“Đúng vậy, Eric ham chơi, khỏe nghịch, giỏi phá, chăm con mà mình thấy như đánh giặc! Có lúc mình tức tưởng phát điên...” Tulip xoa xoa thái dương, thở dài, nói tiếp: “Nhưng nhìn Eric lớn lên từng ngày, mình có cảm giác tự hào khó diễn tả, có khổ có mệt đến mấy cũng đáng.
Eric là kho báu tuyệt vời nhất mà thượng đế ban cho mình!” Tulip và Tô Phi nhìn nhau cười, rất nhiều điều không cần nói thành lời.
Tulip bế Eric đang bò lung tung vào lòng, moa lên má một cái.
Quỷ sứ Eric như đọc được tâm trạng vui vẻ của mẹ yêu, vì vậy ngoan ngoãn ngồi im trong lòng, chắc là muốn kéo dài niềm hạnh phúc của Tulip.
“Đúng rồi, mình đến đây muốn bàn với bạn một chuyện.” Tulip chợt nhớ có chuyện cần bàn với Tô Phi, vội đặt Eric sang bên, “Mình nghe nói, năm nay trường Oxford mở lớp học dành cho trẻ mẫu giáo, ngày mai hết hạn báo danh...!Mình tới muốn hỏi xem bạn muốn đem cậu chủ nhỏ Morris tới Oxford không.
Đây là cơ hội hiếm, rất có lợi với bọn trẻ.” “Thật không, mình chưa nghe nói.” Tulip trợn mắt không chút nhã nhặn, “Bởi bạn bây giờ là bà nội trợ toàn thời gian hoàn hảo, cả ngày xoay quanh thiếu gia Jester và cậu chủ nhỏ Morris, làm sao còn thời gian dạo chơi tìm hiểu thế giới bên ngoài.
Thế nên bạn không kịp cập nhật thông tin cũng phải thôi.” Tô Phi ngắm đôi mắt lục xinh đẹp của Morris, trầm ngâm một lát mới nói, “Mình nghĩ là không nên.
Đây là lớp dành cho trẻ mẫu giáo đầu tiên của Oxford, chưa biết chất lượng như thế nào, dù cho họ có cam kết là giáo viên mầm non tốt nhất thế giới, mình cũng không muốn đưa Morris ra để thử nghiệm.
Để qua mấy năm rồi tính sau, bây giờ mình chưa định dẫn Morris tới.
Thêm nữa, Eric còn nhỏ như vậy, bạn đã muốn tách ra sao?” Thực ra Tô Phi có điều không muốn nói.
Với lịch sử giáo dục trăm năm của Oxford, chất lượng của lớp mầm non, dù là mở lần đầu tiên, không thể kém hơn bất kỳ nơi nào.
Nhưng Morris chưa đầy ba tuổi, Tô Phi muốn cho con yêu một tuổi thơ vui vẻ, vô lo vô nghĩ, không phải đối mặt với xã hội hỗn loạn quá sớm.
Tô Phi không hề biết, chương trình giáo dục của Morris đã sớm bắt đầu.
Kinh nghiệm ngàn xưa truyền lại, mẹ hiền phải có bố nghiêm, đôi bên điều tiết cân bằng mới có lợi cho sự trưởng thành của con cái.
Tulip ngẩn người, “Đúng thật, mình không nghĩ gì cả.
Trường Oxford mở lớp mầm non đầu tiên, bây giờ đưa con ra đâu khác gì giao vật thí nghiệm cho họ, vẫn là để vài năm nữa rồi nói.” Từ lúc biết Oxford chuẩn bị mở lớp dành cho trẻ mẫu giáo, Tulip không nghĩ nhiều, một lòng một dạ muốn đưa Eric đến nơi tốt nhất.
May nhờ Tô Phi, Tulip mới tỉnh ngộ, biết việc mình làm thiếu thỏa đáng, may mà chưa thực hiện, bằng không sau này không biết lúc nào mới thấy mặt con yêu Eric.
Nghe nói lớp mầm non của Oxford lập ra chế độ ký túc xá, bọn trẻ chỉ được nghỉ về nhà vào ngày cuối tuần, một tuần không được thấy mặt con, Tulip sao chịu được! “Eric học ở nhà cũng rất tốt.
Gia tộc George chắc chắn không thiếu giáo viên có kinh nghiệm, có người đã từng phụ trách dạy dỗ Arthur, bạn yên tâm.” “Bạn nói cũng đúng, nhưng mình cảm thấy thầy giáo đó quá nghiêm khắc.
Eric nghịch như vậy nhất định không chịu ngồi im học bài, mình không đành lòng nhìn con bị phạt, nhưng đó lại là thầy giáo cũ của Arthur, mình khó xử lắm.” Tulip cười khổ, “Mình không biết thế này có hại Eric không nữa? Mình biết không thể quá cưng chiều con, nhưng mình lại không thể cứng rắn với Eric.” “Tulip à, mình hiểu tâm tình của bạn, nhưng bạn phải tin tưởng giáo viên của Eric.” “Ừ, mình sẽ cố gắng.” Tulip tâm sự rất nhiều chuyện cùng Tô Phi, bao chuyện khó chịu được giải tỏa, lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
...! Tiếng gõ bàn phím máy tình hợp tác với tiếng bút bi xoàn xoạt trên giấy vang vọng khắp phòng làm việc rộng lớn.
Người đàn ông tuấn tú xuất trần ngồi làm việc đối diện với bé trai đáng yêu xinh đẹp.
Khuôn mặt đôi bên giống nhau như hai giọt nước, chỉ khác ở độ to.
Bé trai đang tập viết từng nét, nét bút non nớt đã dần hiện sự tao nhã, quý phái.
Tốc độ viết chữ của bé trai rất nhanh, khuôn mặt đẹp như tranh bình tĩnh không lộ sự luống cuống, nóng nảy.
Trong thời gian ngắn ngủi, bé đã hoàn thành một chồng giấy dày.
Bé trai nhẹ nhàng đặt bút xuống, sắp xếp lại chồng giấy hơi lộn xộn.
Người đàn ông tạm dừng công việc, nhận chồng giấy dày từ tay bé trai, tùy ý lật xem, nét mặt bình thản không đổi.
Bé trai lẳng lặng, không hề cuống quít, ngồi trên chiếc ghế da to gấp ba người.
Lật đến tờ cuối cùng, người đàn ông đặt chồng giấy xuống góc bàn, thuận tay lấy một chồng giấy mới dày hơn tập giấy cũ để trước mặt bé trai, “Ngày mai con nộp cho bố, bây giờ con ra ngoài được rồi.” Bé trai bình tĩnh nhận chồng giấy mới, chỉ là trong đáy mắt xẹt qua tia ảm đạm.
Người đàn ông để ý thấy, đôi mắt lạnh nhạt bình thản lóe ít suy nghĩ sâu xa.
“Jester, Morris ơi, hai bố con xuống ăn cơm chiều nào.” Tô Phi tươi cười mở cửa phòng làm việc bước vào, Morris lập tức cầm xấp giấy nhảy xuống ghế da, chạy đến bên cạnh Tô Phi, đôi mắt ngân ngấn nhìn mẹ yêu.
Tô Phi hiểu ý, ngồi xổm xuống, ôm hôn đôi má mềm mại của con yêu, rồi quay người nói với Jester: “Ailie đã nấu xong bữa chiều, anh Jester xuống ăn cơm trước.
Công việc cứ để từ từ, sức khỏe mới là quan trọng nhất.” “Ừ.” Jester chậm rãi đứng dậy, đến bên Tô Phi, hôn trán vợ yêu.
Cái hôn nhẹ nhưng độ mềm và độ nóng của đôi môi vẫn nhuộm hồng khuôn mặt Tô Phi.
Lợi dụng giây phút thất thần của vợ yêu, Jester vững vàng “cướp” Morris đang dùng dằng trên người mẹ, bế chặt trong lòng, tay còn lại ôm eo vợ yêu, cả gia đình cùng xuống ăn cơm.
Morris mất tự nhiên nằm trong lòng bố, cảm nhận vòng tay ấm áp, mạnh mẽ của bố vây quanh, hai bàn tay nhỏ bất giác kéo chặt mảnh áo trước ngực của bố, vui vẻ trong lòng hiện rõ trên đôi mắt trong veo.
Như thường lệ, sau bữa cơm chiều là một giờ đồng hồ của mẹ yêu và con yêu.
Hôm nay, hai mẹ con chơi cờ vua, tiếp đó, một lớn một nhỏ cùng sà xuống giường lớn nghỉ ngơi.
Morris yên lặng gối đầu trên tay mẹ, môi xinh mím rồi mở, do dự không biết nên tâm sự với mẹ yêu thế nào.
Sau 10 phút đấu tranh tâm lý, cuối cùng, Morris quyết định cất giọng rầu rĩ chia sẻ với mẹ yêu, “Mẹ ơi, bố không thích con à?” Từ khi có thể nhận thức tới nay, Morris chỉ thấy duy nhất bóng dáng mẹ yêu trong mắt bố, bố chỉ nhìn mẹ, chỉ quan tâm mẹ.
Morris giống bố, cũng yêu mẹ, cũng quan tâm mẹ.
Nhưng Morris cũng hi vọng bố có thể quan tâm, chăm sóc Morris, giống như bố của Eric vậy.
Trong lòng Morris, bố là vĩ đại nhất, cái gì bố cũng biết làm! Nhưng bố luôn nghiêm túc, chưa từng cười với Morris.
Cho nên, Morris cảm thấy bố không thích bé.
“Sao con nghĩ vậy?” Nghe lời con nói, Tô Phi sững sờ một lát, rồi dở khóc dở cười lắc đầu, quả thật “con nhà tông, giống cả lông lẫn cánh”, bố con nhà này IQ cao không bù được EQ thấp.
Đã thế, hai ông tướng này còn không biết cách biểu đạt tình cảm, nghĩ gì đều giấu trong lòng, đoán già đoán non.
Nhưng Jester là người lớn, chín chắn, thành thục, có khả năng tự giải quyết.
Còn Morris dù thông minh nhưng tuổi còn nhỏ, gặp phải vấn đề rắc rối vẫn thấy ngập ngừng, lo sợ, vẫn còn nét ngây thơ, thẳng thắn của trẻ con.
“Bố không cười với con, bố Eric cười với bạn ấy, giống mẹ, còn cả...” Morris so sánh Jester với Arthur.
Morris cùng tuổi Eric, nhưng cách đối xử hai bên khác biệt hoàn toàn, cứ một điểm khác biệt được nêu ra, khuôn mặt Morris lại ảm đạm một phần.
Tô Phi ôm khuôn mặt phụng phịu của con yêu, mỉm cười, “Mẹ chắc chắn, bố cực kỳ yêu con! Con phải hiểu rằng, con không phải Eric, bố con không phải Arthur.
Mỗi gia đình có một lối sống khác nhau, cho nên con không thể so sánh con với Eric.
Nếu bố biết con nghĩ bố không yêu con, bố sẽ rất đau lòng!” “Mẹ ơi, con không cố ý, con chỉ muốn bố cười với con một cái...” Morris nhỏ giọng nói.
“Bố rất yêu con, nhưng bố không biết biết đạt thế nào.
Con cũng thế mà, con cũng yêu bố nhưng con từng cười với bố chưa? Thế nên mọi người mới nói, con là bản sao thu nhỏ của bố! Con giống bố không chỉ mặt mũi mà còn cả tính tình.
Đúng rồi, mẹ nói với con một bí mật nhỏ...”.