Trên máy bay, Lục Minh Tử Duệ ngồi chung dãy ghế với Hách Liên Thành.
Từ lúc lên máy bay đến giờ, Hách Liên Thành vẫn không nói câu nào, chỉ yên lặng ngồi nhìn cái túi xách nhỏ màu xanh lá do Mạc Dao nhờ Tử Duệ gửi cho anh.
Anh vẫn chưa xem bên trong là thứ gì, cũng không muốn xem, lúc ở sân bay anh đã cố kìm nén lại cảm xúc của mình.
Trái tim anh có lẽ đã dành trọn cho Mạc Dao rồi.
Anh chỉ là không dám đối diện với cô thôi.
Anh lựa chọn trốn tránh, muốn để thời gian chứng minh tất cả.
" Cậu có ổn không đấy" Tử Duệ lên tiếng hỏi.
"Không sao, mình vẫn ổn..chỉ là cảm thấy trỗng rỗng quá, Tử Duệ mình làm như vậy có đúng không?"
Tử Duệ vỗ vai Hách Liên Thành nói :
" Tôi không biết nói thế nào với cậu, nhưng với tư cách là bạn thân của cậu, dù cậu có lựa chọn hay quyết định thế nào, tôi cũng sẽ đứng về phía cậu."
Hách Liên Thành mỉm cười, anh nhìn qua cửa kính máy bay, anh thầm nghĩ : mọi thứ trước mắt đều vụt qua rất nhanh, cũng giống như chuyện của anh và Mạc Dao vậy.
Gặp được nhau trên đời này là cái duyên, còn có thể đi với nhau tới suốt cuộc đời không lại là một sự lựa chọn.
Cuộc đời là những lời chào và lời tạm biệt cho đến khi chúng ta gặp lại nhau lần nữa..
Mạc Dao, liệu rằng khi tôi trở về, em còn yêu tôi sao?
Sân Bay Nước Mĩ..
Chu Thanh Vũ xuống máy bay.
Lòng đầy cảm thán :
Nước Mĩ xinh đẹp ! Ta đến rồi đây.
Cô kéo hành lý khỏi sân bay.
Ở đây chốn đất khách quê người, không có người thân ở bên cạnh, nhưng cô không sợ hãi vì nơi này từng là kí ức của cô ở kiếp trước.
Cô đã rất thân quen với mọi thứ ở đây rồi.
Cô vẫy một chiếc taxi để đến căn hộ mà cha mẹ đã mua cho cô ở một thị trấn gần đại học HarVard thuộc Cambridge Tiểu bang Massachusetts nước Mĩ.
Một lát sau,
Tới nơi rồi, cảm ơn bác tài ! Chiếc taxi rời đi.
Ở nơi này, tất cả đều là người nước ngoài, nếu bạn không thông thạo ngôn ngữ của họ, chính là một cái thiệt thòi và khó khăn nhất.
Chu Thanh Vũ thở phào, haizz..
rất may vì tiếng anh của cô cũng đạt được trình độ rất tốt khi ở trường cấp 3, nên ngôn ngữ giao tiếp là chuyện nhỏ.
Căn hộ màu trắng này hơi nhỏ, nhưng đủ để cô học và làm việc thoải mái.
Từ bây giờ việc gì cũng phải một mình rồi..
Cố lên!!
Cô vươn vai một cái, mở cửa đi vào.
Việc đầu tiên chính là ngủ một giấc cho thoải mái đã, ngồi máy bay quá lâu, mệt muốn xỉu.
Vào đến bên trong, cô xếp hành lí và đồ vào tủ, mọi thứ xong đâu đấy.
Cầm điện thoại lên, không biết anh đã tới chưa nữa.
" A..." cô giật mình, hơn 10 cuộc gọi từ anh.
Chết tiệt vậy mà cô không biết.
Từ lúc trên máy bay, cô để điện thoại ở chế độ im lặng, bây giờ mới xem điện thoại.
Chắc anh lo cho cô nên gọi nhiều lần như vậy, thật là cảm động ghê.
Chu Thanh Vũ không gọi lại, cô nhắn tin chêu trọc anh.
" Ông Chồng Quốc Dân đây là nhớ vợ sao? Gọi nhiều lần như vậy a? "
" ting " lập tức có phản hồi, dường như anh luôn cầm điện thoại để chờ cô vậy!
"Xa em một ngày bằng cả ba thu." Lục Minh thiếu phu nhân, Anh rất nhớ em "
"Khụ..khụ " Chu Thanh Vũ đang uống nước, cô ho sặc lên khi đọc tin nhắn của anh.
Ai u..mức độ thả thính này, cô không gắn nổi nha.
Không ngờ anh bề ngoài lạnh lùng, quyết đoán vô tình, lại có một mặt hài hước này.
Trái tim của anh sao lại ấm áp, như vậy!
Không đúng..
??? Chu Thanh Vũ nghĩ, có lẽ Tử Duệ chỉ ấm áp và dịu dàng với mình cô thôi thì phải.
Ngoài cô ra, anh ít khi ban phát nụ cười của anh cho bất kì ai.
Nhìn dòng chữ trong tin nhắn, cô gái nhỏ mỉm cười nhắn lại cho người bên kia :
" Em tới nơi rồi, rất ổn..anh đừng lo.
Em cũng nhớ anh"
Nhắn tin trả lời anh xong, Chu Thanh Vũ đi tắm sau đó lên giường cầm một quyển quốc ngữ để xem, mệt mỏi cô gái nhỏ ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trong giấc ngủ, cô mơ thấy ký ức kiếp trước, mơ về buổi triển lãm đá quý lần đó, lần đầu tiên cô bắt gặp ánh mắt đó của anh, rồi cứ vậy những hình ảnh nối tiếp, nối tiếp dần hiện ra trong giấc mơ..
đều rất rõ ràng...
Trên giường cô gái nhỏ, đôi mắt nhắm chặt..nước mắt khẽ chảy ra, chân mày nhíu chặt, cả người cô toát mồ hôi..
" Á.." cô giật mình, bừng tỉnh ngồi bật dậy, thì ra là mơ..
nước mắt vẫn còn ướt , tại sao lại mơ lại những kí ức đau buồn đó.
Cô đã chôn nó rất sâu trong lòng mình không muốn nhớ lại nữa vậy mà, ngày đầu tiên đến đây, nó lại xuất hiện trong giấc ngủ của cô.
Chu Thanh Vũ nhìn đồng hồ, 6 giờ sáng rồi.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đặt chân vào ngưỡng cửa đại học, nhất định phải chuẩn bị thật tốt..
Quên đi giấc mơ đáng sợ vừa rồi, cô xuống khỏi giường thu xếp mọi thứ chuẩn bị đến trường.
Anh Quốc 6 giờ sáng...
Hách Liên Thành vẫn còn nằm một đống trên giường, trùm mền kín mít.
Lục Minh Tử Duệ một bộ dáng tươm tất, chỉn chu m, hai tay nhét trong túi quần, đứng tựa vào cửa nói :
"Còn muốn ngủ nữa sao? Cậu mà ngủ nữa thì hợp đồng lớn lần này, cậu tự xử lí một mình."
" Này, cái tên khốn kia, cậu gấp cái gì chứ? ông đây mới vừa chợp mắt được mấy tiếng thôi đó."
Hách Liên Thành ngồi bật dậy, đầu tóc rối bời...
Anh mắng thầm..." Là tên nào tối qua bắt anh cùng hắn thức khuya để xoạn văn bản kí kết cho hạng mục làm ăn lớn lần này chứ?" Thật là, ở chung với tên cuồng công việc này, có lẽ anh không chết sớm thì cũng tàn phai thanh xuân của mình vì không được ngủ mất.
Cứ Tưởng hắn có vợ rồi, sẽ thay đổi, nhưng anh lầm rồi, cái tên mặt lạnh đó chỉ thay đổi khi có vợ của hắn ở cạnh thôi."
" Ôi..
những ngày tháng thanh xuân của mình..
5 năm đó.."
" Còn than thở nữa thì cả đồ ăn cũng không có cho cậu đâu."
Tử Duệ nói xong, trực tiếp đi ra ngoài đóng cửa lại..
trước khi ra ngoài anh để lại một câu :
"Cho cậu 15 phút để chuẩn bị.
Cứ trễ một phút, thì 1% cổ phần trong hợp đồng thuộc về tôi.
"
" Cmn..tên độc tài này " Hách Liên Thành vò đầu, tức giận cầm cái gối ném vào cửa.
Cửa phòng lại mở ra..
Thượng Kha ló đầu vào nhìn Hách Liên Thành anh nói :
" Hách Tổng à..
Lục tổng nói hiện tại anh chỉ còn 13 phút thôi."
Hách Liên Thành tức điên..
" Lục Minh Tử Duệ , ông đây hận hắn a!! "
Thượng Kha nhắn xong khép cửa chạy mất dép.
Anh than thở..
" Haizz..ở chung với hai Đại tổng tài này không biết là phúc hay là họa ông trời ban cho anh nữa."
Đại Học Harvard là tổ chức giáo dục đại học lâu đời nhất ở Hoa Kỳ, được thành lập năm 1636 tại thành phố Cambridge , bang Massachusetts.
Khuôn viên chính rộng 85 ha.
Cách Boston khoảng 4,8 km.
Trường Kinh doanh và các khu thể thao, bao gồm Sân vận động Harvard, nằm gần sông Charles, ở khu Allston của Boston.
Còn các trường khác như Nha khoa, Y khoa và Y tế nằm ở khu Y khoa Longwood.
Đây có thể được xem là ngôi trường ưu tú và tốt nhất đối với mọi du học sinh từ các nước trên thế giới.
Đứng trước cổng lớn của ngôi trường đứng đầu về sự xuất sắc trong giảng dạy và nghiên cứu này, Chu Thanh Vũ phấn khích không thôi.
Đại Học Harvard, có bao nhiêu người ước muốn được học ở đây cơ chứ? Thật không uổng công cho cố gắng và nỗ lực của mình.
Chu Thanh Vũ hãnh diện, cô cầm giấy thông báo nhập học và hồ sơ tiến vào trường.
Lần thứ hai cô quay lại nơi này, nhưng lần này là hoàn cảnh hoàn toàn khác.
Cảm xúc lâng lâng khó tả.
Đây sẽ là tương lai của cô, dù bây giờ cô đang ở một mình, cái gì cũng phải tự bản thân mình làm, không ai ở bên cạnh, vậy thì đã sao chứ, sống qua hai đời cô đã mạnh mẽ và tự tin rất nhiều.
Sẽ không vì chút khó khăn nào mà chùn bước.
Tương lai của cô sáng lại hay u ám sẽ do chính bản thân mình định đoạt
Hơn nữa, cô không cảm thấy cô độc chút nào, cô biết có một người tại nơi Anh quốc xa xôi kia.
Lục Minh Tử Duệ vẫn đang chờ cô trở lại, vẫn đang theo dõi cô bằng cảm nhận của cả trái tim anh...