Chu Thanh Vũ nhìn về phía con đường xa xa nơi cổng lớn của Biệt thự nhà cô, vì chỗ cô đứng cách khá xa nên không nhìn rõ, chỉ thấy ba thân ảnh, một chiếc ô tô đậu gần đó.
Hình như là khách trong buổi tiệc chuẩn bị ra về.
Nhưng sao giờ này mới về a, dạ tiệc kết thúc lâu rồi mà.
" Chị Thanh Vũ, cả nửa buổi tiệc hôm nay chị đã trốn đi đâu vậy chứ, tới lúc ăn cơm chị cũng không có mặt, chị bị mệt ở đâu sao, sao chị lại một mình lên đây? "
" Ây da, con nhóc này thật ồn ào mà, sao lúc trước cô lại không biết nó miệng dẻo vậy chứ..!! "
" Chị không sao , chỉ là bữa tiệc ồn ào quá chị chỉ muốn yên tĩnh chút thôi.
"
" Ài , vậy sao đến bữa cơm chị cũng không xuống ăn ? "
" Con nhóc này sao hỏi lại nhiều thế!! có mỏi miệng không hả? "
Nói xong Chu Thanh Vũ đưa tay chọt chọt má cô em gái.
Cô kéo Chu Thanh Kỷ lại rồi chỉ về hướng có chiếc ô tô đậu hỏi :
" Dưới kia là ba người nào, muộn vậy nhà chúng ta vẫn có khách sao.? "
" À, Chị có nhớ lúc chiều em nói với chị chyện bạn thân của em muốn làm mai anh họ của cô ấy cho chị không? Chính là anh Tử Duệ đó, anh ấy và Hách Liên thiếu gia được cha mời ở lại dùng bữa tối..giờ chắc cha đang tiễn họ về.
"
" Anh ấy ăn tối ở nhà mình? sao chị không biết a!
" Trời, từ nửa buổi tiệc, chị đã biến mất tăm hơi, em còn định dẫn chị đi gặp Tử Nhu, bạn thân của em, cũng là em họ của anh Tử Duệ đó, nhưng căn bản là chị trốn rồi, em tìm cũng như không.
"
Chu Thanh Vũ lại hỏi :
" Anh ấy có nhắc gì đến chị không? "
" Có a ! Lúc nghe cha nói chị sẽ đi du học ở Mĩ, anh ấy hơi ngạc nhiên một chút, chỉ hỏi xác định là chị có đi hay không rồi thôi, sau đó cũng không hỏi thêm gì nữa.
"
" Anh Tử Duệ đúng là soái ca chị ơi, ngồi gần mới chiêm ngưỡng được dung nhan thật a! người ta nói không sai nha, ngắm trai đẹp, tâm trạng sẽ tốt rất nhiều..vậy mà e lại được ngắm tới hai soái ca luôn.
"
" Con nhỏ này , háo sắc a!! "
" Em có biết gì về Lục Minh thiếu gia không? "
" Không em không biết nhiều, nghe nói anh ấy làm tổng giám đốc cả một tập đoàn Lục Thị lớn mạnh.
Lúc ăn cơm em nghe cha và mẹ hỏi chuyện anh ấy, hình như anh ấy với Hách Liên Thiếu gia sắp tới sẽ qua Anh để công tác gì đó? "
" Qua Anh Quốc sao? là khi nào thì đi, em có nghe anh ấy nói không? "
" Em không biết nữa, hình như là...à đúng rồi, hồi tối lúc em tiễn Tử Nhu về, cô ấy nói rất tiếc vì không gặp được chị, chiều mai cô ấy sẽ theo anh Tử Duệ bay qua Anh Quốc để làm thực tập sinh ở công ty bên đó.
"
" Anh Tử Duệ sẽ điều hành chi nhánh công ty bên đó một thời gian.
Lần này đi sẽ không biết khi nào trở lại đây.
"
" Hả, không biết khi nào sẽ trở lại sao? tại sao lại như vậy chứ? cô và anh còn chưa nhận nhau nữa mà!!
" Chiều mai sẽ bay sao? em có chắc không? "
" Em chắc chắn luôn, Tử Nhu cô ấy còn lấy làm tiếc khi không mai mối cho hai người được, tiếc ghê e cũng bị hụt mất một người anh rể đẹp trai ngời ngời rồi.
"
Sao lại như vậy chứ, Chu thanh Vũ bàng hoàng, cô cứ tưởng, mọi chuyện sẽ suôn sẻ, sau khi cô bình tĩnh thì sẽ gặp mặt anh để nói rõ, cô và anh sẽ nhận nhau.
Không ngờ , anh lại chuẩn bị rời đi quá nhanh như vậy, phải chăng cơ hội chỉ đến một lần, nếu cô không kịp nắm bắt..
thì sẽ mất anh mãi mãi.
Không , Chu Thanh Vũ cô sẽ không để chuyện đó lập lại một lần nữa.
