Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử

Thiệu Hân Đường đi vào xem Vu Chiến Nam. Hắn nằm trên giường bệnh đơn sơ, đôi mắt thường ngày sáng ngời, sắc bén, hiện tại lại gắt gao nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, đôi môi trắng bệch, hốc mắt hõm sâu.

Thiệu Hân Đường nhìn đến người luôn uy phong lẫm lẫm, quen ra lệnh suy yếu nằm trên giường, trong lòng rất khó chịu. Cậu cũng không thể nói rõ vì cái gì, chỉ là không thể nhìn Vu Chiến Nam như vậy.

Cho nên, nhìn vài lần, Thiệu Hân Đường liền ra khỏi phòng bệnh, một mình ngồi dựa vào chiếc ghế lạnh lẽo bên tường, cũng không biết nghĩ gì.

Diêm Lượng khuyên mọi người đi về trước nhưng không ai rời đi. Mặc dù, mọi người đều nói là Vu Chiến Nam nhất định không có việc gì, trong lòng không khỏi lo lắng, nếu quân phiệt Đông Bắc sụp đổ, hướng đi cả nước đều sẽ theo đó mà thay đổi.

Vài quân nhân vào nghỉ trong phòng trực của bác sĩ, còn đại đa số đều không muốn đi, đứng ở hành lang nóng lòng chờ đợi Vu Chiến Nam tỉnh lại. Diêm Lượng khuyên Thiệu Hân Đường nghỉ ngơi trong chốc lát. Thiệu Hân Đường suy yếu lắc đầu. Diêm Lượng cũng không biết nên khuyên thế nào, cũng đành yên lặng đứng bên cạnh cậu.

Tần Việt Vinh mặc một thân áo trắng từ phòng viện trưởng đi ra, trực tiếp đến trước mặt Thiệu Hân Đường, nói: “Tôi đưa cậu đi nghỉ ngơi một chút.”

Thiệu Hân Đường lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: “Không cần đâu, cảm ơn.”

Ai ngờ Tần Việt Vinh đột nhiên nâng tay, tay hắn vừa mới khử trùng còn mang theo mùi xà phòng thơm ngát, trực tiếp áp lên trán Thiệu Hân Đường. Diêm Lượng chau mày, vừa định mở miệng nói thì Tần Việt Vinh đã lên tiếng trước: “Cậu bị sốt rồi, đi theo tôi, tôi lấy thuốc cho cậu.”

Diêm Lượng nhìn Thiệu Hân Đường quần áo phong phanh cùng khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng mở lời khuyên nhủ: “Mau đi đi, đừng để bị bệnh.”

Thiệu Hân Đường bất đắc dĩ, theo Tần Việt Vinh vào phòng làm việc của hắn.

Tần Việt Vinh lấy một lọ thuốc, mở nắp, đổ ra ba viên, đưa cho Thiệu Hân Đường, lại rót cho cậu một cốc nước.

“Cảm ơn.” Thiệu Hân Đường ngửa đầu uống thuốc.

Nhìn đến khi cậu uống thuốc xong, Tần Việt Vinh đột nhiên mở miệng. Âm thanh rất nhẹ, cơ hồ dán bên tai của Thiệu Hân Đường: “Cậu muốn rời đi, đúng không?”

Thiệu Hân Đường hốt hoảng trong lòng, trên mặt lại không chút gợn sóng nhìn hắn một cái, nói: “Có ý gì?”

“Tôi biết sự tình đêm qua tại kho hàng phía Bắc.” Tần Việt Vinh thản nhiên mở miệng, khiến Thiệu Hân Đường không nghĩ ra hắn muốn gì.

Thiệu Hân Đường không nói chuyện, lại nghe Tần Việt Vinh nói tiếp: “Nếu cậu muốn rời đi, tôi có thể giúp cậu.”

Thiệu Hân Đường nhìn xuống, con mắt vừa chuyển, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo ý cười trêu chọc nói: “Tôi vì sao phải đi? Vu Chiến Nam đối với tôi rất tốt. Tôi ôm chặt hắn còn không kịp, cậu cũng không phải không biết tôi là loại người gì, sao tôi lại làm cái việc ngu ngốc đó chứ!

