Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử

Sau khi giúp ông lão lên chuyến xe tiếp theo, Thiệu Hân Đường còn tranh thanh toán tiền xe, nên cuối cùng đổi thành ông lão phải cảm ơn cậu.

Hai người chậm rãi đi theo con đường lát đá trong sân ga, thái dương cũng chậm rãi nhô lên khỏi đường chân trời, dần dần soi tỏ thế giới này…

“Nghĩa phụ, chúng ta mau trở lại đi, xe lửa sắp chạy rồi.” Nhiếp Kiện An nói nhỏ với Thiệu Hân Đường, nhóc cũng không biết hiện tại có cho người khác biết hai người là người quen được hay chưa.

Thiệu Hân Đường xoa xoa đầu Nhiếp Kiện An: “Kiện An hôm nay làm rất tốt.”

“Không tốt chút nào, con sợ muốn chết!” Nhiếp Kiện An chu chu miệng nói. Bây giờ hồi tưởng lại tình hình lúc tối, chân nhóc muốn nhũn cả ra, không biết lúc đó làm sao mà đứng được. Cậu nhóc ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, sùng bái nói với Thiệu Hân Đường: “Nghĩa phụ, người rất là bình tĩnh, con còn nhìn không ra khác thường. Con chỉ không hiểu, sao Diêm phó quan lại thả chúng ta?”

“Nói thật, ta cũng không biết.” Thiệu Hân Đường năm tay cậu nhóc: “Đi! Nghĩa phụ đưa con đi ăn, chúng ta không đi xe này nữa, chúng ta mua hai vé khác.”

Hai người tìm được một gia đình mở quầy bán bánh bao, tại quán nhỏ đơn sơ, mỗi người ăn bốn cái bánh nhân thịt trắng trắng mềm mềm, uống thêm một chén cháo nóng, cuối cùng cũng tròn bụng ấm thân. Thiệu Hân Đường làm việc cẩn thận, e ngại quay lại chuyến xe lửa ban đầu sẽ xuất hiện vấn đề, nên quyết định mua hai vé của một chuyến xe khác.

Nhưng đi đâu lại khiến cậu do dự. Đời trước, quê nhà của cậu ở Thượng Hải, đó là nơi cậu yêu thích cũng rất quen thuộc. Tuy bây giờ là Thượng Hải của vài chục năm trước, nhà cao tầng còn chưa có mọc san sát nhau, nhưng từng con đường, từng hẻm nhỏ cậu đi qua cũng có cảm giác thân thuộc. Cậu muốn đi Thượng Hải, lại nghĩ đến người chị của Vu Chiến Nam, Vu Hân Nhã cũng ở đó. Thành phố lớn như vậy, cơ hội chạm mặt nhau là rất rất nhỏ, nhưng cậu vẫn thấy lo lắng.

Tần Việt Vinh nói là hắn đã an bài tốt mọi thứ cho cậu tại Thượng Hải, cậu chỉ cần đến nơi là được. Nhưng mà, cậu đang cố sức tìm kiếm tự do, không phải tìm một người khác che chở mình, lại phụ thuộc lần nữa. Hơn nữa, cậu không muốn lưu lại chút manh mối nào. Không phải cậu không tin Tần Việt Vinh, mà vì thế lực của Vu Chiến Nam quá lớn, cậu phải kín đáo. Lần này là do hắn trọng thương, lơ là cảnh giác, cậu mới có thể thoát được. Thiệu Hân Đường không muốn Vu Chiến Nam lần theo manh mối của Tần Việt Vinh tìm ra cậu.

“Kiện An, con muốn đi đâu?” Thiệu Hân Đường đột nhiên hỏi.

“Con, con đi đâu cũng được, chỉ cần cho con đi theo người là tốt rồi.” Nhiếp Kiện An bị bất ngờ, sau đó chắc như đinh đóng cột trả lời.

Thiệu Hân Đường cảm động. Dù mình có đến chân trời nào, cũng sẽ có đứa trẻ này một mực đi theo. Nhưng đi đâu vẫn là một vấn đề, Thiệu Hân Đường nghĩ nghĩ: “Ta cũng không biết đi chỗ nào, dù sao vẫn phải tìm ra một nơi để đặt chân.”

“Nghĩa phụ, người không nghĩ ra sao? Con chưa có đi dâu nên cái gì cũng không biết.” Đôi mắt to tròn của Nhiếp Kiện An hướng về Thiệu Hân Đường.

“Ngốc!” Thiệu Hân Đường xoa xoa đầu nhóc, nói: “Sau này, con muốn đi chỗ nào, nghĩa phụ sẽ đưa con đi!”

Nói thì nói vậy, những năm này cũng không thích hợp để đi du lịch, bởi vì trong nước đang là thời kỳ lịch sử rối ren.

“Con nghe Đầu Dưa Hấu nói, Thượng Hải là nơi tuyệt nhất cậu ấy từng tới. Vào ban đêm, có nhiều loại đèn đủ màu sắc, chiếu sáng như ban ngày. Còn có rạp chiếu phim, có ngôi sao điện ảnh rất đẹp nữa.” Nhiếp Kiện An nói xong, chớp mắt chờ mong nhìn Thiệu Hân Đường.

“Được, vậy thì đi Thượng Hải!”

Thiệu Hân Đường kéo tay cậu nhỏ đi mua hai tấm vé. Chuyện gì đến sẽ đến, có tránh cũng không thoát được. Cậu trốn đi là vì muốn sống cuộc sống mà cậu mơ ước, nên đương nhiên phải đến thành phố mà cậu yêu thích.

Lần này mua hai vé cạnh nhau không phải nghĩ nhiều.

Trước khi lên xe còn mua hai củ khoai lang nướng, nóng phỏng tay. Thiệu Hân Đường cuốn tờ báo cầm củ khoai thơm nức mũi mà không biết bắt đầu ăn thế nào.

Nhiếp Kiện An tinh mắt nhìn ra, cầm củ khoai trên tay mình bẻ ra làm đôi, bên trong củ khoai vàng óng, mùi thơm bay khắp toa xe.

Thiệu Hân Đường chưa từng ăn như vậy bao giờ… Món ăn bình dân làm cậu thấy rất mới mẻ, rất hào hứng. Trước đây cậu muốn ăn, cái gì cũng bày biện đẹp mắt tinh xảo, thiếu điều có người đưa đến tận miệng. Nhìn củ khoai vàng óng, nóng hôi hổi, cậu nghĩ trước đây mình đã bỏ lở biết bao nhiêu điều.

Trên chuyến xe này rất ít người, nguyên cả toa xe chỉ có vài người. Thiệu Hân Đường và Nhiếp Kiện An chọn một góc vắng nhất mà ngồi, ăn khoai nướng, sau đó cùng nhau nhìn ra cửa sổ, bầu trời bên ngoài ngày một sáng tỏ. Đột nhiên Nhiếp Kiện An lên tiếng, giọng nói rất nhẹ: “Lúc con muốn đi, con nói là đưa đồ vật này nọ, Đầu Dưa Hấu đòi đi theo, con không cho nhưng con khuyên không được, gấp quá nên con giận, con nói mấy câu không hay lắm…”

Thiệu Hân Đường sờ sờ đầu nhóc, không biết nên an ủi thế nào cho phải, thì cậu lại nghe Nhiếp Kiện An nói tiếp: “Sau đó nhóc liền nghe lời, còn nói chờ con về ngủ chung… Nhưng con thấy cậu ấy đã muốn khóc, con thật không tốt…”

“Con hối hận không?” Thiệu Hân Đường nghe cậu nhóc nói nhỏ cũng nhẹ giọng hỏi.

“Đương nhiên là không, con muốn đi theo nghĩa phụ, người ở đâu thì con ở đó.” Nhiếp Kiện An nôn nóng bày tỏ tấm lòng.

“Ta biết.” Thiệu Hân Đường cười trấn an Nhiếp Kiện An: “Đầu dưa hấu còn nhỏ, không lâu sau cậu nhó sẽ quên chuyện này, con đừng lo lắng.”

Thật sự sẽ quên sao… Nhiếp Kiện An cúi đầu để không ai nhìn thấy cậu đang nghĩ chuyện gì.

Mà trong lòng Thiệu Hân Đường cũng không thản nhiên như vậy. Lời Vu Chiến Nam nói vẫn còn vang bên tai, còn ghi nhớ trong lòng cậu…

“Ta trả khế bán thân lại cho em, về sau đừng nghĩ đến chuyện này nữa, về sau chúng ta vui vẻ sống với nhau…”

“Những chuyện trước kia chúng ta đều hãy quên đi. Ta sẽ đối xử tốt với em, em cũng đừng rời đi nữa, được không?

“Là em, ta chỉ có một người vợ là em. Vợ à, sau này ta sẽ đối xử tốt với em!”

“…”

Nhưng có những việc không phải nói quên là quên. Việc cậu bỏ đi sẽ để lại trong lòng Vu Chiến Nam những đau xót không thể xóa nhòa, có lẽ sẽ không dễ chịu hơn những gì hắn làm cho Thiệu Hân Đường. Nên, nếu trong cuộc đời này có một lần gặp lại, Vu Chiến Nam có thể hay không sẽ quên những chuyện đã qua…

Phụ tử hai người, một lớn một nhỏ, đặt chân đến thành phố Thượng Hải xa lạ này, bắt đầu cuộc sống mới.

Thiệu Hân Đường mở bao da mà Tần Việt Vinh đưa cho, bên trong toàn bộ là tiền, số tiền giấy có giá trị cũng ngang với ba thỏi vàng mà cậu mang theo. Thiệu Hân Đường nhớ đến những việc Tần Việt Vinh đã làm vì cậu, trong lòng cảm động. Từ khi cậu bước chân vào thế giới này, chưa có người bạn nào quan tâm cậu được như vậy…

Nhiếp Kiện An chứng tỏ mình là một đứa trẻ rất có năng lực. Bọn họ thuê một chỗ trong một đại viện, cậu nhóc bận rộn hẳn lên, so với chủ nhà là Thiệu Hân Đường còn giống chủ hơn. Cậu như tiểu quản gia tìm kiếm công nhân nơi nào có năng lực, cùng với ông chủ cửa hàng nội thất một hơi trả giá, kết quả mua được bộ xích đu mà Thiệu Hân Đường thích về nhà.

Thiệu Hân Đường cũng hừng hực ý thức trách nhiệm, nghĩ rằng mình cần phải gánh vác giáo dục con trai nhỏ, chăm nôm nhà cửa, trọng trách nặng nề, vừa nghĩ thôi là nhiệt huyết đã sôi trào.

Có điều, mỗi ngày nhìn Nhiếp Kiện An ngoan ngoãn đến trường, rồi một tay làm thức ăn so với Thiệu Hân Đường không biết ngon hơn bao nhiêu lần, nhà cửa lau chùi quét dọn sạch sẽ ngăn nắp, Thiệu Hân Đường bắt đầu áy náy. Tới lúc này cậu mới biết mình vô dụng cỡ nào, ngoài hát hí khúc, cái gì cậu cũng làm không tốt.

Xem cuộc sống hiện tại của hai người, số tiền đang có cũng giúp họ sống thoải mái cả đời. Nhưng cho dù như vậy, Thiệu Hân Đường vẫn cảm thấy cậu cần ra ngoài tìm một công việc. Thời đại mày, máy tính hay điện thoại di động đều không có, cậu không thể ru rú ở nhà rồi ngu hóa chính mình, cuối cùng không có giao tiếp với ai.

Nhiếp Kiện An đối với ý tưởng Thiệu Hân Đường ra ngoài tìm việc rất không yên lòng. Nhìn nghĩa phụ khuôn mặt so với mấy cô gái còn nhỏ nhắn mềm mại hơn, nếu bị người ta ăn hiếp không biết phải làm thế nào. Cậu nhóc bị nghĩa phụ nắn cho hai má đều đỏ cả lên, nói: “Yên tâm đi, ta biết nên làm thế nào.”

Thiệu Hân Đường cũng từng suy nghĩ đến lý do mình khiến người ta dễ chú ý, cậu thật cảm thấy ngủ quan không khác người lắm, nhất là người phương Đông. Như vậy nguyên nhân của mọi việc là do cậu quá trắng. Tục ngữ nói, một trắng che trăm xấu. Thiệu Hân Đường xác định chính điều này khiến cho mình trở nên dễ bị chú ý. Cho nên, cậu quyết định đền cửa hàng bán son phấn, mua vài loại phấn dành cho nam giới, khi thoa lên sẽ có làn da ngâm đen khỏe mạnh. Mỗi ngày đều đặn, kiên nhẫn thoa một lớp thật dày lên mặt, cũng không cần làm gì thêm, cả người đã như biến thành một người khác. Ít nhất khi đi trên đường cũng ít người để ý.

Càng lớn, Nhiếp Kiện An càng có bộ dáng của quản gia. Một hộp phấn nhỏ mấy chục đồng đại dương, cậu nhóc cũng xót tiền, nhưng mỗi khi nhìn nghĩa phụ chẳng tiêu xài gì, thoa phấn thật dày lên mặt, trong lòng cậu đều đau…

Thiệu Hân Đường bằng cấp gì cũng không có, Thiệu Hân Đường đành dựa vào thực lực, tìm được một chân phiên dịch trong một tòa soạn. Công việc không quá nhiều áp lực, mỗi ngày nhàn nhã. Tiền lương không nhiều nhưng cũng đủ cho cậu và Nhiếp Kiện An chi tiêu. Thiệu Hân Đường thấy sống như vậy rất vui vẻ thư thái, cậu rốt cục cũng được sống cuộc sống mà cậu hằng mơ.

Ngày cứ hạnh phúc như vậy mà trôi qua…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui