\*\*\*
Hai ngày sau.
Nhà Nam Cung, buổi sáng sớm, hạ nhân kẻ chạy ra, người chạy vào, tấp nập..
trên dưới đều giăng lụa đỏ, hoa hồng, sặc sỡ chói mắt.
Trong sảnh chính, Nam Cung Thành nhìn Nam Triệt đứa cháu trai của ông ta một lượt..
" Cuối cùng thằng ranh này cũng kết hôn rồi..
Còn Văn nhi nữa, bao giờ nó mới nghĩ đến chuyện lập gia đình đây.."
" Tiểu Triệt, hôm nay là hôn lễ của con, vậy sao ta vẫn không thấy cô dâu, nhà bên đó không thích sao, với lại cô dâu đó là vị tiểu thư nhà nào? Sao ta lại không biết vậy? Nam Cung Thành hỏi.
" Ông nội à, ông đừng gấp một lát con sẽ đi đón cô ấy, mọi người sẽ thấy được cô ấy thôi.
" Nam Cung Triệt hớn hở trả lời.
" Thế sao? Nam Cung Thành cười lớn..
Vậy con mau đưa cô ấy đến đây..
đừng để mọi người đợi lâu."
" Vâng thưa ông nội.
Con đi liền bây giờ ạ.
" Nam Cung Triệt trả lời xong, liền lên xe rời khỏi nhà chính Nam Cung gia.
Xe chạy đến cửa hàng áo cưới, gần khu trung tâm Hách Liên gia, Nam Cung Triệt liền dừng xe đi vào trong..
Hắn nói với nhân viên trọn cho hắn một bộ đồ cô dâu màu đỏ, sau đó xách túi đồ ra khỏi cửa hàng...!đúng lúc Chu Thanh Vũ vừa đi vào..xém chút hắn ta đụng phải cô..
Điện thoại trong túi chợt reo lên.
Không biết bên kia nói gì, chỉ nghe Nam Cung Triệt quát lớn :
" Đồ ngu, Mạc Dao cô ta không dễ chết như vậy đâu, dùng mọi cách để cô ta ăn một chút đi.
Tôi sẽ tới đó liền, Mạc Dao, cô đúng là đồ phụ nữ ngoan cố mà, tên Hách Liên Thành kia có gì tốt cơ chứ? "
" Mạc Dao, Hách Liên Thành? Người đàn ông kia vừa nhắc đến ai ? Chu Thanh Vũ ngạc nhiên...
" Người mà Anh ta vừa nhắc có phải là Mạc Dao không? " Không chút do dự, Chu Thanh Vũ liền quay ngược trở ra.
Vốn cô định ghé vào tiệm để mua cho Tử Duệ một bộ vest mới vì anh phải đến tham dự hôn lễ nhà Nam Cung cùng Hách Liên Thành.
Nhưng bây giờ không cần nữa, người đàn ông vừa rồi chắc chắn có liên quan đến Mạc Dao.
Mắt thấy người đàn ông kia đã lên xe, Chu Thanh Vũ quên cả gọi điện thoại báo cho Tử Duệ biết.
Cô vội bắt một chiếc taxi, rồi nói tài xế đuổi theo chiếc xe hơi màu đen do Nam Cung Triệt lái..
Cứ vậy, cứ vậy...chiếc taxi mà Chu Thanh Vũ ngồi vẫn bám theo xe của Nam Cung Triệt ra tới vùng ngoại ô của Hải Thành.
Tới đoạn đường vắng, Nam Cung Triệt gia tăng tốc độ, tài xế thấy vậy, anh nói :
" Tiểu Thư, chiếc xe kia chạy nhanh hơn rồi, cô có theo nữa không? "
" Theo, anh bám chặt vào cho tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả.
" Chu Thanh Vũ hối thúc.
" Được, vậy cô ngồi chắc vào nhé.." nói xong tài xế đạp ga tăng tốc, nháy máy đã đuổi kịp xe của Nam Cung Triệt.
Chu Thanh Vũ nhìn quang cảnh hai bên đường, nơi này sao lại giống đến vậy chứ..cô chợt nhớ ra, đoạn đường này chính là kiếp trước cô và Lục Minh Tử Duệ đã chạy trốn khi bị đám sát thủ kia đuổi theo mà..
Xe tiếp tục chạy được mười lăm phút nữa, đột nhiên chiếc xe phía trước quẹo vào một con hẻm nhỏ, hai bên trồng toàn cây thiên tuế, xum xuê , rậm rạp..
Chu Thanh Vũ nhìn những bụi thiên tuế to đùng mọc hai bên đường cô suy nghĩ :
" Nơi này quá xa lạ, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, kể cả lần Lục Minh Tử Duệ đưa cô đi khắp Hải Thành năm đó cũng chưa từng đến đây.
Chẳng trách Anh Triển Hoằng và A Nguyệt hai ngày qua có điều tra bao nhiêu cũng không có manh mối.
Ở cái vùng khỉ ho cò gáy này làm gì có sóng điện thoại đâu mà tra được kia chứ..? "
Nhìn đến chiếc xe sang trọng, Chu Thanh Vũ siết chặt nắm tay, tên đàn ông kia chắc chắn chính là Nam Cung Triệt.
Hắn quả nhiên là một tên đê tiện, bẩn thỉu mà..
Qua hết đoạn đường nhiều cây thiên tuế kia, một khu Chung Cư hiện ra ngay trước mắt, khu chung cư này phải nói là vô cùng lộn xộn.
Nhà Giàu cũng có, nhà nghèo cũng có, mà đa số tầng lớp khá giả là nhiều nhất.
Rốt cuộc xe cũng dừng lại, lúc này tài xế mới nói :
" Tiểu thư, tới nơi rồi..cô có cần tôi đợi cô không? "
" Cảm ơn anh, anh không cần đợi đâu.
"
Chu Thanh Vũ đưa tiền cho tài xế, rồi mở cửa xuống khỏi xe.
Tài xế nhìn Chu Thanh Vũ, anh ló đầu ra ngoài cửa nói với theo..
" Tiểu thư, khu nhà ở đây vô cùng phức tạp, cô cẩn thận chút.
"
Chu Thanh Vũ gật đầu, cô quay người đi nhanh tới chiếc xe kia..Quả nhiên là hắn ta chính là Nam Cung Triệt.
Khu chung cư này là nhà riêng của hắn..
Mạc Dao chắc chắn đang ở bên trong.
Làm sao bây giờ..cô không thể mạo hiểm vào trong, càng không biết Mạc Dao ở chỗ nào?
Đúng rồi, điện thoại cho Tử Duệ, không do dự cô lôi điện thoại ra..
" Ôi trời ơi!! sao thế này, điện thoại hết pin tắt nguồn luôn rồi.
Mẹ ơi! Xui xẻo vậy chứ ? "
Suy nghĩ một lát, nhìn đến chiếc xe, Chu Thanh Vũ chợt nảy ra một ý định, cô định mở cửa chui vào ghế sau của xe, nhưng không được, cửa bị khóa rồi.
Chợt nhớ tới trong túi xách của cô có mang theo cây dao thép chuôi vàng của Tử Duệ cho cô, lập tức cô lấy ra..
Chu Thanh Vũ làm theo cách mà Tử Duệ từng dạy cho cô khi còn ở Mĩ lúc năm năm trước.
Cô đưa mũi dao vào khe cửa xe từng chút, từng chút, cây dao nhỏ xuyên vào hơn phân nửa, Chu Thanh Vũ lập tức lựa thế nạy mạnh một cái,
" Pặc..í trời ơi, thế mà mở được rồi này."
Chu Thanh Vũ mở cửa cất con dao vào túi xách rồi leo tót lên ghế sau.
Đóng cửa xe lại, cô nghĩ đến bước tiếp theo...thật may hôm nay cô lại mặc một bộ đồ khá gọn..Bộ quần đùi yếm đeo hai dây, áo pun cao cổ tay dài, chân cô đeo một đôi boss thể thao đế trệt..thuận lợi quá mà..
Chờ hết 15 phút sau, cô sốt ruột ló đầu qua cửa nhìn, không ai đi ra ngoài, cô mắng thầm :
" Người đâu sao vẫn chưa ra nữa chứ? Bà đây chờ lâu lắm rồi đấy.
" Trong xe không bật máy lạnh, Chu Thanh Vũ cũng vì thế mà đổ mồ hôi..
" Nóng quá ! Cô đưa hai tay lên vén gọn mớ tóc vào rồi cột cao lên bằng một cộng thun trong túi xách.
Sau khi cột tóc cao lên, Chu Thanh Vũ lại nhìn về phía cổng một lần nữa.
Lần này, quả nhiên có người đi ra, tổng cộng có tới bốn người, Nam Cung Triệt nữa là năm người.
Đi phía trước chính là Nam Cung Triệt, đi sau là hai gã đàn ông đang kéo Mạc Dao theo, cuối cùng là hai người phụ nữ.
" Tới rồi..." Chu Thanh Vũ lập tức hạ thấp người xuống chỗ để chân của ghế sau..cô nằm im không dám thở mạnh, không nhúc nhích vì sợ bị phát hiện.
" Mau vào trong đi.
" Nam Cung Triệt kéo Mạc Dao vào ghế phụ rồi đóng cửa lại, rồi đi tới bốn người kia, hắn căn dặn cái gì đó, chỉ thấy bọn họ gật đầu mà thôi.
" Mạc Dao ! " Chu Thanh Vũ nhoài người lên gọi lớn..
Mạc Dao bất ngờ quên cả đau, quay về phía sau..
cô kinh hãi, vừa mừng vừa sợ còn chưa kịp hỏi đã bị Chu Thah Vũ ra hiệu im lặng :
" Suỵt..khẽ thôi.."
Chu Thanh Vũ nói ngắn gọn :
" Mọi chuyện nói sau đi, bây giờ cậu làm theo lời mình là được." Đoạn cô ghé sát miệng vào tai Mạc Dao, chỉ thấy Mạc Dao gật đầu đồng ý..Xong đâu đấy Chu Thanh Vũ lại chui xuống chỗ cũ chờ thời cơ.
Lúc này, Nam Cung Triệt đã quay lại xe, Hắn ta vừa ngồi vào ghế lái, Mạc Dao liền nhìn hắn, thấy Mạc Dao nhìn mình, Nam Cung Triệt liền hỏi :
"Có chuyện gì, mau nói.
"
Mạc Dao chỉ vào khuôn mặt trắng bệch của mình, cô nói :
" Tôi vẫn chưa trang điểm, Nam Cung thiếu gia anh quay vào lấy bộ trang điểm giúp tôi được không? "
" Gì chứ? Không cần thiết, tới đó sẽ có người trang điểm cho cô.." Nam Cung Triệt lớn giọng nói.
Mạc Dao lắc đầu,
" Không được, da mặt tôi hay bị dị ứng, chỉ hợp với bộ trang điểm của tôi thôi..hơn nữa tôi muốn tự mình trang điểm, không muốn ai đụng vào mặt của tôi.
"
" Chậc..phụ nữ thật phiền toái..chờ một chút.."
Nam Cung Triệt vô cùng khó chịu, nhưng nghĩ đến Mạc Dao cuối cùng cũng an phận nên hắn ta đành chiều theo.
Hắn mở cửa xe, đi ra ngoài nhấn công tác khóa cửa tự động rồi đi đến dặn dò với bốn người kia, chỉ thấy hai người đàn ông đứng tại chỗ còn hai người phụ nữ kia thì theo hắn vào trong.
" Cơ hội tới rồi, Mạc Dao mau lên, trèo ra ghế sau đi." Đoạn Chu Thanh Vũ nhỏm dậy đỡ Mạc Dao leo qua..
" Cái đầm này vướng quá.." Mạc Dao lúng túng còn chưa biết làm sao, thì cô chợt nghe
" Roẹt!! " Là Tiếng vải bị xé, kinh hãi nhìn tới chiếc váy cưới dài mà cô đang mặc, nó đã bị Chu Thanh Vũ cầm cây dao nhỏ cắt gần hết phần đuôi cá ở dưới rồi..
" Xong rồi, tác phẩm của mình cũng đẹp đó chứ? Mau đi thôi, kẻo không kịp.
"
" Ừ, " Mạc Dao gật đầu, Chu Thanh Vũ mở cửa sau ra, hai ngườ vội xuống khỏi xe, Mạc Dao có chút choáng váng.
" Mạc Dao cố lên, chúng ta sắp thoát rồi.
" Chu Thanh Vũ đỡ Mạc Dao lên rồi nói.
" Mình không sao, chúng ta mau đi thôi, nếu để bọn chúng bắt lại chắc chắn chúng ta sẽ chết.
"
" Đi mau thôi.
" hai người vừa đi vừa chạy thẳng vào trong khu dân cư gần đó..còn chưa biết đi lối nào vì ở đây quá nhiều đường, chợt nghe ồn ào xôn xao phía sau :
" Chia nhau ra tìm đi, cô ta yếu ớt không thể đi xa đâu.." giọng nói vang lên chính là của Nam Cung Triệt, hắn ta thực sự nổi điên lên khi bị Mạc Dao lừa một vố.
" Cô ta vậy mà dám lừa mình..
mẹ kiếp..Mạc Dao tiện nhân không biết tốt xấu, tôi mà tìm được cô, tôi nhất định cho cô sống không bằng chết.
"
" Nguy rồi.
" Chu Thanh Vũ thầm than, Cô nắm chặt bàn tay của Mạc Dao..xác định phương hướng.
Ngay lúc hai người chưa biết nên đi hướng nào, tự nhiên có hai cánh tay từ phía sau lôi ngược hai người vào trong một ngôi nhà nhỏ cạnh đó..
" Á..xong rồi.." Chu Thanh Vũ và Mạc Dao vội dãy ra, đang định hét lớn lên thì...
" Suỵt ! "
Cả hai cô gái đều im bặt...Chu Thanh Vũ càng ngạc nhiên hơn..
" Là anh Sao? anh còn chưa đi? Đây là nhà anh sao? "
Đúng lúc này, từ nhà bếp một cô gái tầm 20 tuổi có gương mặt hơi mũm mĩm như búp bê vậy bước ra ngoài, vừa nhìn thấy Mạc Dao, chén canh hầm trong tay bất giác rơi xuống đất..
" Choang!.." Mặc kệ mảnh vỡ cô gái chạy đến ôm trầm lấy Mạc Dao, vừa khóc vừa nói :
" Chị Mạc Dao, là chị thật sao? Em rốt cuộc cũng tìm thấy chị rồi, sao chị lại ở chỗ này? "
" Chuyện này, em là..."
Cả bốn người cứ đứng ngây ra nhìn nhau, chả hiểu cái gì đang diễn ra..
Mạc Dao đang thắc mắc Chu Thanh Vũ lại quen biết người đàn ông kia, còn Chu Thanh Vũ lại tự hỏi, cô bé ôm Mạc Dao là ai..mỗi người đều suy nghĩ khác nhau..
không khí bỗng trầm mặc.
Mạc Dao vội lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh..cô nhìn xuống cô bé vẫn đang ôm mình dịu giọng hỏi :
" Em có phải Là Thượng Tâm cô bé năm nào ở nhà hàng điểm tâm đó không? "
" Đúng rồi, là em, chị vẫn còn nhớ em...sao chị lại ở nhà em, là anh Thượng Lịch đưa chị về đây sao? Còn chị gái này là ai? Hai người là bạn sao? " Thượng Tâm hỏi dồn..
" Chuyện dài lắm, sau này sẽ kể em nghe, còn bây giờ bọn chị đang gặp nguy hiểm, chính là anh trai này vừa kéo bọn chị vào trong đây.
" Mạc Dao chậm rãi nói :
" Thì ra là như vậy, đúng là quá trùng hợp rồi, không sao đâu, hai người yên tâm, anh Thượng Lịch nhất định sẽ có cách giúp hai người.." Cô nhóc an ủi.
Chu Thanh Vũ và Mạc Dao nghe Thượng Tâm nói xong, tâm cũng buông xuống một nửa..ít ra trong lúc này họ đã an toàn được một nửa rồi...