Tần Việt Vinh nhìn hắn, trong ánh mắt để lộ ra một tia phẫn nộ, hắn hạ giọng nói: “Tôi biết cậu là loại người nào, cậu không cần nhắc. Nhưng nếu cậu muốn trốn, đây là cơ hội duy nhất của cậu!”

Thiệu Hân Đường ngồi trên sofa trước mặt hắn, ánh mắt tối tăm, như một dòng suối đen đặc nhìn không thấy đáy. Qua thật lậu, lâu đến mức Tần Việt Vinh nghĩ rằng Thiệu Hân Đường sẽ không trả lời hắn, Thiệu hân Đường đột nhiên rướn người tới, môi dán trên tai Tần Việt Vinh, nhẹ giọng mở miệng: “Cậu… vì sao lại giúp tôi?”

Trong đầu Tần Việt Vinh “ẦM” một tiếng, cảm giác đôi môi căng mềm của Thiệu Hân Đường cách mình thật gần, hô hấp thơm ngát ấm áp thổi qua tai. Lông tơ đều run rẩy. Mặt mày hắn đỏ bừng, có chút bối rối.

“Cậu đừng quản!” Tần Việt Vinh khẩu khí có chút lớn, là vì muốn che dấu nội tâm xấu hổ. Hắn nói: “Cậu muốn đi, đêm nay tôi giúp cậu đem giấy tờ chuẩn bị tốt, những chuyện khác cũng có thể giúp cậu an bài. Tóm lại, tôi không hại cậu là được.”

Thiệu Hân Đường không biết có thể tin người này hay không. Tần Việt Vinh rõ ràng là anh em tốt với Vu Chiến Nam, làm như vậy hoàn toàn không có lý do. Cho nên cậu nghĩ cũng không nghĩ, đứng lên khỏi ghế.

Tần Việt Vinh cầm tay cậu lại, sốt ruột nói: “Cậu muốn đi đâu?”

Thiệu Hân Đường muốn tránh ra nhưng không tránh thoát, tay Tần Việt Vinh quá nhanh. Vì thế, cậu hơi lạnh giọng, nói: “Vinh Thiếu gia, xin buông tay, tôi muốn đi ra ngoài. Cậu đùa bỡn tôi như vậy coi được sao?”

Tần Việt Vinh vừa nhìn sắc mặt Thiệu Hân Đường, đã biết cậu không tin mình. Ngập lòng là khó chịu, tức giận, nhưng một biện pháp cũng không có. Trong cơn xúc động, Tần Việt Vinh bật thốt ra: “Tôi đùa bỡn cậu? Tôi giúp cậu là vì tôi thích cậu! Được chưa!”

Nháy mắt, không khí trong phòng đều cô đặc lại, Thiệu Hân Đường dường như nghe không hiểu, đôi mắt mở to chớp chớp. Sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn cương chặt, nói: “Vinh Thiếu gia, chuyện này không thể đùa.”

“Ai đùa với cậu!” Mặt Tần Việt Vinh đỏ lên, hổn hển nói: “Tôi thích cậu, cậu muốn cười thì cười đi!”

Thiệu Hân Đường muốn phát quạu. Cậu chê cười hắn làm gì. Năm lần bảy lượt bị đàn ông thích rồi quấn quít lấy, cậu thầm nghĩ, có chê cười là chê cười chính mình, tâm tình nào đi chê cười người khác.

“Lý do này đã đủ để tôi giúp cậu chưa?” Tần Việt Vinh thở hổn hển hỏi.

“Vinh thiếu gia…” Thiệu Hân Đường cảm thấy có chút xấu hổ, nhìn Tần Việt Vinh non nớt bày tỏ chân tình, chỉ cảm thấy cuộc sống hiện tại rối như tơ vò. Cậu cũng nhẹ giọng, nhưng vẫn nghiêm túc như cũ nói: “Tôi không thể lợi dụng… tình cảm của cậu.”

“Cái gì lợi dụng với không lợi dụng.” Vinh thiếu gia thấy cậu chần chờ, muốn chịu hết nổi, hắn đỏ mặt gầm nhẹ: “Tiểu gia tôi nguyện ý giúp cậu, cam tâm tình nguyện mà giúp, cầu được giúp cậu, như vậy đã được chưa?”

