Trọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ

Đợi Ân Tư Đặc đi xa, Lập Hạ ngồi trên giường liền bưng lên bát canh uống một hớp nhỏ, sau đó chậc chậc lưỡi, nguyên lai thứ canh tên gọi ba tập này là canh cải bó xôi, bát canh trong tay mình không hề có gì đặc biệt cả, tựa như bị nấu đến nát ra, chẳng cần nhai cũng có thể trực tiếp nuốt xuống, muốn nói có đặc điểm gì dùng để phân biệt được thì món canh này chỉ có vị của đồ ăn, không có vị muối. Điều đó lại khiến cho Lập Hạ – bình thường rất sành ăn – chợt cảm thấy khó có thể nuốt xuống.

Lôi kéo quần áo không biết là da của con thú nào được mặc trên người, Lập hạ buông bát canh xuống giường, được đấy, liền giày cũng không có. Do dự cả buổi, chân trần vẫn giẫm xuống đất, đạp lên mặt đất gập ghềnh, bàn chân lại không có nửa điểm không thích ứng. Giơ chân ra nhìn thì thấy những vết chai phía dưới, Lập Hạ thật sâu sắc hiểu được từ nay về sau sẽ không lại hoài niệm Senda hoặc giày da AoKang nữa. Quả nhiên đã thay đổi một cái vỏ ngoài a.

(Senda, AoKang: hai hãng giày bên Trung Quốc)

Trước mắt vẫn nên đi xem một chút vị trí cùng cảnh vật xung quanh đi, Lập Hạ đi ra khỏi phòng ở tối tăm như sơn động chỉ có cửa đi không có cửa sổ, ánh sáng sáng ngời lập tức làm chói mắt cậu.

Đập vào mắt là một vòng hàng rào tường vây cao bằng người, trong một góc tường vây tới gần cổng lớn có một gốc cây cao to, cành cây nhỏ dài, lá cây tươi tốt, gần như che hết hơn nửa sân nhỏ, lẩn khuất giữa cành lá còn có thể thấy một vài trái cây màu xanh lam, Lập Hạ nghĩ, có cái cây này ở đây, mùa hè tại viện nhất định sẽ cực kỳ mát mẻ. Cạnh phòng ở còn có một cái lán làm bằng cỏ với ba mặt tường, dưới lán dựng lên một kệ bếp hình tam giác giản dị, phía trên thớt gỗ nằm tại một bên còn có một ít rau dưa màu xanh lá, một đoạn thân đại thụ dài bị đào rỗng bên trong được ngăn cách thành mấy tầng, bày đầy tất cả các loại bát sứ lớn lớn nhỏ nhỏ, dưới đất ngay cạnh đặt mấy cái bình gốm to nhỏ không đồng đều, xem ra đó là một gian bếp giản dị. Chỗ lấy ánh mặt trời trong sân nhỏ còn chia ra mấy luống đất trồng ba tập, theo sự phân bố không đều nhau có thể thấy được, tất cả những đồ ăn tiêu hao hằng ngày là nhờ vào mấy luống đất này cung cấp.

Lập Hạ tìm khắp sân nhỏ kể cả các góc, làm kinh sợ đám chim đậu trên cành, dọa chạy đàn kiến bên chân tường, ngoại trừ một khối thịt lớn cỡ bàn tay tỏa ra mùi thối rữa, được buộc chặt đặt trong giếng nước, không biết đã thả bao nhiêu ngày, thì không còn tìm thấy bất cứ loại thịt nào khác. Điều này khiến cho Lập Hạ, vốn định tìm điểm đồ ăn tự bản thân nấu nướng, phải xám xịt mà chạy về phòng uống nốt bát canh cải bó xôi đã trở nên nguội lạnh.

Đi loăng quăng cả buổi mới chỉ tạm thời lấp lửng dạ, Lập Hạ đột nhiên cảm thấy đã qua khoảng thời gian dài như vậy mà vẫn chưa nhìn đến dung mạo bản thân tại dị thế, thật đúng là không được chút nào, vì vậy lại hấp tấp chạy tới bên giếng nước ló đầu ra, soi!

