Buổi sáng hôm sau, Tô Phi cẩn thận cho Morris uống sữa, rồi cầm bộ quần áo trẻ sơ sinh trong tay Ailie.
Toàn bộ quần áo trẻ sơ sinh của Morris đều do Sofia tự tay chọn lựa gửi tới.
Chất vải mềm mịn, thông thoáng, không gây khó chịu dù nhỏ nhất tới làn da non mịn của trẻ mới sinh, hảo hạng tuyệt đối, cực kỳ thích hợp với Morris.
Morris nửa ngồi nửa tựa trước ngực Tô Phi, nhàn nhã nâng lọn tóc lả thả trước ngực Tô Phi lên thưởng thức, mười ngón tay mũm mĩm xuyên qua lọn tóc nhung huyền, nghịch ngợm chải tóc cho mẹ yêu.
Đôi mắt lục long lanh trong suốt híp lại, thân mình ngoan ngoãn không cựa quậy, mặc mẹ yêu giúp bé thay bộ quần áo xinh đẹp lên người.
Chờ Morris thay xong quần áo, Ailie vui sướng lượn quanh Morris vài vòng, hai tay ôm má kêu: “Cậu chủ nhỏ đáng yêu quá đi, giống tạc thiếu gia! Muốn sờ, muốn bóp đôi má bầu bĩnh kia quá!” Chắc thích chết luôn được đó! Ailie đặc biệt bổ sung trong lòng.
Morris co cơ thể nho nhỏ mềm mại trốn vào lòng mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhăn lại, yên tĩnh ghé bên vai mẹ, hai bàn tay vẫn lưu luyến, không chịu buông lọn tóc thơm của mẹ yêu.
“Cậu chủ nhỏ rất biết cách không để ý đến Ailie nha, tốt xấu gì Ailie cũng tung tẩy trước mặt cậu chủ nhỏ lâu như vậy, cậu chủ nhỏ hẳn phải quen mặt Ailie rồi chứ nhỉ.” Ailie nhanh như chớp phi qua tóm mũ quả dưa của Morris, cười to, “Cậu chủ nhỏ, Ailie tóm được rồi nha, ha ha ha ha.” Morris nhắm chặt mắt, không thèm để ý, sự đắc ý dào dạt của Ailie nhanh chóng cạn khô, ai oán kêu, “Cậu chủ nhỏ...” Jester tao nhã bước xuống cầu thang, cài cặp khuy măng sét kim cương loe lóe ở cổ tay áo, chậm rãi tới gần vợ yêu, rất tự nhiên nhấc lên cậu con trai đang không ngừng phí công quẫy đạp, ôm chặt vào lòng.
Biên độ dao động của Morris quá nhỏ, Tô Phi không nhìn ra.
Jester giữ cậu con cực kỳ khéo léo, cả Ailie và Tô Phi đều cho rằng Morris đang biểu hiện tình thương mến thương với papa.
Bé con đáng thương chưa biết nói, sức khỏe so với papa chỉ như châu chấu đá voi, không còn cách nào khác đành ngoan ngoãn bị cả nhà hiểu nhầm.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, cậu chủ nhỏ, mọi chuyện đã được chuẩn bị, sắp xếp ổn thỏa, chúng ta có thể xuất phát.” Alan nhét di động vào túi, đúng phận sự nhắc nhở.
Lần di chuyển này huy động máy bay tư nhân xa hoa, không phải chiếc trực thăng nhỏ lần trước.
Morris được thả lên chiếc giường êm, Tô Phi ngồi một bên, vỗ tay với bé, ý bảo, con yêu, bò đến đây với mama nào.
Cách đó không xa, Jester ngồi trên sofa màu đen đọc tạp chí tài chính kinh tế, khóe mắt thi thoảng xẹt qua khung cảnh ấm áp trước mắt, đôi mày không tự giác nhíu lại.
Nhóm Tô Phi vừa bước xuống máy bay, Alexander, Felix và Sofia đã ào ào vây quanh.
Vô số móng vuốt duỗi tới Morris bé bỏng, trái sờ, phải mó.
Morris non nớt cứ việc tránh đông né tây vẫn không trốn khỏi bị sàm sỡ.
Alexander dẫn đầu đám người, dưới sự chỉ dẫn của Sofia, chỉnh tư thế hoàn hảo, ôm thân hình nhỏ nhắn, mềm mại của chắt đích tôn, không ngừng thân ái: “Morris yêu dấu, cụ nội nhớ con lắm!” Dưới đề nghị có phần cực-kỳ-giãy-nảy của Alexander, Tô Phi và Jester nghỉ lại trong lâu đài ba bốn ngày.
Vào ngày cuối cùng trước khi rời khỏi, Alexander bí bí mật mật kéo Jester đến phòng làm việc, Ailie và Alan sớm đã dọn xong hành lý.
Tô Phi thấy buồn tẻ, liền nói đôi ba câu với Ailie, rồi ôm Morris ra ngoài lâu đài đi dạo.
Alan đi phía sau Tô Phi, cẩn thận bảo vệ hai vị chủ nhân.
Dọc theo con đường nhỏ, Tô Phi ngâm nga khúc nhạc không biết tên đùa con trai, Morris gối đầu lên vai mẹ, tay nhỏ trắng nõn tiếp tục nghịch tóc mẹ yêu, Alan ở phía sau vài bước có thể nghe thấy rõ ràng tiếng cười khanh khách của cậu chủ nhỏ.
“Chào phu nhân.” Berlin chạy chầm chậm đuổi theo Tô Phi, vui sướng nhìn Morris không rời mắt, “Đây là con trai đầu lòng của gia chủ, cậu chủ nhỏ Morris sao? Xinh như thiên thần vậy! Giống hệt gia chủ Lance.” “Chị là?” Tô Phi đề phòng nhìn cô nàng nhiệt tình quá mức trước mắt, không nhớ ra người bạn sấn sổ này tới từ phương trời nào.
“Nhìn xem, tôi vui đến phát ngốc.” Berlin ảo não vỗ đầu, mỉm cười, “Tôi là Berlin, thiếu phu nhân chưa từng gặp tôi nhưng tôi đã nhìn thấy thiếu phu nhân vài lần từ xa, cho nên thiếu phu nhân không biết tôi là đúng.” Mắt Berlin ánh qua nét chua xót, lần đầu tiên Berlin nhìn thấy chủ mẫu không phải trên hòn đảo này, mà ở trường học của chủ mẫu, ngày đó, số lượng vệ sĩ núp trong bóng tối bảo vệ chủ mẫu gia tộc Lance không thể đếm xuể! Tới gần chủ mẫu còn khó hơn lên trời! Berlin từng mạo hiểm tới gần, tất nhiên đã bị phát hiện, giờ nghĩ lại, gia chủ hẳn đã sớm phát hiện, nhưng xét Berlin không có ý xấu, cho nên mới tạm tha.
Berlin chỉ có thể cải trang đứng ở ngã tư xa xa nhìn lại, vài lần sau là ở trong buổi biểu diễn cá nhân của chủ mẫu.
Chủ mẫu với mọi người ở học viện luôn bình tĩnh ôn hòa, trên sân khấu lại nhiệt tình dạt dào cảm xúc, bây giờ đã là một người mẹ dịu dàng, yêu con tha thiết.
Mỗi khía cạnh đều tuyệt vời đến thế, Berlin tự nhận bản thân còn thua kém rất nhiều.
Bởi vì thua kém, bởi vì không có hi vọng, nên Berlin buông tay.
“Vậy à...” Tô Phi im lặng ôm Morris, Berlin thoải mái gật đầu, “Sắp tới tôi không còn ở nơi này nữa, cho nên đến đây thăm lần cuối.” Đúng, Berlin không bao lâu nữa sẽ lên xe hoa với đàn anh lớp trên, người theo đuổi cô bấy lâu nay, sự chờ đợi vô vọng bao năm rốt cục đã tìm được điểm dừng chân, tim Berlin sớm đã mệt rồi, đã đến lúc buông.
Như vậy, với ai cũng đều tốt.
“Chị rất thích nơi này ư?” “Không hẳn, nhưng đây là nơi tôi nhìn thấy người ấy lần đầu tiên.” Trong bữa tiệc sinh nhật bảy tuổi của người ấy, Berlin đứng ở xa xa, không khác gì những năm tháng hoa niên sau đó, ngắm sườn mặt đẹp đẽ của người ấy.
Tim trong phút chốc loạn nhịp không lý do, nhịp đập dồn dập liên hồi khiến Berlin thấy khủng hoảng.
Đến khi biết đó là cảm giác thích một người, Berlin lại bi ai phát hiện khoảng cách của hai người quá lớn, tựa như trời và đất không bao giờ đến được với nhau.
Người ấy bài trừ tất cả mọi người, dù ai tới gần với mục đích gì, kết quả cuối cùng chỉ có một, không ngoại lệ! Berlin có ý, nhưng người ấy vô tình, sự tàn nhẫn của người ấy làm Berlin hãi hùng chùn bước.
Muốn tới gần nhưng sợ bị thương, có lẽ bởi chính loại do dự này, tình yêu của Berlin từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc mới hèn mọn như vậy.
Người ấy tựa như mặt trời chói chang, nhưng tới giờ chưa từng ban cho Berlin một tia nắng nào, cho dù chỉ lướt qua! Lúc đó, người ấy đã có cô gái người ấy yêu thương, đáng tiếc không phải Berlin, Berlin cho tới giờ đều không có tư cách.
Đến thời điểm kết hôn, tuy lão gia Alexander thích Jani, nhưng người ấy không nhìn qua Jani một lần.
Cho nên, Berlin cảm thấy còn hi vọng, Berlin đặt cược vào tính cao ngạo của người ấy tuyệt không rơi vào cảnh đặt đâu ngồi đấy.
Jani cứ việc cười nhạo, nhưng Berlin như cũ không chịu buông tha cọng rơm cuối cùng.
Kết quả, Berlin thắng cược, người ấy quả thực không chấp nhận sắp đặt của lão gia Alexander.
Đồng thời Berlin cũng thua...!Bởi người ấy không chọn Berlin, người ấy chọn một cô gái không rõ thân phận để đồng hành đến hết cuộc đời.
Berlin cho rằng lão gia Alexander sẽ ngăn cản, nhưng Alexander chỉ tránh ở ban công uống rượu, không bắt bẻ một câu.
Ngày đó, Berlin cùng những cô gái mơ mộng viển vông kia tuyệt vọng nhìn vòng cổ tượng trưng cho thân phận chủ mẫu đeo trên người Tô Phi, nhưng không ai dám phản đối.
Berlin cố vớt vát rằng người ấy chỉ muốn phản kháng lão gia Alexander mới tùy tiện mang về một cô gái, nhưng ánh mắt người ấy nhìn cô gái kia đã phá tan tầng hi vọng mỏng manh cuối cùng.
Jester yêu cô gái đó! Yêu sâu sắc! Berlin ngu ngốc! Người ấy sao có thể vì chống đối lão gia Alexander mà chịu tới gần một người phụ nữ, trừ khi người phụ nữ đó có vị trí cực kỳ đặc biệt trong lòng người ấy, thế nên, người ấy mới bằng lòng.
Jani biến mất không bóng dáng, lão gia Alexander vô thanh vô tức thỏa hiệp, quản gia Felix và Sofia bảo hộ, người ấy yêu thương...!Toàn bộ điều quý giá nhất thế gian bỗng chốc quàng lên người Tô Phi.
Giây phút đó, Berlin không thể không ghen tị, không thể không thù ghét! Nhưng người ấy nhẹ liếc qua, Berlin sợ hãi, run bần bật.
Đó là ánh mắt đầu tiên người ấy dành cho Berlin, mũi dao băng lạnh cắm vào lòng cô, Berlin tin chắc nếu cô và các cô gái xung quanh có động tác thừa thãi nào, sẽ nhận sự trả thù tàn nhẫn nhất! Ánh mắt lạnh lẽo, không buông tha bất cứ kẻ nào.
Chờ một đời chỉ để nhận một cái liếc rét lạnh, Berlin không cần, tình nguyện cả đời này người ấy chưa từng nhìn đến cô.
Trước đó, ít nhất Berlin còn ôm tia hi vọng nhỏ nhoi, bây giờ, cọng rơm mỏng manh đã bị dập nát...! Hiện tại, người ấy có người con gái người ấy yêu nhất, có gia đình hạnh phúc mỹ mãn, có con trai nhỏ đáng yêu...!Berlin cũng nên buông, không, tới giờ chưa từng có, sao gọi là buông tay.
Một mối tình viển vông mơ mộng thời thiếu nữ tan vỡ như bong bóng mùa hè, giờ đây, cô phải đối diện với hiện thực, như vậy mới phải.
Berlin chưa có cảm tình sâu sắc với người sắp bên cô trọn đời, nhưng có lẽ trong lòng cô luôn tồn tại mấy sợi vấn vương, cho nên cô mới chọn gả cho đàn anh.
Sau này, Berlin nhất định sẽ lau sạch sẽ hình ảnh người ấy, rồi đón nhận tấm lòng của đàn anh, như vậy, tốt cho chồng, tốt cho cô.
Hai người sẽ dùng thời gian cả đời để học cách lãng quên những điều không vui để tìm đến quãng thời gian hạnh phúc.
Berlin gạt sợi tóc bị gió thổi cuộn bên má, vẫy tay chào Tô Phi, “Có thể tiếp xúc gần gũi với thiếu phu nhân là điều may mắn của tôi.
Chúc thiếu phu nhân cùng cậu chủ nhỏ và thiếu gia mãi mãi hạnh phúc! Tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại.” “Đúng rồi.” Berlin đột nhiên quay người chạy lại, nói thầm bên tai Tô Phi, rồi mới cười thỏa mãn ra đi.
Jani, Berlin không đấu lại cô, nhưng sẽ không để cô sống dễ chịu!.