Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử

Thiệu Hân Đường đột nhiên giãy dụa, hai người đang gắn bó giao hòa phải tách ra, tâm tình của Vu Chiến Nam đã muốn dịu lại, thấy cậu giãy ra lại trở nên hung tợn. Hắn kiềm chặc cái cằm nhỏ của Thiệu Hân Đường, trầm thấp ngoan lệ nói: “Thế nào? Không muốn? Không muốn cũng phải muốn! Ngươi đã không còn quyền lựa chọn.”

Ngày Thiệu Hân Đường trốn thoát khỏi hắn, Vu Chiến Nam đã quyết định, người mình phó hết chân tâm lại tàn nhẫn phản bội, dù đến chân trời góc bể cũng phải tìm về, sau đó khiến cậu phải trả giá đắc, cho cậu không dám trốn nữa…

“Không phải, tôi thở không được.” Thiệu Hân Đường nhẹ giọng nói, cậu nhìn Vu Chiến Nam sắp hóa Tula thầm nghĩ, cậu chỉ có thể giả ngây ngốc, sao có thể cùng người đàn ông này cứng đối cứng.

“Tay của tôi đau quá.”

Thiệu Hân Đường dùng đôi mắt điềm đạm đáng yêu nhìn vào cặp mắt hổ đỏ ngầu của Vu Chiến Nam, giọng nói nhỏ nhẹ, hơi cúi đầu, còn mang theo chút làm nũng khó phát hiện.

Trong mắt Vu Chiến Nam vằn tơ máu, nhìn chằm chằm cậu như nhìn kẻ thù.

Thiệu Hân Đường cứ như vậy đối diện với hắn, làm như hoàn toàn không sợ, trong đôi mắt đáng thương mang theo lấy lòng, nhiêu đó thôi đủ đem cơn giận của Vu Chiến Nam thổi bay một nửa.

“Ngươi không xoay qua ta làm sao mở được!” Vu Chiến Nam gầm nhẹ với cậu.

Thiệu Hân Đường ngoan ngoãn xoay lưng qua, len lén nở nụ cười thành công. Ngay cả còng tay cũng không nỡ để cậu mang thêm một chút, Thiệu Hân Đường không tin người này có thể sử dụng thủ đoạn ngoan lệ gì với mình. Nhưng cậu cũng không dám xem thường, Vu Chiến Nam là một tên mãnh thú thảo nguyên chân chính, không phải thú cưng nuôi trong nhà, nếu chọc hắn ngứa răng, hắn có thể cắn một nhát chết tươi.

Cho nên, Vu Chiến Nam là người thích xoa xoa lông. Ít nhất trong khoảng thời gian này, Thiệu Hân Đường cảm thấy mình nên khôn hồn mà ngoan ngoãn, đừng có chọc giận hắn.

Đang nghĩ nghĩ, Thiệu Hân Đường bị một lực rất lớn kéo mạnh về phía sau. Còng tay đã mở ném sang một bên, Thiệu Hân Đường bị Vu Chiến Nam ôm vào trong lòng.

Dựa vào lồng ngực rắn chắc của Vu Chiến Nam, cậu có thể nghe được từng nhịp tim mạnh mẽ. Một tay hắn kéo lấy eo cậu, tay còn lại tóm lấy cổ, dán sát vào tai cậu thấp giọng, gằn từng tiếng: “Thiệu Hân Đường, từ giây phút này, ngươi đừng hòng thoát, ta sẽ không cho ngươi cơ hội.”

Vu Chiến Nam không nói thêm gì. Thiệu Hân Đường nửa nằm trong lòng hắn, cổ bị tóm rất khó chịu, cũng không nói chuyện.

Xe dừng lại trước ngôi nhà nhỏ canh phòng sâm nghiêm, lúc này Thiệu Hân Đường mới phát hiện hơn mười chiếc xe theo phía sau đã không còn bóng dáng. Cậu xuống xe đứng không nhúc nhích, bị Vu Chiến Nam kéo cánh tay vào bên trong.

“Tôi muốn gọi điện cho Kiện An.” Thiệu Hân Đường mềm giọng hết sức có thể, cùng kẻ đang kết băng trên mặt kia thương lượng: “Nếu không nó sẽ lo.”

Thiệu Hân Đường bị đẩy vào một phòng ngủ, thì nghe Vu Chiến Nam lạnh lùng cười, nói: “Sợ nó lo sao? Vậy năm đó, khi ngươi không nói một lời bỏ đi, có nghĩ đến ta sẽ lo lắng hay không!”

Vu Chiến Nam không khống chế được những uất ức trong lòng cùng với lửa giận, càng lúc càng cao giọng, từng tiếng hét ra. Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Thiệu Hân Đường.

Thiệu Hân Đường bị hắn hỏi đến á khẩu không trả lời được, trong lòng cũng rất khó chịu. Cậu đã từng nghĩ những tổn thương mà cậu gây ra cho Vu Chiến Nam, dù thế nào cũng sẽ không tổn hại đến mình. Nhưng nay, đối diện với cơn giận của Vu Chiến Nam, lòng cậu cũng không biết là cảm giác gì. Ngày đó, Vu Chiến Nam dốc hết chân tâm đối tốt với cậu, quả thật là cậu có lỗi với Vu Chiến Nam.

“Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa. Hôm nay ta xem như hiểu.” Vu Chiến Nam đứng đối diện cậu, thân hình cao lớn cứng ngắc, hắn cười đến thê lương, chậm rãi nói: “Thiệu Hân Đường, ngươi là một kẻ không có tim.”

Nghe những lời đó, Thiệu Hân Đường tái mặt, thì Vu Chiến Nam lại nhẹ thở dài, chậm rãi nói tiếp: “Đối tốt với ngươi cũng bằng không, đối với ngươi chân tâm, chân tình gì đó chỉ là để ngươi tùy tiện chà đạp mà thôi… Ta biết ngươi không thích ta, nhưng như thế thì có sao đâu. Hiện tại, ta sẽ không ngây thơ tin tình yêu đôi lứa gì đó, những thứ đó cmn đều là si tâm vọng tưởng chó má! Ta thừa nhận ta hèn, coi ngươi đùa giỡn còn vỗ tay, xem ngươi phản bội mà không thể khống chế chính mình, không thể không nghĩ đến ngươi, không thể không yêu ngươi…”

“Xem như ngươi cũng xui xẻo, bị Vu Chiến Nam ta coi trọng.” Vu Chiến Nam dừng một chút, trong mắt đỏ hồng một mảng nhưng vẫn miễn cưỡng gợi lên khóe miệng, lộ ra yếu ớt cùng thương cảm, hắn hạ giọng: “Cho nên, ta mặc kệ ngươi có thích hay không, đời này ngươi đều phải đi theo ta, ta sẽ không buông tha ngươi…”

Vu Chiến Nam nói xong, nhìn vẻ mặt nhợt nhạt đầy khiếp sợ của Thiệu Hân Đường, trong lòng là tột cùng đau đớn. Người mình đặt ở nơi quan trọng nhất trong tim, là người mình muốn toàn tâm toàn ý che chở, chỉ sợ rằng mình chính là người cậu chán ghét nhất trên đời.

Vu Chiến Nam sống ba mươi năm, làm người tự tin, đường làm quan rộng mở. Hắn cho rằng, dù không dễ dàng có được, chỉ cần hắn cố gắng, trên đời này không có điều gì hắn muốn mà lại không có. Con người trong thế giới này theo đuổi quyền thế hư vinh và đồng tiền lạnh lẽo còn được, huống chi là trái tim con người hầm hập nóng. Vu Chiến Nam hắn nghĩ mãi mà không ra, không dám nói hắn là dạng người gặp người thích, nhưng tiểu thư công tử muốn đi theo hắn nhiều không kể hết, hắn lại không cần, toàn tâm toàn ý hướng về một người, xem như trân bảo, nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, hận không thể đem người cất vào trong túi, để có thể nhìn thấy mọi lúc mọi nơi.

Hắn tự hỏi, trừ đoạn thời gian ban đầu hai người mới gặp nhau, hắn đối xử với Thiệu Hân Đường tốt hơn bất cứ người nào trên đời này, bao gồm cả con của hắn. Mỗi ngày hắn đều nghĩ đến tâm tư của cậu, làm mọi cách cho cậu vui vẻ, ngay cả trên giường, đều nhân nhượng cậu chịu không nổi mà chịu đựng. Trong đời Vu Chiến Nam hắn chưa từng vì người khác mà chịu chút ấm ức nào; nhưng người chính mình đặt ở chỗ sâu nhất trong tim, không chút nương tay đâm cho một dao, ngay lúc hắn bị thương, bỏ đi không chút lưu tình…

Vu Chiến Nam hận y, càng hận chính mình bỏ không được, hận chính mình vô dụng!

Sáu năm đi qua, trong giấc mơ chập chờn mỗi đêm, nhớ thương tràn về không cách gì ngăn cản, Vu Chiến Nam từng nghĩ, chỉ cần hắn tìm được người về, nhất định làm cho cậu phải trả giá đắc, nhất định bắt cậu chịu quả báo, nhất định phải… khiến cậu không dám dễ dàng bỏ rơi mình lần nữa…

Đã nói sẽ không quen lại cậu, nhưng chỉ nhìn cậu nhẹ nhíu mày, tim đều đau không chịu nổi, vô dụng đến thế là cùng…

“Ta đi ra ngoài, đêm nay ngươi ngủ ở đây đi.” Vu Chiến Nam nói xong, đóng sầm cửa đi ra, bóng dáng bi thương làm Thiệu Hân Đường xót xa.

Tiếng khóa cửa từ bên ngoài truyền vào, chắc có cả lính gác. Phòng ngủ to lớn được trang hoàng cực kỳ xinh đẹp, quần áo, thức ăn đều chuẩn bị đầy đủ hết.

Thiệu Hân Đường ngồi xuống chiếc giường gỗ khắc hoa văn kiểu Âu. Một tiếng thở dài nhẹ tan vào không gian.

Sáu năm, Thiệu Hân Đường đã nghĩ qua vô số lần cảnh tượng hai người gặp lại. Đã nghĩ, Vu Chiến Nam chắc sẽ khinh thường mình, chắc sẽ dùng cách tra tấn cậu, cậu chỉ không ngờ tới, hình tượng kiêu hùng trong trí nhớ, không chấp nhận chút khó chịu nào lại đối với cậu nhớ mãi không quên, thậm chí ngay cả một chút thương tổn cậu hắn cũng không nhẫn tâm.

Vu Chiến Nam là loại người gì chứ, hắn ngoan cố đến cực đoan, để đạt được mục đích cuối cùng, đau đớn cỡ nào hắn cũng chịu được. Nhưng nay, người đàn ông đó như cố tình ở ngay trước mặt cậu chật vật trốn tránh…

Cậu cũng đâu phải kẻ vô tình, năm đó trốn chạy là do những oán trách cả hai đời cộng lại, nếu cậu không đi, cậu sẽ không bao giờ được giải thoát. Sau sáu năm có được cuộc sống tự do, tấm lòng của cậu cũng trở nên rộng lớn, giống như đã hưởng thụ đủ giấc mộng tự do, không còn cực đoan như ngày xưa nữa. Vu Chiến Nam si tình như vậy, làm cho cậu rất cảm động, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ. Dù sao, làm người sống trên đời, có một người vẫn luôn yêu mình, yêu đến khắc cốt ghi tâm, đây là loại may mắn không phải ai cũng gặp được.

Sáu năm qua, ban ngày bận rộn trong tòa soạn, buổi tối về nhà chỉ có mỗi cậu và Nhiếp Kiện An. Đồng nghiệp tốt bụng, con trai ngoan ngoãn, nhưng cậu vẫn thấy thiếu, thiếu một người tri kỷ, cậu muốn ôm người yêu đi vào giấc ngủ. Ông chủ Khúc Nghĩa Đông cũng nhiều lần ám chỉ ý muốn gả con gái cho cậu, đồng nghiệp cũng có không ít người thích cậu, hoặc muốn giới thiệu đối tượng cho cậu, trong đó đương nhiên có cả đàn ông. Nhưng Thiệu Hân Đường không biết bản thân có gì băn khoăn, mỗi người bọn họ cũng được lắm, nhưng những người này đều không phải người cậu đang tìm kiếm…

Tìm tìm kiếm kiếm, đi một chút dừng một chút, cuối cùng khi quay lại bên cạnh Vu Chiến Nam, Thiệu Hân Đường lần nữa nghe tim mình loạn nhịp. Mà Vu Chiến Nam vẫn còn yêu cậu, cứ như vậy, yêu không phòng bị, yêu không hối tiếc…

Thiệu Hân Đường tới bây giờ vẫn là người biết chấp nhận hiện tại, nếu là tình cảm đến từ hai phía, cậu nguyện ý tại thời điểm loạn lạc này dũng cảm yêu một lần.

Cậu nhìn nhìn cửa gỗ dày, dưới tầng, cứ cách một khoảng ngắn lại có binh lính ôm súng luân phiên qua lại, canh chừng cẩn mật không phải ở mức độ bình thường. Tay cậu trói gà không chặt, thanh niên văn nhược, đâu có ba đầu sáu tay, Vu Chiến Nam cần gì phải cẩn thận như vậy chứ!

Cho dù có quyết định cùng cậu hảo hợp, nhưng đây tuyệt đối không phải cách.

Thiệu Hân Đường nghĩ nghĩ, sau lại nhẹ lắc đầu, không đi tìm Vu Chiến Nam để nói chuyện ngay, mà cởi quần áo, mở nước ấm đi tắm, sau đó lăn vào trong chăn ấm, trước cứ ngủ ngon một giấc đã.

Nếu không có gì xảy ra, con đường của cậu và Vu Chiến Nam còn rất dài…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui