Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử

Từ hôm đó trở đi, Thiệu Hân Đường không cần ở mãi trong phòng nữa, có thể đi tới đi lui trong biệt thự, nhưng ở các hành lang đều có lính ôm súng đứng gác, hình như cậu không được ra ngoài, mỗi lần muốn ra đình viện dạo một chút, sẽ xuất hiện một toán lính gác mặt mày cảnh giác, nhắm mắt nhắm mũi theo đuôi. Thiệu Hân Đường cũng không thử đi ra cửa chính, chắc cũng không ra được đâu. Tình cảm của cậu và Vu Chiến Nam đang trong giai đoạn phát triển ổn định ấm áp, cậu không muốn động vào thần kinh mẫn cảm của Vu Chiến Nam.

Nhưng Thiệu Hân Đường có niềm vui ngoài ý muốn là ngày thứ ba sau khi gặp mặt, Nhiếp Kiện An gửi Vu Nhất Bác đồ dùng hằng ngày của cậu. Vu Nhất Bác lại sai người dọn một phòng trống, sau đó Nhiếp Kiện An lặng yên dọn vào.

Thiệu Hân Đường còn đang rối rắm không biết khuyên nhủ đứa con cứng đầu này thế nào, thấy chuyện vui mừng như thế không khỏi có chút mơ màng. Sau đó, Nhiếp Kiện An vừa bận rộn đem tư liệu hắn thường dùng sắp xếp lại ngay ngắn chỉnh tề, vừa buồn buồn nói: “Thật ra con cũng không ghét phụ thân của Đầu dưa hấu lắm, chỉ là… con tưởng nghĩa phụ bị ép. Nếu nghĩa phụ thật lòng thích hắn, muốn ở bên cạnh hắn con cũng không có ý kiến gì, dù thế nào con cũng đi theo nghĩa phụ.”

Thiệu Hân Đường vô cùng cảm động, không biết mình tích được phúc đức gì mà có được đứa con thế này. Khúc mắc trong lòng cậu coi như được gỡ bỏ.

Buổi tối, Vu Chiến Nam trở về, thấy trong nhà có thêm Thiệu Hân Đường và Nhiếp Kiện An, Thiệu Hân Đường đang cùng hai con trai ngồi dưới đất, nghiên cứu một bản đồ chi tiết gì đó, trong lòng có chút hoảng, sau đó vẻ mặt nhu hòa đi không ít.

“Phụ thân.” Vốn đang rút vai khòm lưng mà ngồi, Vu tiểu thiếu gia vừa nhìn thấy phụ thân, sợ tới mức lập tức ngồi thẳng tấp.

“Tư lệnh.” Nhiếp Kiện An cũng không được tự nhiên mà gọi một tiếng.

Vu Chiến Nam không có biểu tình gì, gật gật đầu với hai đứa, xem như ừ.

Thiệu Hân Đường ngẩng đầu, thấy Vu Chiến Nam một thân quân trang cao lớn thẳng tấp, eo lưng mạnh mẽ, ngũ quan cường tráng thâm thúy, sao lúc trước hắn không nhận ra người đàn ông này quyến rũ như vậy chứ.

“Đầu dưa hấu đang giới thiệu với bọn em căn cứ của anh.” Thiệu Hân Đường cười nói.

Vu Chiến Nam do dự một chút cũng đi qua, nhìn vào bản đồ, thanh âm cố giữ thật bình thản nói: “Nơi đó là bình nguyên, trong vòng trăm dặm xung quanh đều không có nhà, binh lính ở nơi đó ngoài luyện binh, còn nuôi trồng, tự cấp tự túc. Phía sau nơi chúng ta đóng binh có một mảnh rừng lớn, bên trong động vật nào cũng có, lúc muốn ăn có thể đi săn thú.”

“Đúng vậy, có một lần bọn con vây bắt một con lợn rừng, chắc phải nặng đến hai – ba trăm kg, bọn con được ăn thịt mấy ngày luôn.” Vu Nhất Bác tiếp lời phụ thân nó, sau đó hưng trí nói tiếp: “Gần đó còn có con suối nhỏ, Toàn thúc rảnh rỗi sẽ dẫn con đi câu cá, cá trong đó con nào cũng to, mà lại rất ngốc, bình thường ít người lui tới, hạ cần là mắc câu, thịt tươi ngon… chậc chậc!”

Vu Nhất Bác nhóp nhép miệng thòm thèm, giống như đang được ăn ngon.

“Sau này con dẫn đường đi, Kiện An làm cá nướng khá lắm đấy.” Thiệu Hân Đường hưng phấn nói.

Vu Chiến Nam nhìn ba người vừa nói vừa cười, cảm thấy trong lòng ê ẩm xót xa. Khi hạnh phúc đến một mức độ nào đó, người ta không khỏi sợ hãi. Sợ hết thảy những điều này đều là ảo tưởng, một ngày thức dậy, tất cả đều là bọt nước, hắn lại nhớ đến thời điểm hắn chỉ có một mình…

Buổi tối, lúc bốn người ăn cơm, Vu Chiến Nam bất ngờ gắp thức ăn cho hai đứa nhỏ. Chỉ vậy mà làm hai đứa hoảng hồn. Vu Nhất Bác nhìn chăm chăm thức ăn phụ thân vừa gắp cho, không biết ăn thế nào.

Nhiếp Kiện An sửng sốt một cái, nhưng vẫn bình tĩnh ăn, sau đó ngẩng đầu nhẹ giọng nói một tiếng “Cảm ơn.”

Vu chiến Nam không lên tiếng, tiếp tục ăn cơm. Nhưng không khí trong phòng đã khác hoàn toàn. Thiệu Hân Đường cảm thấy rất vui, cậu biết Vu Chiến Nam thay đổi như vậy là muốn lấy lòng mình, cũng thử tiếp cận Nhiếp Kiện An, thử cuộc sống bốn người. Nhớ năm đó, Vu Chiến Nam dễ gì chịu phân chút tâm tư cho những chuyện nhỏ nhặt, hắn chính là đàn ông nguyên chất.

“Vài ngày nữa chúng ta trở về, các ngươi cũng chuẩn bị một chút.” Trên bàn cơm, Vu Chiến Nam đột ngột lên tiếng.

“Nhanh vậy ạ, con còn muốn ở lại vài ngày.” Vu Nhất Bác nói.

“Bên này rất loạn, Nhật Bản lúc nào cũng có thể gây chiến, chúng ta phải trở về chuẩn bị, chờ chỉ thị của cấp trên.” Vu Chiến Nam nói thật bình thản.

Nhưng vừa nói xong, liền vụng trộm dùng dư quang đánh giá thần sắc của Thiệu Hân Đường, hắn rất sợ Thiệu Hân Đường không muốn đi cùng hắn.

Thiệu Hân Đường nhíu mày thật nhẹ. Trái tim Vu Chiến Nam nẩy lên một cái. Không đợi hắn phát hỏa thì nghe Thiệu Hân Đường nói với Nhiếp Kiện An: “Việc kinh doanh hiện tại của con tính thế nào?”

Nhiếp Kiện An cũng khó xử, Thiệu Hân Đường đi đâu nó đến đó, đây là chắc chắn, nhưng việc kinh doanh mới mở không bao lâu, sắp sinh lợi…

Trong lòng Vu Chiến Nam cảm thấy nặng nề, sắc mặt cũng khó chịu, hắn tưởng đây là hai cha con Thiệu Hân Đường lại bày mưu làm xiếc trước mặt hắn, lấy cớ để không đi với hắn. Lại nghe Thiệu Hân Đường nói tiếp: “Vậy làm sao bây giờ, con chắc là không đi được rồi?”

Vu Chiến Nam đã muốn đập bàn đứng dậy quăng ra một câu: “Đi không được cũng phải đi cho ông! Phải trói các ngươi lại mang theo ông đây cũng trói!”

Nhưng không đợi hắn lật bàn thì Thiệu Hân Đường hơi rầu rầu nói: “Nếu không bọn ta đi trước, con sắp xếp cho xong công việc ở đây rồi đi sau.

“Vậy cũng được ạ.”  Nhiếp Kiện An khó xử nói: “Con sắp xếp xong, ngay lập tức đi tìm mọi người.”

Vu Chiến Nam ngồi một bên, ngọn lửa nhỏ bị thổi tắt, cảm thấy Thiệu Hân Đường vừa lựa chọn giữa mình và con trai, lần này xem như mình thắng, cậu ấy quyết định theo mình… Vu Chiến Nam sung sướng lâng lâng, lâng lâng, càng lúc càng sướng…

“Phụ thân, hay là con cũng khoan về, ở đây con còn chút việc, sau con sẽ về với tiểu ca ca.” Vu Nhất Bác bất ngờ nói.

Vu Chiến Nam nghĩ, để con trai ở bên cạnh nghĩa tử của Thiệu Hân Đường cũng tốt, để cậu đừng làm ra mấy chuyện thiêu thân, người Thiệu Hân Đường để tâm nhất chính là nhóc này. Nên hắn trầm ngâm một chút mới nói: “Cũng được, nhưng các con chọn lấy một căn nhà của chúng ta rồi dọn qua mà ở, đừng đi lung tung, Thượng Hải như khối thịt mỡ, đã sớm bị bọn Nhật Bản để ý, không biết khai chiến lúc nào đâu.”

“Vâng!” Vu Nhất bác sảng khoái đáp ứng, cực kỳ vui vì phụ thân cho nó ở lại, như vậy, nó sẽ được ở cùng với Nhiếp Kiện An.

Buổi tối, sau khi hai người trải qua một trận yêu đương kịch liệt. Bầu trời bên ngoài đầy sao, cánh tay tráng kiện của Vu Chiến Nam ôm lấy thân thể ấm áp trong lòng, cảm thấy toàn thân thoải mái, những năm này hắn chưa từng được như vậy.

“Trước khi đi, em phải tranh thủ qua tòa soạn bàn giao công việc, còn phải tạm biệt ông chủ.” Thiệu Hân Đường nói, trong thanh âm còn mang theo biếng nhác sau tình sự.

Rất lâu mới nghe thấy động tĩnh từ phía sau, Vu Chiến Nam cắn nhẹ cái cổ mềm mại của cậu, thấp giọng nói: “Ngày mai anh đi với em.”

Sáng sớm hôm sau, Thiệu hân Đường nhìn Vu chiến Nam thay sẵn thường phục đứng ở ga-ra chờ cậu, cho dù chỉ là một bộ quần áo rất đơn giản cũng không ngăn được khí thế hùng hậu của quân phiệt trên người hắn, khiến người ta không dám đến gần.

“Tìm ai đó đưa em đi được rồi, anh đâu nhất thiết phải tự mình đi.” Thiệu Hân Đường đi đến gần hắn nói.

“Hôm nay anh không có việc.” Vu Chiến Nam nhìn Thiệu Hân Đường mặc tây trang thẳng tấp, vẻ ngoài tuấn tú nhìn mình, thật thoải mái trong lòng, nói: “Lên xe.”

Trước khi đi Thiệu Hân Đường đã gọi cho Khúc Nghĩa Đông, cũng nói sơ qua việc mình rời đi, mọi chuyện trước sau Khúc Nghĩa Đông cũng hiểu được đại khái, nói cậu không cần đến tòa soạn, cứ đến thẳng nhà mình, để Khúc thẩm làm cho bọn họ vài món đồ nhấm, uống với nhau vài chén, coi như đưa tiễn.

Thiệu Hân Đường không thể cự tuyệt. Mấy năm nay, cả nhà Khúc Nghĩa Đông giúp đỡ cậu không ít, giờ cậu phải đi, nói sao cũng phải gặp mặt cảm ơn người ta một tiếng mới phải.

Thiệu Hân Đường cùng Vu Chiến Nam được người hầu dẫn qua đình viện trong biệt thự của Khúc Nghĩa Đông. Khúc Nghĩa Đông và con gái Khúc Đình Đình đứng trên bậc thang ở cửa, Khúc Nghĩa Đông hơn năm mươi tuổi, dáng người có hơi béo, để kiểu tóc lão gia đang thịnh hành, trên mũi đeo một cặp kính, cười tủm tỉm nhìn bọn họ đến gần, bộ dáng hiền lành rất phù hợp với thân phận học giả của hắn.

Khúc Đình Đình vừa nhìn thấy Thiệu Hân Đường, trong mắt không còn thấy ai khác nữa, cô nàng buông cánh tay phụ thân ra, như chim sổ lồng chạy về phía Thiệu Hân Đường.

Khúc Đình Đình năm nay mười tám tuổi, phong nhã hào hoa, ngây thơ rực rỡ, bề ngoài xinh đẹp cởi mở, bình thường tính tình có hơi tiểu thư yếu ớt. Cô hiện tại đang học năm hai ngành lịch sử của Đại học Phục Quang, chỉ dựa vào bề ngoài xinh đẹp cùng với bối cảnh gia đình, người theo đuổi Khúc Đại tiểu thư không ít. Nhưng cô ấy thích người khác từ sớm rồi. Nếu nói, ban đầu cô đối với thiếu niên tuấn tú cao ngất thường xuyên ra vào nhà mình, tao nhã theo phía sau phụ thân, sinh ra tình cảm thiếu nữ không thực tế. Thì thời điểm chính phụ thân nói với cô đây là người mà cả học sinh và giáo viên trong trường cô đều hâm mộ, Mr. Vincent, thì cô đã vô cùng sùng bái, không phải người này không lấy làm chồng.

Khúc Đình Đình không biết đã dùng bao nhiêu cách nói với cha mẹ điều này, nhưng họ không tin, nói cô còn nhỏ, tốt nghiệp rồi tính. Làm cho Khúc Đình Đình tưởng cha mẹ e ngại điều kiện Thiệu Hân Đường không tốt, còn có đứa con nuôi lớn như vậy nữa. Nhưng cô không thèm để ý, cô thích Thiệu Hân Đường, vừa thích vừa sùng bái, cô quyết định dù bị ai ngăn trở, đời này cô phải thành đôi với cậu.

Thật ra, Khúc Đình Đình không biết, phụ thân cô đã uyển chuyển đề cập với Thiệu Hân Đường rất nhiều lần, đều bị Thiệu Hân Đường khéo léo từ chối. Nhưng mà không nói với cô.

“Hân Đường ca, nghe nói ca không làm cho ba ba nữa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Khúc Đình Đình chạy tới trước mặt Thiệu Hân Đường, kéo tay áo cậu nôn nóng hỏi.

Lúc mười hai, mười ba tuổi, Khúc Đình Đình lần đầu gặp Thiệu Hân Đường, khi đó Thiệu Hân Đường thường mang cô đi chơi, xem như em gái nhỏ, thường xuyên ôm cô. Lớn lên, trong lòng cô từ lâu đã định Thiệu Hân Đường chính là chồng tương lai, cho nên không kiêng dè. Nhưng mọi lần đều thuận lợi bắt được, lần này đột nhiên có một bàn tay to xen ngang, ngăn nàng lại.

“Hân Đường ca?” Khúc Đình Đình hơi bất ngờ gọi to một tiếng, nhìn người đột nhiên bày ra sắc mặt lạnh như băng hơi sợ hãi.

Nhìn Vu Chiến Nam bất ngờ giơ tay ra, Thiệu Hân Đường có chút xấu hổ và bất đắc dĩ. May sao lúc này Khúc Nghĩa Đông cũng đi tới. Sống hơn nửa đời, dù không thấy mặt Vu Chiến Nam, nhưng nhìn khí phách tỏa ra từ hắn, Khúc Nghĩa Đông biết đây không phải người thường.

“À, vị này là…” Khúc Nghĩa Đông đến gần, gương mặt Vu Chiến Nam dần hiện rõ ràng hơn, hắn có chút không dám tin.

“Khúc thúc, đây là Vu Chiến Nam.” Thiệu Hân Đường nhìn biểu tình kích động của Khúc Nghĩa Đông, giới thiệu tiếp: “Đây là Khúc thúc, ông chủ của tòa báo Tân Ngyệt.”

Ba chữ Vu Chiến Nam, không cần phải nói năng rườm rà, quá chói lọi, quá vang dội, Khúc Nghĩa Đông nhìn người mà trước giờ hắn chỉ thấy trên báo, so với tưởng tượng còn khí thế hơn, tuổi trẻ tài cao. Hắn không ngờ, Thiệu Hân Đường chỉ nói muốn giới thiệu một người bạn, lại là quân phiệt Đông Bắc vang danh cả nước, Vu Chiến Nam.Nếu các bạn có để ý, sẽ thấy cách xưng hô của các nhân vật ngày càng “hiện đại” hơn. Vì truyện lấy bối cảnh dân quốc, là thời diểm giao thoa giữa phong kiến và hiện đại. Nên cách dùng từ, cách gọi, cách nói chuyện nó lai cả hai bên.

Nhưng từ chương sau trở đi, tôi muốn nó hiện đại hơn nữa, để các nhân vật về sau sẽ thoát ra khỏi thời đại phong kiến, sang trang mới của cuộc đời. Đoạn này trong truyện cũng là một bước chuyển lớn của lịch sử Trung Quốc.

Nên cách xưng hô sẽ có khác đi.

Chúc các bạn đọc vui!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui