Chuyện ngoài đường hôm nay như một luồng điện kích thích Tô Tuệ Dung, nếu không phải Lam Linh Úc kéo cô đi, với mai là năm mới, cô tuyệt đối sẽ đi vào không gian rèn luyện.
"Rốt cuộc cậu sợ gì thế, Tuệ Dung?" Lam Linh Úc cảm thấy Tô Tuệ Dung sợ hãi, theo lý thuyết, Tuệ Dung vừa có không gian, lại có vật tư, vừa không có người thân, chỉ có cô ở bên cạnh, Tuệ Dung còn sợ cái gì?
Nhưng mà biểu hiện của Tô Tuệ Dung lại làm cho Lam Linh Úc cảm thấy Tuệ Dung đang sợ gì đó.
Tô Tuệ Dung sửng sốt, cười khổ, mình đang sợ cái gì ư? Mình sợ không bảo vệ được cậu, mình sợ sau khi mình chết, không ai bảo vệ cậu.
Cô lắc đầu: "Mình sợ không bảo vệ được cậu." Mình sợ sẽ có sự cố làm mình mất cậu.
Lam Linh Úc tiến lại gần, đôi tay vuốt ve khuôn mặt đang đầy tâm sự, đặt lên đôi môi căng mọng nụ hôn, nhẹ nhàng nói: "Cậu không cần sợ, Tuệ Dung, mình sẽ luôn luôn bên cậu, cậu đừng sợ, mình vẫn luôn ở đây mà.
Tô Tuệ Dung từ từ nhấm nháp đôi môi mềm mại của Lam Linh Úc.
Nụ hôn như có bùa chú, làm lòng Tô Tuệ Dung chậm rãi bình tĩnh lại.
Cô không nên kỳ vọng quá nhiều, mặc dù không biết bao nhiêu lần cô tự nhắc mình được sống lại đã là món quà lớn nhất cô nhận, nhưng cô như cũ không tự chủ được mong muốn nhiều hơn.
Cô sợ những chuyện đời trước lại lặp lại, vì vậy cô càng tham lam, càng yêu cầu nhiều hơn.
Trên thực tế, cô đã được rất nhiều, chẳng phải sao? Cô biết mạt thế tới, có thể chuẩn bị đầy đủ vật tư, thậm chí còn có không gian, cô còn muốn gì nữa đây?
Lam Linh Úc vừa ôm hông vừa nhìn chân mày Tô Tuệ Dung dần dần dãn ra, khẽ nở nụ cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cô đã sớm cảm thấy Tuệ Dung có cái gì đó khác, nhưng Tuệ Dung không nói, cô cũng không hỏi.
Sớm muộn Tuệ Dung cũng nói cho cô biết, chẳng qua trong lòng Tuệ Dung dường như có bóng ma, không thể nói ra được.
Giờ Tuệ Dung đã trở về như xưa.
Lam Linh Úc cuối cùng cũng yên tâm đi làm thức ăn, rồi cùng Tô Tuệ Dung bọc thức ăn lại, để trong tủ lạnh, chờ đợi một năm mới sắp tới.
Làm xong, hai người ăn qua loa một chút rồi vào không gian, hấp thu linh khí kết tinh, tự mình tìm một chỗ rèn luyện.
Bảy giờ tối, hai người mới từ không gian đi ra với bộ áo ngủ rộng thùng thình, mái tóc vẫn còn ướt đẫm.
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hai người nhìn nhau, trong lòng tự hỏi không biết ai gọi cửa giờ này.
Chỗ hai người thuê là một gian nhà có vườn hoa, mà bên ngoài cũng có một cửa sắt, xung quanh tương đối vắng vẻ, muốn đến nhà tiếp thì phải đi một đoạn không gần, đối với hai người nơi đây hoàn cảnh rất tốt, cách chợ hơi xa một chút, nhưng gần đây có một siêu thị, muốn mua đồ cũng khá tiện.
Cho nên, nhiều ngày ở chỗ này, trừ bác chủ nhà thỉnh thoảng tới chơi với hai người thì cũng không có ai đến tìm.
Mà hôm nay là ba mươi, ngày mai năm mới tới, bác chủ nhà không rảnh đến nỗi tới thăm bọn họ.
Mở cửa nhà, hai người nhìn qua cửa sắt phía ngoài.
Đằng sau tấm cửa sắt tổng cộng có bảy, tám người cả nam lẫn nữ.
Người già nhất cũng tầm hơn bốn mươi, nhỏ tuổi nhất thì cũng ngoài hai mươi.
Trên lưng đeo balo, nhìn trang bị thì khá đầy đủ.
Vừa thấy có người mở cửa, một cô gái nhìn hơn 20 vẫy vẫy tay hét lớn.
"Chúng tôi đi là khách du lịch, bạn cho chúng tôi ở nhờ một buổi tối được không?"
Tô Tuệ Dung thoáng nhìn Lam Linh Úc, cô cảm thấy những người này không giống khách du lịch.
Nếu là du lịch, mấy người đó chắc chắn phải tìm bằng hữu đi cùng, mà nhìn đám người này, cô thấy sự chênh lệch tuổi tác quá lớn.
Hơn nữa, trong đám người đó, có người bị thương.
Mùi máu tản ra rất kì quái.
Từ lúc rèn luyện trong không gian tới giờ, với việc đều đặn hấp thụ linh khí kết tinh, giác quan của hai người nhạy bén hơn trước rất nhiều.
Mặc dù người kia có băng bó vết thương, hai người vẫn ngửi được mùi máu nhàn nhạt trong không khí, tự nhiên cũng ngửi thấy mùi xác chết tựa như mùi vị trên người tang thi.
"Chúng tôi không phải người xấu." Cô gái vừa nãy thấy Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc do dự liền tiếp tục nói, "Chúng tôi thật sự không phải người xấu, chúng tôi chỉ muốn mượn chỗ ở một chút, trong chỗ của tôi có người bị thương mà hiện giờ không có xe, hai người yên tâm, chúng tôi là người tốt."
Tô Tuệ Dung không muốn xen vào việc của người khác, nhưng mùi huyết vẫn còn phang phảng quanh đây làm cô có dự cảm không tốt.
Cô vốn muốn bảo đám người kia đi chỗ khác nhưng nghĩ tới mùi vị kì quái ấy, Tô Tuệ Dung liền do dự.
Không biết bọn họ có mấy người bị tang thi cắn, để họ đi hay để họ lại?
"Thế nào, Tuệ Dung?" Lam Linh Úc chọc tay của cô: "Để bọn họ vào sao?"
Tô Tuệ Dung nghĩ chút rồi nói: "Trong chỗ bọn họ, tuyệt đối có người bị tang thi cắn, thế nhưng mình không biết ai bị cắn, mình không muốn bọn họ vào, nhưng nếu họ đi, rồi biến thành tang thi, mình sợ có chuyện chẳng lành."
Lam Linh Úc lắc đầu nói: "Vậy để họ đi, sau đó chúng ta báo cảnh sát một tiếng, từ tình hình tầm sáng, mình tin tưởng họ sẽ nhanh tới đây."
Tô Tuệ Dung bừng tỉnh, "Tốt lắm, mình ra ngoài trì hoãn thời gian, cậu đi gọi điện đi."
Nói xong, Tô Tuệ Dung liền mặc áo khoác ra ngoài.
"Trong nhà chỉ có tôi cùng bạn của tôi thôi.
Mà người đó cũng là con gái, thật sự không tiện khi để mọi người vào." Tô Tuệ Dung mang giọng điệu hơi áy náy nói, "Bây giờ thực sự không an toàn cho lắm, tôi không dám mạo hiểm."
Cô gái vốn trưng ra bản mặt không tình nguyện, vừa thấy Tô Tuệ Dung từ trong đi ra liền thu lại, nở nụ cười.
Tô Tuệ Dung cũng không để ý tới cô ta, tiếp tục nói: "Chỗ bọn anh có người bị thương, tôi có ít thuốc, các anh có thể dùng."
"Vậy cám ơn cô." Trong số người bọn họ, có người nam nhân trông rất bình tĩnh nhẹ giọng nói.
Tô Tuệ Dung gật đầu một cái liền rời đi.
"Mình đã gọi điện, bọn họ sẽ tới." Lam Linh Úc để điện thoại di động xuống, nói.
Tô Tuệ Dung cầm ra từ không gian một hộp y tế.
"Linh Úc, cậu chuẩn bị chút nước nóng cho bọn họ đi."
Lam Linh Úc gật đầu, đi vào bếp.
Từ khe hở của cửa sắt, hai người đưa thuốc cho bọn họ, Lam Linh Úc cũng bưng mấy cốc nước nóng tới rồi đứng đấy nhìn bọn họ bôi thuốc, uống nước.
Tô Tuệ Dung ánh mắt tối sầm lại.
Trong bọn họ có nam tử tầm bốn mươi bốn năm tuổi, trên tay có vết thương, nhìn như bị cái gì cào xước, vết thương đã bắt đầu sưng mủ, mùi hôi thối tản ra bốn phía.
Mấy người kia liếc nhìn một cái, trong lòng có chút sợ hãi.
"Ông ấy sao lại bị như vậy?" Tô Tuệ Dung vờ nghi ngờ hỏi, trải qua nửa năm mạt thế, cô không phải chưa từng nhìn thấy vết thương thế kia, đây chính là vết thương do tang thi gây ra.
"Không cẩn thận bị xước bởi nhánh cây." Một cô gái miễng cưỡng nói: "Vết thương bị nhiễm trùng "
Tô Tuệ Dung cười chỉ, "Trong hộp có lọ thuốc nước, có thể trừ độc tố.
Nhìn vết thương nhiễm trùng như vậy mấy người nên đưa người ra bệnh viện khám mới phải." Nơi này chỉ có một con đường, Linh Úc nói tình trạng của đám người này nói ra, khẳng định bọn họ sẽ gặp mấy đám người kia, dù sao năm mới ngoài đường cũng không có nhiều người ra ngoài đường.
Người đàn ông gật đầu một cái, "Chúng tôi sẽ đi ngay."
Tô Tuệ Dung nói chuyện linh tinh với mấy người bọn họ rồi kêu Lam Linh Úc cầm chút thức ăn cho bọn họ, ăn xong họ liền rời đi.
"Như vậy sẽ gặp nhau đi." Tô Tuệ Dung lẩm bẩm nói, cuối cùng cô vẫn rất ích kỉ, nếu như có người cho những người kia vào, như người kia có thể bị nam tử kia cắn chết, hoặc bị biến thành tang thi.
Lam Linh Úc cầm tay lấy tay cô, thấp giọng an ủi, "Chúng ta cũng chỉ có thể làm được thế này, cậu không cần bận tâm quá nhiều, việc gì nên làm, chúng ta cũng làm rồi."
Tô Tuệ Dung gật đầu một cái.
"Nhắc tới cũng kỳ quái, bọn họ bị tang thi cắn ở chổ nào? Gần nơi này sao?" Lam Linh Úc có chút cảm thấy kỳ quái.
Tô Tuệ Dung cũng phải không rõ, "Mình cũng không biết." Đời trước, những chuyện này căn bản không xảy ra, điều này làm cho cô không hiểu chính quyền che dấu việc này làm gì.
"Cho dù nói thế nào, mạt thế chắc chắn sẽ tới." Lam Linh Úc đầy phức tạp nói, những thứ tốt đẹp của thế giới này cô còn chưa tận hưởng hết.
Trước khi mạt thế tới, cô phải hưởng thụ một phen.
Tô Tuệ Dung dịu dàng nói: "Vô luận là như thế nào, chúng ta luôn cùng một chỗ là tốt rồi."
Hai người sánh vai đi trở vào nhà, "Tuệ Dung, hai ba ngày sau chúng ta rời nơi này tới Đại Học thành đi, mình sợ có chuyện." Lam Linh Úc ưu tư nói, nếu như mạt thế lại xảy ra trước thời gian mà Tuệ Dung nói thì.....!
Tô Tuệ Dung gật đầu đáp ứng.
Qua một năm mới coi như hoàn mỹ, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Những đồ quan trong trọng vẫn để trong không gian, nhưng hai người vẫn cầm một ít đồ để che dấu.
Bác chủ nhà rất luyến tiếc khi hai người phải rời đi, bác rất thích hai tiểu cô nương thuê trọ này, không lợi dụng hai người, bác một lòng một dạ muốn mai mối cho con trai mình cho một hai tiểu cô nương này, nhưng tiếc là không có cơ hội.
"Các cháu sao không đợi hết mười lăm tết rồi hãy đi?"
"Trong nhà bọn cháu có chuyện, bọn cháu phải về gấp." Tô Tuệ Dung cười, quay ra nói với con trai bác chủ nhà.
"Gần đây an ninh ở đây không tốt cho lắm, buổi tối bác với anh đừng mở cửa cho người lạ vào, tốt nhất anh chuẩn bị nhiều thức ăn chút." Cô cũng không nói nhiều, những thứ này là điều cần thiết nhất, bởi bác chủ nhà là người tốt.
Tô Tuệ Dung cầm lấy tay Lam Linh Úc rồi chào tạm biệt hai người.
Trạm xe lửa trong đã có không ít người, chủ yếu là những người đi làm.
Tô Tuệ Dung cùng Lan Linh Úc trực tiếp mua vé đi Đại Học học thành, ngay cả kế hoạch ban đầu đi S thị mua đồ cũng bị hủy bỏ.
Những người tới Đại Học thành đều là trẻ con hoặc phụ huynh đưa con em đi học, nhưng mà học sinh cũng đang nghỉ tết, phụ huynh học sinh càng không thể xuất hiện bây giờ cho nên hai người may mắn mua được chỗ có giường nằm với giá tương đối.
Con đường tới Đại Học thành của hai người chính thức bắt đầu..