Thiệu Hân Đường đã quen với những lời khó nghe của hắn, biết Tần Việt Vinh hễ thẹn thùng là sẽ hét to lên, cảm thấy có chút buồn cười. Thiếu niên vừa mừng sinh nhật mười chín tuổi, nếu ở hiện đại, vẫn còn đi học đại học, mơ mơ mộng mộng theo đuổi con gái nhà người ta. Nhưng, hiện tại, đứng trước mặt cậu là một nam nhân chân chính, vừa nói thích mình, còn nói sẽ giúp mình…

Thiệu Hân Đường lại rơi vào trầm ngâm, cảm thấy nếu Tần Việt Vinh thích cậu, càng không nên có gì không rõ ràng với hắn hoặc nhận sự giúp đỡ của hắn. Nhưng mà sự việc Lưu Vĩ vừa xong, cậu nếu muốn chạy trốn, thật khó hơn lên trời. Ngoài Tần Việt Vinh, toàn bộ ba tỉnh Đông Bắc, cậu thật sự không tìm thấy người có thể giúp mình…

“Sao cậu cứ lề mề như thế!” Tần Việt Vinh gầm nhẹ nói: “Cậu cứ làm phiền tôi đi, tôi còn mong được giúp cậu. Đây là cơ hội duy nhất của cậu!”

Thiệu Hân Đường trong lòng cực kỳ rối loạn. Cậu đương nhiên biết đây là cơ hội duy nhất. Lúc trước muốn trốn cũng không trốn được không nói. Ngay bây giờ, Vu Chiến Nam ở trên giường bệnh sinh tử chưa biết… Hắn…

Nghĩ đến ánh mắt của Vu Chiến Nam hung ác như dã thú, Thiệu Hân Đường nhịn không được trong lòng run rẩy, cậu không muốn cả đời làm nam sủng, ăn nhờ ở đậu, xem sắc mặt người khác mà sống qua ngày, cho dù người đó là Vu Chiến Nam… cũng không được.

Thiệu Hân Đường cắn chặt răng, con ngươi trong suốt phiếm một tia lạnh lẽo, quả thực so với trời đầy sao còn sâu hơn. Cậu nói với Tần Việt Vinh: “Nếu… hắn không có việc gì, tôi sẽ đi…”

Tần Việt Vinh nhìn cậu không đành lòng, biết cậu trọng tình trọng nghĩa, đối với Vu Chiến Nam có lẽ cũng có cảm tình, quyết định lần này cần phải nhẫn tâm, nên cũng nặng nề nói: “Được, tôi phái người đi thu sếp.”

Thiệu Hân Đường ôm cái lò sưởi cầm tay nho nhỏ do một hộ sĩ đưa cho, một mình ngồi bên giường Vu Chiến Nam, ánh mắt nhìn chằm chằm Vu Chiến Nam đôi mắt nhắm nghiền, một đêm không ngủ.

Bác sĩ mỗi nửa giờ đến một lần. Nước được truyền qua mu bàn tay thô to của Vu Chiến Nam, cũng “tí tách” cả một đêm…

Ánh bình minh theo đường chân trời càng lúc càng sáng rõ, lúc dương quang xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào phòng, Thiệu Hân Đường nhìn hàng mi đen thật dày của Vu Chiến Nam khẽ động.

Ban đầu cậu còn tưởng mình thấy ảo giác. Lặng lẽ một đêm ánh mắt đã phi thường khô sáp, nhìn cái gì cũng khó tránh khỏi ảo giác. Sau đó, cậu thấy Vu Chiến nam chậm rãi mở mắt. Khi nhìn thấy người ngồi bên giường là cậu, khóe miệng hơi hơi cong lên, khó khăn trưng ra một nụ cười đẹp trai…

Không biết vì cái gì, nhìn thấy Vu Chiến Nam mang trên mặt xấu xa tươi cười an ủi, Thiệu hân Đường cảm thấy trong lòng xót xa, xót đến trong mắt.

“Làm em lo rồi.” Vu Chiến nam giọng nói rất khàn, vẫn còn suy yếu. Nhưng chân thành trong đó, Thiệu Hân Đường nghe được hết sức rõ ràng.

“Tôi đi gọi bác sĩ.” Thiệu Hân Đường hơi bối rối đứng dậy, cậu không dám đối diện với tin cậy và ôn nhu trong mắt Vu Chiến Nam.

Bác sĩ ra ra vào vào, mọi người ai nấy đều hưng phấn, tình cảnh quả thực dùng từ nhiệt liệt cũng không đủ để hình dung. Có vài người, tức giận ngập đầu muốn cùng Vu Chiến Nam thảo luận kế hoạch bắt người, bị một y tá xinh xắn cỡ mười bảy, mười tám tuổi lớn tiếng đuổi ra ngoài, nói là để bệnh nhân nghỉ ngơi cho tốt. Quân nhân xưa nay quen ra lệnh, bị người ta nói như vậy rất khó chịu nhưng bất đắc dĩ từng người một bước ra ngoài.

Đám người vừa ra ngoài hết, Vu Chiến Nan nằm trên giường quơ quơ cánh tay không bị ghim kim, kêu Thiệu Hân Đường qua.

Thiệu Hân Đường chậm chạp đi qua, bàn tay cậu liền bị Vu Chiến Nam kéo lấy. Cậu nghe Vu Chiến Nam vừa hụt hơi vừa mắng: “Chó má! Dám ám toán lão tử. Chờ ta bắt được chúng, nhất định đem chúng lột da!”

Vu Chiến Nam vừa mới trước mặt đám quan quân tỏ ra mình không hề đau một mảy may, còn làm bộ muốn đứng lên cho bọn hắn vỗ vài cái. Mấy người đó vừa đi, hắn liền lộ ra bộ mặt thật, nắm lấy tay Thiệu Hân Đường, nói: “Thật con mẹ nó đau quá!”

Vu Chiến Nam bặm trợn mắng xong quay qua nhìn Thiệu Hân Đường, biểu tình hắn lúc này là pha trộn trật lất giữa thổ phỉ và ôn nhu. Hắn nhẹ giọng nói: “Ta làm em phải lo lắng rồi. Em… nhìn thấy thứ trên bàn trong phòng ngủ không?”

Trái tim Thiệu Hân Đường nhẹ xiết lại, thong thả mở miệng: “Ông đang nói đến khế bán thân của tôi?”

“Ừhm.” Vu Chiến Nam không ngay lập tức trả lời Thiệu Hân Đường, chỉ xiết chặt tay cậu, trong thanh âm vẫn còn mang mỏi mệt lộ ra chân thật chưa từng có, hắn nhìn Thiệu Hân Đường, nhẹ giọng nói: “Khế bán thân trả lại cho em, về sau không cần nữa, về sau chúng ta sống vui vẻ với nhau…”

Vu Chiến Nam cầm tay Thiệu Hân Đường áp lên gương mặt lún bún râu của mình, nhẹ nhàng cọ cọ như là cún con đang làm nũng, rồi mới chậm rãi nói: “Những chuyện trước đây, chúng ta bỏ qua. Ta nhất định đối xử tốt với em, em cũng đừng nghĩ đến việc rời đi nữa, được không?”

Dường như đang nghĩ về tương lai tốt đẹp, ai ngờ hắn vừa cười một cái miệng vết thương bị động, đau đến nghiến răng.

Thiệu Hân Đường nhìn hắn y như trẻ con thế mà trong lòng đau âm ỉ, còn có một phần áy này.

Người này thật lòng thích mình, thật lòng muốn cùng mình sống thật vui vẻ… Mặc kệ tương lai sẽ thế nào, ít nhất hiện tại hắn thật lòng, Thiệu Hân Đường đều cảm thụ được.

Người này có chỗ nào giống nhân vật quan trọng của quân phiệt, nhìn cứ như đầu lĩnh thổ phỉ. Thiệu Hân Đường thậm chí nhớ rõ lúc mới gặp mặt, Vu Chiến Nam máu lạnh, mạnh mẽ ép cậu lên giường. Lại không biết bắt đầu từ khi nào, dường như hắn cũng sẽ cười thật ôn nhu, sẽ nghe lời ngon tiếng ngọt, thậm chí, hắn đang chậm rãi học cách tôn trọng người bên cạnh mình…

Nhưng… Thiệu Hân Đường nhẹ rút tay lại, hơi cứng ngắc nói: “Ông nghỉ ngơi cho tốt, tôi… về nhà một chút, hai đứa nhỏ còn chưa biết tin, chắc vẫn đang lo…”

“Được.” Vu Chiến Nam không phát hiện có gì khác thường, cười nhìn Thiệu Hân Đường đi ra khỏi phòng, ra khỏi tầm mắt của mình…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui