyện lặt vặt được một lúc thì không bàn luận gì nữa.
Không nghe được tin tức gì hữu dụng, Lam Linh Úc thu hồi tinh thần lực, nói với Tuệ Dung những điều cô nghe được: "Không biết bọn họ muốn dị năng giả hệ băng làm gì?"
Tô Tuệ Dung nằm lỳ trên giường, chống cằm nói: "Đây là nguyên nhân bọn họ đi theo chúng ta? Sợ chúng ta chạy mất?"
"Theo biểu hiện của Vương Phi Hùng cùng Lý Phong, hình như chỉ có bọn họ biết dị năng giả hệ băng có tác dụng gì." Lam Linh Úc ngồi mép giường, suy tính: "Dù sao đó cũng không phải chuyện tốt."
Tô Tuệ Dung nghiêng người, gối đầu lên chân Lam Linh Úc, tay vòng qua ôm lấy hông: "Binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn, chúng ta cứ chờ có chuyện gì là biết liền."
Lam Linh Úc vuốt ve sống lưng Tô Tuệ Dung, không nhịn được đả kích người trong lòng: "Căn cứ của bọn họ người không ít, chúng ta đi vào không phải xông vào miệng cọp sao?"
Tô Tuệ Dung híp mắt: "Vậy đã sao? Căn cứ theo điều cậu nói, chuyện này chỉ có Lý Phong cùng Vương Phi Hùng biết, hơn nữa bằng thân phận của bọn họ, suy ra cũng chỉ có mấy người, bọn họ không dám để nhiều người biết.
Huống chi coi như toàn bộ căn cứ ấy biết, chúng ta cũng không phải bó tay chờ chết, chúng ta có không gian, tính mạng không phải lo.
Linh Úc, chuyến này đi để trở lên cường đại hơn, mọi chuyện đều trốn tránh, mọi chuyện đều lùi bước, vậy chúng ta đến bao giờ mới có thể mạnh lên, có anh em nhà Thinh Kiến Tường bao bọc chúng ta, chúng ta vẫn không thể vượt qua được.
"Do mình nghĩ nhiều." Lam Linh Úc cười, có chút tự giễu, "Kể từ ngày gặp bầy gián, mình cuối cùng mới cảm thấy bản thân nhỏ bé nhường nào.
Tự nhiên cũng thế, mạt thế cũng vậy, chúng ta chỉ có thể theo chiều gió, vô lực phản kháng, mình sợ mình không bảo vệ được cậu."
Tô Tuệ Dung hơi nâng người, hôn lên đôi môi mềm mại của Lam Linh Úc: "Do cậu cảm thấy nhàm chán nên mới suy nghĩ nhiều.
Ngủ thôi, bảo trì trạng thái tốt nhất để xem đám người kia có âm mưu gì.
Bất kể chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn chung một chỗ là được rồi."
Lam Linh Úc cũng cảm thấy mình có chút không bình thường, có lẽ như Tuệ Dung nói, gần đây rảnh rỗi tới mức nhàm chán, sợ cái này sợ cái kia, trên thực tế có cái gì để sợ đây?
Khẽ cười đáp lại nụ hôn, sau đó cảm giác được thần trí bùng nổ.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô cảm giác có thể thấy nhiều thứ, nghe thấy nhiều âm thanh, vô số tin tức tràn vào trí nhớ, những hình ảnh người chung quanh đều hiện lên trong tâm trí cô, cô có thể thấy những màu sắc sống động quanh bọn họ, màu đỏ, màu xanh, màu vàng...!
Lam Linh Úc chậm rãi mở mắt, mừng rỡ không thôi, hệ tinh thần của cô đã đột phá cấp bốn.
Hệ tinh thần cùng những dị năng khác không giống nhau, thăng cấp rất khó, những hệ khác chỉ cần dị năng đủ lực lượng liền có thể thăng cấp, nhưng hệ tinh thần thì khác, nó tựa hồ yêu cầu phải vượt được tâm cảnh, nói đơn giản là phải thông suốt.
Là chân chính hiểu được, chứ không phải làm bộ là mình hiểu.
Hệ tinh thần của cô trước đây chưa gặp bình chướng, quá trình thăng cấp ba khá lâu do chưa đủ lực lượng, chẳng qua sau khi lên cấp, hệ tinh thần của cô không có động tĩnh gì cả.
Hôm nay dị năng hệ băng đã tới đỉnh phong, hệ tinh thần vẫn bất động tại tầng sơ cấp.
Lần này thăng tới cấp bốn, đó chính là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Tô Tuệ Dung thấy Lam Linh Úc đột nhiên bất động, nửa ngày không nói năng gì, có chút lo lắng "Linh Úc, cậu làm sao vậy?"
Lam Linh Úc choàng tay ôm lấy người trước mặt, hưng phấn nói: "Tuệ Dung, hệ tinh thần của mình đột phá cấp bốn rồi."
"Thật sao?" Tô Tuệ Dung cũng cao hứng ôm chầm lấy: "Tốt quá."
"Làm phiền cậu một hồi phân giải." Lam Linh Úc hôn chụt một cái: "Nếu không mình còn dậm chân tại cấp ba rất lâu đấy."
Tô Tuệ Dung cười tít mắt: "Đó do tư chất của cậu rất tốt, nếu không mình nói gì cũng không có tác dụng."
Hai người dây dưa một hồi, dù sao ngày thứ hai có rất nhiều chuyện phải làm, rất nhanh cả hai nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy đã khá muộn, những người khác đã tỉnh từ sớm, tụ tập ở phòng khách.
Lam Linh Úc cùng Tô Tuệ Dung ra ngoài, đã thấy phòng khách toàn người là người.
Nghe thấy tiếng mở của, tầm mắt của mọi người hướng lại theo bản năng.
Tô Tuệ Dung bị dọa sợ hết hồn, chẳng qua rất nhanh khôi phục bình tĩnh, kéo Lam Linh Úc đi tới chỗ Vương Phi Hùng.
"Hai người đã tới." Vương Phi Hùng cười nói: "Chúng tôi ăn rồi, thấy hai người chưa dậy cũng không có tới gọi."
Tô Tuệ Dung cười: "Không sao, chúng tôi còn thức ăn, chút nữa ăn một chút là được."
Đi vào phòng bếp, Lam Linh Úc kéo tay áo Tô Tuệ Dung: "Tuệ Dung, mình hình như có thể thấy dị năng của bọn họ."
"Sao?" Tô Tuệ Dung đang tìm đồ trong balo, không nghe rõ Lam Linh Úc nói gì.
"Mình nói là mình có thể nhìn thấy dị năng của bọn họ." Lam Linh Úc nghĩ tới những việc hôm qua nhìn thấy khi đột phá, "Hiện tại dị năng của đại đa số đều không giống nhau, ánh sáng trên người cũng vậy.
Hơn nữa cấp bậc không giống anh, độ sáng cũng không giống.
Mình có thể nhìn thấy ánh sáng trên người bọn họ."
"Trên người mình có màu gì?" Tô Tuệ Dung tò mò hỏi.
Lam Linh Úc cau mày: "Mình không thấy ánh sáng trên người cậu." Cũng bởi vì không thấy nên cô mới không để ý, hôm này vừa bước ra khỏi phòng bị đủ loại ánh sáng chiếu vào thiếu chút nữa mù mắt.
"Làm sao lại không thấy?" Tô Tuệ Dung không hài lòng: "Kì thị mình sao?"
"Mình cũng không biết." Lam Linh Úc lắc đầu.
Tô Tuệ Dung nghĩ hoài không thông, vì vậy nói: "Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa.
Đúng rồi, Linh Úc, ngoài đó dị năng của người nào cao nhất."
"Người kêu là Lý Phong, ánh sáng của hắn mang màu bạc giống màu đá, là dị năng hệ thạch, ánh sáng mạnh nhất, cỡ phải cấp ba."
"A, Linh Úc, cậu vừa nói thế mình lại nhớ dị năng của mình." Tô Tuệ Dung hăng hái bừng bừng "Còn nhớ mình có thể thấy trên thực vật có ánh sáng không? Giống của cậu đúng không?"
"Hình như khá giống, chẳng qua không có tác dụng gì lớn." Lam Linh Úc nói, biến dị thực vật so với biến dị động vật khá ít, hai người bọn họ rất lâu rồi chưa thấy biến dị thực vật, nhất là màu xanh của cây cối trên đường cao tốc.
Tô Tuệ Dung liếc một cái.
Ăn xong điểm tâm, mọi người tiếp tục lên đường.
Lần này Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đi phía sau, Lam Linh Úc cẩn thận dùng dị năng mới của mình nhìn dò xét, sau đó phát hiện một chuyện rất kì quái, những người đó dị năng nào cũng có, nhưng duy nhất không có chính là dị năng hệ băng.
Hệ băng cũng không phải là dị năng đặc thù, không nhất định có nhiều nhưng ít nhất trong mười người phải có một người, nơi này kì quặc không có một ai.
"Hoặc dị năng giả hệ băng ở tụ tập tại căn cứ." Tô Tuệ Dung nghe Lam Linh Úc nói xong liền nhỏ giọng nói " Chẳng phải cậu nói bọn họ đang tìm dị năng giả hệ băng sao?"
" Chắc vậy." Lam Linh Úc cũng cảm thấy mình không nên suy nghĩ nhiều.
Chẳng qua lúc tới được căn cứ, Lam Linh Úc thấy bản thân nên suy nghĩ.
Căn cứ là một thôn nhỏ được thành lập, không lớn, ước chừng chỉ có ba mươi bốn mươi hộ, tòa nhà hai tầng hiện lên, chung quanh là tường rào, trường tường rào là một hố sâu, tính an toàn khá cao.
Cả đám đi vào, không có ít người vây quanh, trò truyện rôm rả, Lý Phong nói một tiếng, mọi người nhanh chóng tản ra, Vương Phi Hùng mang Lam Linh Úc cùng Tô Tuệ Dung đi về phía trước, trên đường gặp không ít người chào hỏi, Lam Linh Úc quét qua một lượt, không thấy bất kì dị năng giả hệ băng nào.
Hệ hỏa hệ phong hệ thạch...!chính là không có hệ băng.
Đi vào, Tô Tuệ Dung cũng cảm thấy kì quái, nhỏ giọng nói bên tai Lam Linh Úc: "Mình thấy chúng ta nên tìm cơ hội rời đi.
Nơi này gây cho mình cảm giác rất quái lạ."
"Cậu không phải từng nói binh tới tướng ngăn sao?" Lam Linh Úc bắt đầu đả kích lại.
Tô Tuệ Dung nhéo tay Lam Linh Úc một cái: "Vậy cũng khó ngăn cản nha, nhiều người như vậy, chúng ta đánh thắng được mới là lạ."
Lam Linh Úc lắc đầu, sờ Tiêu Dạ trong ngực, "Không vội, chúng ta xem bọn họ bày mưu gì.
Sau đó chúng ta có cơ hội vào không gian là được, để cho bọn họ nghĩ chúng ta lặng lẽ rời đi, như vậy không sợ bị lộ không gian."
Ai cũng có tính hiếu kì, nhất là đã xác định mình không có nguy hiểm, tính hiếu kì càng lớn dần, Tô Tuệ Dung cũng không từ chối lời đề nghị của Lam Linh Úc, đi theo Vương Phi Hùng tới một tòa nhà ở trung tâm.
"A Hùng, chú đã về, thật may, lão đại rất lo lắng cho chú!" Thời điểm đi vào liền gặp một người đàn ông, nhìn thấy Vương Phi Hùng liền cao hứng vỗ vai hắn: "Vừa mới nhắc tới chú xong."
"Vận khí tốt." Vương Phi Hùng thở dài: "Nhưng những anh em cùng theo em đều chết hết, chỉ có ba người trở lại."
"Có thể sống là vận khí, chết là phúc khí, không cần phải chịu khổ ở nơi này." Người đàn ông nói.
Vương Phi Hùng lắc đầu: "Đừng nói chuyện này nữa, anh em đâu?"
"Anh chú đang nghỉ ngơi." Người đàn ông nó, chỉ Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc: "Hai người này là ai? Muốn gia nhập căn cứ chúng ta sao? Thật khó có được nha, rốt cuộc cũng có mấy chị em xinh đẹp."
"Tới căn cứ chúng ta xem một chút, còn chưa đồng ý.
Anh Diệp, anh không nói lung tung, hù hai cô ấy thì sao?" Vương Phi Hùng cười hì hì nói.
"Hai mỹ nữ, đãi ngộ trong căn cứ của chúng tôi rất tốt, gia nhập đi." Anh Diệp cười nói.
"Được rồi, được rồi, em đi tìm anh em đã, tý nữa lại nói." Vương Phi Hùng ngăn cản, dẫn Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc rời đi.
Phòng nghỉ ở tầng hai, Vương Phi Hùng gõ cửa, bên trong truyền ra một giọng nam: "Ai?"
"Anh, là em." Vương Phi Hùng nói.
"A Hùng? Vào đây đi."
"Vào thôi." Vương Phi Hùng sau khi đi vào liền nói với hai người.
Sau khi đi vào, hai người nhìn thấy một bộ ghế sofa, đối điện cửa, đang ngồi trên ghế là người đàn ông khoảng ba mươi, mang kính, bộ dạng thư sinh.
Con ngươi Lam Linh Úc co rút..