Sau khi Lục Minh Tử Duệ rời đi.
Chu Thanh Lam và Nam Cung Liên chôn chân tại chỗ mà nhìn theo bóng dáng người đàn ông cho đến khi khuất hẳn sau cửa tiệm.
Anh Ta thực quá đáng sợ..
Thượng Kha đi tới trước mặt Lý Thanh Túc và Tô Nghiên Hy, anh nói :
" Tô tiểu thư, Lý tiểu thư.
Hai người cứ từ từ mà nhận sự trừng phạt của Nhà Lục Minh đi.
Tô Gia, Lý Gia các người sau hôm nay, sẽ mãi mãi biến khỏi Hải Thành.
"
Chu Thanh Kỷ nhìn tới Chu Thanh Lam, cô thật sự tức chết, dù gì cũng là chị em họ vậy mà cô ta chẳng quan tâm, lại còn xúi giục người ngoài đánh chị gái cô.
Chu Thanh Kỷ đi tới trước mặt Chu Thanh Lam cô nói :
" Chu Thanh lam, nếu như chị Tiểu Vũ xảy ra chuyện gì, tôi sẽ mách cha đuổi gia đình của chị khỏi Chu gia."
Nói xong, cô kéo Thượng Kha rời đi.
Mạc Dao và Hách Liên Thành cũng đi chung ra khỏi tiệm.
Trước khi đi, Hách Liên Thành lắc đầu:
" Một đám phụ nữ ngu xuẩn, tự tìm chết.
Lại cả gan đụng vào con dâu nhà Lục Minh, nếu con dâu họ có chuyện gì, các người chuẩn bị ngồi bóc lịch ở trong nhà đá đi.
"
" Bóc lịch, nhà đá? " Xong rồi, thật sự xong rồi.
" Cả bốn người run sợ, nếu thật sự Chu Thanh Vũ xảy ra chuyện, Lục Minh Tử Duệ kia nhất định bắt bọn họ bồi táng..Thật mong cô ta không bị sao..nếu không...cả bốn người đều không dám nghĩ tiếp....
\*\*\*\*
Tại Bệnh Viện.
Sau khi vào cấp cứu, rốt cuộc bác sĩ cũng đi ra.
Lục Minh Tử Duệ vội đứng lên đi nhanh tới hỏi :
" Bác sĩ, vợ tôi sao rồi? Cô ấy tỉnh lại chưa? vết thương có nghiêm trọng không? "
Vị Bác sĩ nhìn anh hỏi dồn, không biết nói thế nào cho phải.
Ông nói :
" Tôi nói này, chàng trai à ! sao anh không hỏi thai nhi có bị gì không? Chẳng lẽ vợ anh, cô ấy không nói cho anh biết là cô ấy có thai hơn hai tháng rồi sao? Thật không biết anh làm chồng làm cha kiểu gì thế...? "
Nghe vị Bác sĩ kia nói xong, Lục Minh Tử Duệ đứng ngây ra.
Anh vừa nghe cái gì vậy...Ông ta nói thai nhi sao? Ông ta còn chửi anh làm cha kiểu gì?
" Thai nhi ? Làm cha? Ông trời ơi! Lục Minh Tử Duệ mình được lên chức rồi.
" Anh lao thẳng vào phòng mặc kệ vị bác si kia đứng tại chỗ.
Vào trong phòng, Lục Minh Tử Duệ thấy Chu Thanh Vũ đã tỉnh.
Cô đang với tay để lấy li nước uống.
Anh vội chạy tới.
" Để anh lấy cho.
" Vừa nói anh vừa rót nước đưa cho cô.
Đợi cô uống xong anh đem li cất rồi ngồi xuống cạnh cô.
Ôm cô vào trong ngực anh nói :
" Bà Lục, cảm ơn em đã tặng cho anh món quà thật lớn trước hôn lễ.
Cảm ơn em rất nhiều." Anh vừa ôm vừa hôn lên trán cô.
Chu Thanh Vũ ngơ ngác chẳng hiểu gì, cô hỏi anh :
" Tử Duệ, anh bị sao thế, món quà gì, em không có tặng anh cái gì mà ?? "
" Ngốc ạ ! Em mang thai rồi, là con của chúng ta đó.
Tiểu Vũ chúng ta rốt cuộc cũng có con rồi.
" Lục Minh Tử Duệ vừa nói vừa cười rạng rỡ, lộ nguyên hai chiếc răng khểnh ra.
Nụ cười này của anh làm Chu Thanh Vũ cũng vui theo.
Chu Thanh Vũ mừng đến chảy nước mắt, rốt cuộc ông trời vẫn thương cô.
Nghĩ đến kiếp trước, cô có thai nhưng phải chết mà mang theo đứa bé vô tội đó.
Đời này, có lẽ nó trở lại bên cô rồi.
Cha của nó chính là người đàn ông ấm áp này.
Anh luôn luôn yêu thương cưng chiều cô hết mực.
Vậy nên Cô không mong gì nữa hết, chỉ mong cùng anh an an ổn ổn sống qua hết đời này mà thôi.
Đôi vợ chồng ôm nhau hạnh phúc.
Vị Bác Sĩ lúc nãy quay lại đưa cho Lục Minh Tử Duệ một đơn thuốc dưỡng thai.
Ông nói :
" Vết thương sau lưng cô ấy hơi sâu.
Rất may không có ảnh hưởng đến thai nhi.
Nhưng đừng để cô ấy làm việc quá sức..sẽ không tốt cho cả mẹ và thai nhi.
"
" Vâng ! Chúng Tôi biết rồi.
Cảm ơn Bác sĩ nhiều.
"Lục Minh Tử Duệ gật đầu tiễn vị Bác sĩ ra ngoài.
Sau đó, anh liền gọi mấy cuộc điện thoại liền cho người gia đình hai bên.
Anh muốn chia sẻ niềm vui cho tất cả mọi người biết, rằng Lục Minh Tử Duệ anh làm cha rồi.
Anh đã làm cha rồi.
Sau đó anh đi vào căn tin bệnh viện mua đồ ăn cho vợ mình.
Lúc sau anh quay lại, bên trong căn phòng, mọi người đều thi nhau hỏi han rồi đưa đồ ăn cho vợ của anh.
" Cái gì thế này? Anh mới là cha của con anh kia mà, mọi người tính tranh quyền lợi của anh sao chứ? " Lục Minh Tử Duệ xụ mặt xuống, xách hộp sủi cảo nóng hổi để lên bàn.
Không nói tiếng nào.
" Thằng nhóc này, mặt con sao thế, ban nãy gọi điện thoại còn vui hớn hở, sao bây giờ lại dùng bộ mặt kia hả.? " Ông Nội Lục lên tiếng châm chọc.
" Ông nội, bà nội, cha mẹ nữa, mọi người tính tranh quyền lợi của con sao? Mọi người đến thăm, mang theo đồ ăn cho vợ con sao không nói trước, còn sủi cảo con mua cho cô ấy thì sao? " Lục Minh Tử Duệ trách móc..
Vợ Chồng Chu lão gia và mọi người nghe Lục Minh Tử Duệ nói xong, ai cũng bật cười.
Chu Thanh Vũ vội lên tiếng :
" Anh mua sủi cảo cho em sao? Mau đưa cho em, chỉ cần là Lục Minh Thiếu gia chồng của em mua, em đều thích ăn.
"
Nghe vợ nói vậy, Lục Minh Tử Duệ mới tươi tỉnh lên không ít..Anh cầm tô sủi cảo nóng hổi đút cho cô ăn, từng thìa, từng thìa một.
Chả cần để ý đến ai.
Đứng sát bên, Hác Liên Thành nhìn Mạc Dao, Anh nói nhỏ vào tai cô :
" Mạc Dao, em cũng tặng cho anh một đứa con đi.
" Nói rồi anh cười, nụ cười đầy ẩn ý.
" Anh muốn chết sao? " Mạc Dao nhéo vào lưng Hách Liên Thành một cái.
Bị nhéo mạnh khiến anh suýt xao.
" Ai ui..."
Lục Minh Tử Duệ nhìn lên, cau mày anh hỏi :
" Liên Thành cậu bị cái gì thế? "
" Không có gì ? không có gì? Muỗi cắn thôi.
Hách Liên Thành nói cho qua.
"
" Muỗi sao, con muỗi đó sao không cắn cậu thêm mấy cái nữa.
Sáng nay, cậu đa nói tôi cái gì a.
Nhưng xem ra , có vẻ như sau này cậu còn thảm hơn tôi rồi..."
Mạc Dao xấu hổ dấu mặt hẳn ra sau Lưng Hách Liên Thành.
" Tại anh hết đấy.
"
Nhìn mấy người trẻ cười giỡn, vui vẻ.
Lục Minh Tử Hạo cũng vui lây.
Trong Lòng ông chỉ còn một mối lo duy nhất đó là Lão già Nam Cung Thành kia.
Từ khi lão ta ra tay với cháu trai Tử Duệ của ông, năm đó nếu như không có cháu dâu của ông, có lẽ Tử Duệ bây giờ đã xanh cỏ rồi.
Thật không ngờ qua ngần ấy năm, lão ta vẫn chưa quên được ân oán đó, lần này quay lại Hải Thành, cháu trai của Lão lại bị Tử Duệ hại chết.
Công ty lại Bị Hai Nhà Hách Liên Và Lục Minh đánh sập gần như phá sản.
Chỉ sợ rằng, Thù cũ nợ mới..lão ta chó cùng rứt dậu mà làm bừa.
Lúc đó người nguy hiểm đầu tiên chính là cháu trai và cháu dâu của ông..Còn cả đứa chắt của ông nữa..
Ông thật sự lo lắng...
Ngày kia là hôn lễ của bọn trẻ rồi, chỉ mong sẽ không có chuyện gì xảy ra, bằng không dù có xuống mồ ông cũng không thể nhắm mắt....