\*\*\*
Bệnh Viện Thanh Hải.
Hải Thành.
" Bác sĩ, ! Bác sĩ đâu rồi, mau giúp tôi, vợ tôi, cô ấy sắp sinh rồi.
Lục Minh Tử Duệ vừa bế vợ anh chạy vào vừa lớn tiếng gọi to.
Vì nửa đêm y tá trực ở bệnh viện chỉ có vài người.
Ban đêm rất hiếm ca cấp cứu.
Vậy nên y tá ở phòng trực ngủ quên luôn cũng không biết có ai tới hay không?
Vừa nghe thấy tiếng anh gọi lớn, cô y tá đang ngủ quên kia giật bắn mình.
" Chuyện gì, chuyện gì, ai sắp sinh, ai sắp sinh hả ? " Cô ta vội vàng đứng dậy dụi dụi mắt.
Lục Minh Tử Duệ nhìn dáng vẻ của cô y tá kia, anh thực sự nổi điên mà.
" Khốn kiếp, sao bệnh viện lại có thứ nhân viên như vậy.
Không hề có một tí trách nhiệm nghề nghiệp nào? " Anh lạnh giọng quát lên :
" Cô là y tá phòng trực, sao lại ngủ quên như vậy.
Có người đến cấp cứu cũng không biết.
Làm việc thiếu trách nhiệm như vậy, lỡ bệnh nhân cấp cứu không kịp, rồi mất mạng cô gánh được sao ? "
Cô y tá kia nghe anh quát lớn, sợ tới mức không dám mở miệng, cứ đứng ngây ra.
Thấy cô y tá kia vẫn không động, anh không kiềm chế được mà gầm lên:
" Này, cô không nghe tôi nói sao, mau đi gọi bác sĩ khoa sản tới đây đi.
Vợ tôi chuyển dạ rồi.
Còn không mau đi, tôi cho cả cái bệnh viện này vì cô mà bị đình chỉ hoạt động đó.
"
Lời vừa nói ra, cả khuôn mặt của Lục Minh Tử Duệ âm trầm hẳn xuống.
Ban đêm khí trời lạnh như thế, nhưng khí tức của anh còn lạnh lẽo hơn cả cái thời tiết kia.
Vừa nghe anh nói xong, cô ý vội vàng xin lỗi, rồi ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh đi gọi Hạ Anh.
Vị nữ bác sĩ trưởng khoa sản của Bệnh viện Thanh Hải.
Sau khi Hạ Anh đến, Lục Minh Tử Duệ liền bế Chu Thanh Vũ đi theo bà đến phòng sanh.
Hạ Anh gọi thêm hai y tá nữa đi cùng.
Nhìn bóng lưng người đàn ông bế vợ mình vừa rời đi, Cô y tá kia lúc này mới hoàn hồn, tỉnh táo hẳn lên.
" Mẹ ơi nửa đêm gặp phảiđại ma vương này làm cô sợ chết khiếp mà.
"
Tại Phòng Sanh.
Đứng ngoài cửa, Lục Minh Tử Duệ sốt ruột lo lắng không yên.
Anh hết đứng lên, rồi lại ngồi xuống, hết đi tới lại đi lui.
Nhìn bộ dạng của anh lúc này, chẳng ai nghĩ anh lại là một CEO lạnh lùng và nghiêm túc cả.
Rốt cuộc thì mọi người trong nhà cũng tới.
Lục Minh Tử Hạo vội vàng hỏi đầu tiên." Tử Duệ à ! Con bé Tiểu Vũ, cháu dâu của ta thế nào rồi đã sinh chưa? "
Nhìn thấy mọi người đã đến rồi, nhưng tâm trí của Lục Minh Tử Duệ vố chẳng có ở chỗ này.
Vậy nên ông nội anh vừa hỏi, anh không trả lời, cứ vậy mà ngóng vào phòng sanh.
Lục Minh Tử Hạo không thấy cháu trai trả lời, nhìn đến bộ dáng của anh, ông chỉ biết lắc đầu cười trừ.
Lục Minh Tử Lăng nhìn con trai có chút buồn cười.
Ông nghĩ thầm :
" Thằng nhóc này, ngày thường lạnh lùng nghiêm túc là thế, vậy mà loáng một cái lại trở nên thế này.
Đúng là ngoài Tiểu Vũ con dâu của ông ra, thì không ai có thể khiến nó tụt cả IQ lẫn EQ tới mức này cả.
"
" E..hèm!! Tử Duệ, con đây là không biết ông nội con vừa hỏi, hay là cố tình không nghe hả ? " Lục Minh Tử Lăng dịu giọng nhắc nhở.
Lúc này, Lục Minh Tử Duệ mới thật sự quay lại nhìn cha anh và mọi người.
Cha, cha vừa hỏi con sao ? " Lục Minh Tử Duệ lên tiếng.
Lục Minh Tử Lăng thở dài, quả nhiên là tâm trí nó không ở đây mà.
Ông lắc đầu, pó tay luôn rồi, thật không ngờ con trai ông cũng có lúc thế này, ông gật đầu rồi nói :
" Ừ ! là cha hỏi con, ông nội cũng vừa hỏi con xong.
Thế nào vợ con đã sanh hay chưa ? "
Lục Minh Tử Duệ lắc đầu." Vẫn chưa ạ, đã gần một tiếng rồi, con vẫn chưa thấy ai đi ra cả.
Con thực sự rất lo, vợ con sẽ không sao chứ? "
Lúc này, Trịnh Thải mới bước đến, ôm cháu trai vào lòng, bà khẽ an ủi.
" Tử Duệ, con yên tâm đi, sinh nở và được làm mẹ chính là thiên chức đặc biệt mà Thượng Đế trao cho mọi người phụ nữ.
Vợ con cũng không ngoại lệ.
Con bé nhất định sẽ bình bình an an mà sinh hai đứa bé thật bụ bẫm cho con.
"
" Vâng! Bà nội nói đúng, con biết rồi, con tin tưởng cô ấy.
"
Lục Minh Tử Duệ cúi xuống chôn mặt vào vai bà nội của anh.
Anh bật khóc, chưa bao giờ anh thấy bất lực như lúc này.
Đôi lúc công ty có khó khăn, hay hợp đồng gặp vấn đề sai sót, giá cổ phiếu tụt xuống rồi lại tăng lên, anh đều thấy vô cùng bình thường.
Vậy nhưng giờ phút này đây, ngay lúc này, anh cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Vợ yêu của anh đang phải đối mặt với đau đớn thể xác lẫn áp lực tinh thần để sinh con cho anh.
Vậy mà khi cô cần anh ở bên anh lại không được ở bên để động viên cô.
Thật khốn kiếp mà, Lục Minh Tử Duệ siết chặt nắm đấm.
Hận không thể đạp bay luôn cánh cửa kia để đến với tiểu Vũ của anh.
Đưa hai tay quệt nước mắt, anh nói thầm :
" Tiểu Vũ, em nhất định phải cố lên nhé, vì anh vì 2 bảo bối của chúng ta, anh tin em nhất định sẽ làm được.."
\-\-\-\-\-
Trong Phòng sanh.
Năm trên bàn sanh, Chu Thanh Vũ đau đến chết đi sống lại.
Thật không ngờ sinh con lại khổ sở và đau đớn như vậy.
Người ta nói, sinh nở ví như là \*thập tử nhất sinh\* a! Quả nhiên không sai mà.
Chu Thanh Vũ mệt muốn lả người, cô đoán mình lên bàn sanh cũng gần 3 tiếng rồi, vậy mà vẫn chưa thể sinh được.
Mồ hôi trên trán nhỏ từng giọt.
Hai tay cô nắm chặt tấm đệm, gồng mình chịu những cơn đau.
Aaa..Lần này vô cùng dại, cả sóng lưng lạnh buốt, Chu Thanh Vũ kêu lên :
" Bác sĩ mau giúp cháu...!"
Thấy cô kêu lớn tiếng, Hạ Anh vội vàng đi tới.
Phải nói rằng từ lúc vào phòng đến giờ, bà mới thấy thấy Chu Thanh Vũ kêu lên một lần duy nhất.
Trước đó, cô chỉ cắn răng chịu đựng, không hề khóc lóc, la lối om sòm như bao cô gái khác.
Hạ Anh vội gọi hai y tá kia lại.
" Mau chuẩn bị đi, cô ấy sẽ sinh ngay bây giờ.
"
Một y tá tiến lên cầm một chiếc khăn bông nhỏ, thật dày đưa vào miệng Chu Thanh Vũ rồi nhắc nhở.
" Em gái, cắn vào khăn khi em thấy đau nhé.
Cố lên ! "
Chu Thanh Vũ gật đầu, cô ngậm chặt chiếc khăn bông nhỏ.
Y tá kia lui lại phía sau ...
Một cơn đau dữ dội trở lại...!Chu Thanh Vũ cong người lên " ...đau quá..."
Hạ Anh nói lớn..." Cháu gái, mau hít thở vào rồi rặn đi.
Chu Thanh Vũ nghe lời bà, lập tức cắn chặt vào khăn bông, dùng hết một hơi mà rặn thật mạnh..."
Aaa...Nước mắt ứa ra chảy xuống hai bên thái dương..
" Oa..oa..oa..oa...Ra rồi, ra rồi! " Hạ Anh đưa bé trai cho y tá lúc nãy rồi quay qua nhìn Chu Thanh Vũ bà cười tươi..
" Chúc mừng cháu cô gái, Là con trai nặng 2,8 kg, cháu được làm mẹ rồi! "
Chợt khuôn mặt của Chu Thanh Vũ tái mét vì đau đớn, cơn đau này còn khủng khiếp hơn ban nãy.
Hạ Anh nhìn bụng cô, bà hoảng hốt..
" Vẫn còn một đứa nữa chưa ra..? "
Chu Thanh Vũ nước mắt đầy mặt, gật gật đầu.
" Aaaaa..." Chiếc khăn lại một lần nữa được cô nghiến chặt.
" Cố lên ! sắp thấy đầu đứa nhỏ rồi..."Lại rặn một hơi nữa, đứa nhỏ mới ra hẳn ngoài.
Hạ Anh nhìn đứa nhỏ, cảm thán, " nhóc con này thật lì mà..
" đoạn đưa bé cho y tá còn lại ..
Lúc này, Hạ Anh mới thở phào, thật quá nguy hiểm, lần đầu tiên trong đời, bà đỡ đẻ cho một cặp song sinh duy nhất là vừa trai vừa gái.
Bà cười rồi thông báo đứa tre thứ hai cho Chu Thanh Vũ.
" Chúc mừng cháu, đứa thứ hai là con gái, nặng 2,6 kg chỉ sau anh trai năm phút thôi.
"
Chu Thanh Vũ nghe xong, tâm cô buông xuống, cô khóc lớn, những giọt nước mắt hạnh phúc chảy thật nhiều.
Bình an rồi, cảm ơn Thượng Đế, rốt cuộc thì cô đã làm được..Cô cười thỏa mãn, rồi quá mệt mà chìm vào giấc ngủ..miệng khẽ thì thầm..
" Tử Duệ à ! Em làm được rồi, em cuối cùng cũng được làm mẹ thật sự rồi...".