Quá khứ thì sao chứ, bất quá cũng chỉ là một đường viền ngày càng mờ nhạt mà thôi, cuối cùng sẽ biến mất không để lại vết tích.
Hiện tại mới là thứ quan trọng nhất.
Với cô mà nói, hiện tại Lục Minh Tử Duệ mới là người cô quan tâm nhất.
Cô xoay người chạy vội đi, Chu Thanh Kỷ ngây ngốc nhìn theo.
Hôm nay chị mình làm sao thế nhỉ, uống lộn thuốc không vậy ta.?
" Chị ơi cẩn thận , đi chậm thôi !! cô nhóc gọi với theo rồi cũng nhanh đi xuống cùng.
"
Chu Thanh Vũ vừa chạy vừa nói vọng lại :
" Tiểu Kỷ yên tâm, chị sẽ lấy lại anh rể đẹp trai ngời ngời ấy cho em ! "
Cô phải chạy xuống cầu thang của ba tầng nhà, thế nhưng cô lại không thấy mệt, cô chỉ biết nếu không nhanh hơn cô sẽ mất đi anh một lầm nữa.
Hận mình lúc này không thể chạy nhanh hơn nữa, nghĩ đoạn cô cúi xuống lột luôn đôi dép , chạy chân trần trên đất..
Thấy con gái chạy như bay xuống cầu thang, Chu phu nhân cả kinh,
" Tiểu Vũ con bị làm sao vậy, con tính chạy đi đâu chứ, muộn rồi mà con.
Lại còn chạy chân trần, tiểu Vũ à.
"
Chu Thanh Vũ chạy nhanh ra hướng cửa lớn, cô nói :
" Con sẽ giải thích với mẹ sau.
"
Cô chạy nhanh qua phía khu vườn thượng uyển, trời dần về đêm, sương xuống càng nhiều, những bông hoa Hải Đường hứng sương đêm càng tỏa hương ngọt ngào đến động lòng người.
Nơi cổng chính, sau khi nói chuyện một số chuyện quan trọng về công việc, sau này hai công ty sẽ hợp tác..Chu lão gia liền tạm biệt hai chàng trai.
Hách Liên Thành mở cửa xe lên trước.
Lục Minh Tử Duệ còn chần chừ chưa lên xe, Chu lão gia vẫy tay ý bảo anh khuya rồi nên về, ban đêm đường đi sẽ nguy hiểm.
Anh khẽ gật đầu.
Vậy là anh không tìm được em rồi, anh đúng là vô dụng, khuôn mặt trầm lạnh, lạnh còn hơn sương đêm, tim anh như héo đi rồi, đúng là hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn.
" Nhanh lên, Tử Duệ chúng ta còn phải chuẩn bị cho chuyến bay vào ngày mai.
"
Lục Minh Tử Duệ mở cửa xe, chưa kịp nhấc chân lên, chợt nghe giọng nói thất thanh từ xa vang lang lại giọng ngắt quãng vì mệt..
" Lục Minh Tử Duệ anh không...được đi !
Em không cho phép anh đi ...có biết chưa?
Anh mà đi..thì cả đời này....anh đừng mong gặp lại được em ! "
Nói xong, Chu Thanh Vũ tiếp tục chạy đến nơi anh đang đứng.
Lục Minh Tử Duệ , Chu Lão gia và cả Hách Liên Thành đang ngồi trong xe cũng phải chui đầu ra ngoài nhìn, ba người đều giật mình , không hiểu sự việc gì xảy ra.
Thấy dáng vẻ cô gái nhỏ đang đến gần , chân không đi dép, trên tay là đôi dép của cô.
Tóc dài nâu rối loạn lên không thèm vào nếp nữa.
cả khuôn mặt tái nhợt vì chạy quá sức.
chiếc khăn quàng trên vai cũng rơi mất để lộ ra 2 cánh trắng nõn như ánh trăng sáng vậy.
" Tiểu Vũ sao con lại ở đây, còn nữa con còn đi chân tcôrần , Tiểu thư khuê các, nữa đêm chạy như vậy còn ra thể thống gì? " Chu lão gia nghiêm giọng nhắc nhở :
" Cha, con sẽ giải thích với cha sau có được không? Con có chuyện rất gấp muốn nói với anh Tử Duệ."$
" Hả??? "
Hai thanh âm vang lên cùng một lúc, là của Hách Liên Thành và Chu Thanh Kỷ lúc này cũng chạy theo chị mình vừa đến.
Hai người vừa nghe Chu Thanh Vũ gọi cái người lạnh lùng này là anh Tử Duệ.
" Ông trời ơi,, cái gì thế này? "
Mọi người đều chẳng hiểu gì????
Nãy giờ Lục Minh Tử Duệ không phản ứng vội ngước mắt lên nhìn, anh đứng ngây ngốc nhìn người con gái trước mặt anh.
khuôn mặt tuy tái nhợt, nhưng sự ngây thơ, đơn thuần đó vẫn không mất đi.
Quả nhiên là cô mà, chính là cô ấy, lúc khiêu vũ với cô, anh đã đoán được mấy phần, nhưng không dám chắc chắn..
Bây giờ là sự thật, không phải anh đang mơ, cô gái bằng xương, bằng thịt này, chính là Thanh Vũ trong lòng anh mà.
Bình tĩnh lại anh vội nói với Chu lão gia :
" Bác chu mọi người có thể vào trước được không? một lát cháu sẽ đưa Thanh Vũ vào.
"
Sau đó anh quay sang nói với Hách Liên Thành :
" Cậu về nhà tôi trước lát nữa tôi sẽ gọi tài xế đến đón tôi sau! "
" Sao ? Cái tên này , cậu lại dám để ông đây về một mình, đúng là có tình quên bạn a!! " Hách Liên Thành đen mặt..
" Nếu cậu không về trước thì ngày mai hợp đồng bên Anh Quốc cậu tự mà giải quyết đi.
"
Tử Duệ lạnh lùng trả lời..
" Được, được, được, cái tên quỷ lạnh lùng, độc đoán này, ông đây sẽ tuyệt giao với cậu luôn.
"
Nói xong anh đề máy xe, chiếc Maybach chạy từ từ ra ngoài cổng rồi mất hút trong đêm tối.
Chu lão gia thấy vậy, cũng đành kéo Chu Thanh Kỷ vào theo.
Chỉ còn lại hai người đứng đó.
Chu Thanh Vũ ngước nhìn Lục Minh Tử Duệ, đôi vai nhỏ run lên vì trời lạnh, trên tay cô vẫn cầm chặt đôi dép, cô nhìn anh chằm chằm.
Anh cũng nhìn cô, bốn ánh mắt chạm nhau, mang đầy sự yêu thương anh nói :
" Còn không mau đeo dép vào đi !! em không thấy đau chân sao? "
Chu Thanh Vũ thả đôi dép trong tay xuống, đeo vội vào chân.
" A..!!! Lòng bàn chân cô thật xót...không phải chứ cô mới chạy chúc xíu thôi mà đã phồng rộp lên rồi..còn bị xước da nữa..
ai ui ! "
" Lại đây " anh gọi cô.
Cô đi không được rồi..Thật đau a!!!
" Haizz..
em thật là..."
Nói xong anh tiến lại gần vòng tay bế cô lên kiểu công chúa.
Chu Thanh Vũ giật bắn mình, cái tên này đúng là bá đạo mà, mới gặp lại lần đầu mà cứ như quen lắm rồi không bằng.
Hai người đi đến một dãy ghễ tựa được làm bằng gỗ cẩm đặt gần khu vườn thượng uyển.
Anh đặt cô ngồi lên ghế, cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên người cô.
Mùi hương tử đằng trên áo anh thật thơm, thật dễ chịu khiến cho người ta thoải mái.
Sau khi khóac áo cho Chu Thanh Vũ, anh cúi xuống kiểm tra vết thương ở lòng bàn chân cho cô.
Nhìn đôi chân trắng nhỏ vì chạy đuổi theo anh mà phồng rộp..
anh trách mắng, giọng nói đầy cưng chiều..
" Sau này, không được làm như vậy nữa.
Em đúng ngốc mà, muốn đuổi theo anh, không phải gọi điện thoại cho cha em là được rồi sao.
Có biết em tổn thương anh sẽ đau lòng không? "
Chu Thanh Vũ siết chặt hai bàn tay , cô nói..
" Xin lỗi .."
Giờ phút này cô chỉ có thể nói ra được hai chữ này thôi.
Cô không kiềm chế được bản thân , cả người cô run lên, bật khóc thành tiếng..
Lục Minh Tử Duệ đưa hai tay ôm cô vào ngực, ôm đến thật chặt, cả hai cảm nhận sự tồn tại của đối phương.
" Tiểu Vũ, ngoan đừng khóc nữa , có anh ở đây rồi, anh sẽ bảo vệ cho em.
"
Chu Thanh Vũ vẫn khóc nức lên, dường như có ủy khuất, có hạnh phúc , có vui vẻ , nước mắt này thật đáng.
" Cuối cùng cô cũng đuổi kịp anh, không để vuột mất cơ hội gặp lại anh.
"
Lục Minh Tử Duệ ôm chặt người con gái trong tay..
cảm nhận hơi ấm cô mang lại, thật sự là Thanh Vũ của anh.
Anh đã tìm được cô rồi.
" Cảm ơn Thượng đế, Chu Thanh Vũ, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.
"
Thật ra, nếu hai người thật lòng yêu nhau, tâm ý tương thông, dù là xa tận chân trời, hay là ngàn dặm, nhân duyên vẫn sẽ quay lại.
Dù trí nhớ có mất đi, nhưng cảm giác vĩnh viễn sẽ không lừa dối, không phai nhạt.....