Tóc dài màu đen, đồng tử màu đen, chỉnh thể mà nói cùng tướng mạo vốn có của bản thân rất giống, nhưng bởi vì có một chút biến hóa cực nhỏ mà đặc biệt khiến khuôn mặt lộ ra nhu hòa, nốt ruồi lệ ở nơi đuôi mắt hơi chếch lên kia lại làm cả khuôn mặt thêm vài phần mị thái, mặc dù chỉnh thể diện mạo biến từ thiếu niên dương quang thành nữ hóa, nhưng vẫn không thể ngăn cản Lập Hạ mắc bệnh mê trai, thích cái đẹp mọi người đều có.

Sau lần thứ tư dùng nước giếng làm gương soi bóng dáng bản thân mà mắc bệnh mê trai, Lập Hạ thực sự vô vị, dự định đi ra ngoài tìm Ân Tư Đặc, động vật sẽ đem thứ chuyển động nhìn thấy đầu tiên nhận định là mẹ của mình, đây là hành động bản năng không cần trải qua học tập của động vật, cũng được gọi là tình tiết chim non. Đến dị thế nơi đây, người đầu tiên Lập Hạ nhìn thấy đúng là Ân Tư Đặc, tuy không đến mức đem hắn làm mẹ, nhưng vẫn hoặc nhiều hoặc ít sinh ra một chút cảm giác ỷ lại, chỉ có bắt đầu với người bên cạnh, mới có thể nhanh chóng dung nhập cái thế giới này. Dù nói thế nào hắn cũng là bầu bạn trên danh nghĩa của mình.

Lập Hạ dựa theo một chút trí nhớ còn sót lại trong đầu của nguyên chủ mà đi xuyên thẳng qua các phòng ở. Ruộng công cộng tại một góc của bộ lạc, muốn đến nơi đó phải đi ngang qua một cây đại thụ trong bộ lạc, với tư cách là khu vực an toàn nhất trong bộ lạc, nơi đó luôn luôn có các kiểu giống cái hóng mát dưới tàng cây thảo luận đủ loại chủ đề. Điều này khiến Lập Hạ liên tưởng tới cảnh tượng chuyện nhà chuyện cửa của những phụ nữ nhà nông, được nhắc tới rất nhiều trong các tiểu thuyết cổ đại.

“Nghe nói gì chưa, hôm qua một mình Ngõa Cách săn được một đầu Ban Tư Long!” Tóc đỏ có tướng mạo khá yêu dã – Khoa Đặc – ghé vào trước mặt hai người bạn khác mà nói.

“Có thật hay không? Tuy con mồi phải đem phân phối theo bình quân, nhưng hắn quả thực quá dũng mãnh rồi, ta quá sùng bái hắn.” Tạo hình phóng khoáng – Tạp Lý – nhất thời tựa như đánh huyết gà mà hưng phấn bừng bừng, mắt sáng lập lòe lay động cánh tay Khoa Đặc tìm kiếm chứng thực.

“Tạp Lý ngươi nghĩ cái gì đâu? Ngõa Cách mới sẽ không thích ngươi, ai cũng biết hắn thích Tô Bỉ, muốn kết đôi thì phải là cậu ta mới tạm được.” Khoa Đặc ra vẻ ghét bỏ, hai người cùng nhau đối mặt lại đồng thời giương mắt dùng ánh nhìn chế nhạo quét về phía Tô Bỉ ngồi một bên gặm táo.

“Khoa Đặc, Tạp Lý” Tô Bỉ sẵng giọng, tuy cậu ngày thường có chút lơ mơ, nhưng lời nói trắng trợn ra như thế vẫn khiến khuôn mặt cậu đỏ bừng, “Muốn ta nói a, người dũng mãnh trong bộ lạc chúng ta cũng không chỉ có một mình Ngõa Cách, Ân Tư Đặc cũng rất lợi hại đó.”

“Tô Bỉ ngươi lại nói sang chuyện khác nha, Ân Tư Đặc lợi hại đến đâu cũng là chuyện lúc trước rồi, hiện tại hắn thọt chân, không thể vồ bắt con mồi, còn không phải như giống cái chúng ta, cùng một chỗ gieo trồng bên trong ruộng công cộng. Nói ra hắn cũng thật xui xẻo, dính phải một bầu bạn như Khải Văn.”

Lập Hạ xa xa đi tới thấy dưới đại thụ có người, căn cứ tinh thần: đoàn kết hết thảy những thứ có thể đoàn kết, hòng tạo ra sức mạnh vĩ đại, vì làm tốt quan hệ nhân mạch tại dị thế mà mở lời chào hỏi, “Xin chào mọi người”.

Ai biết lại nhận được chỉnh tề một loạt ánh mắt khinh bỉ của cả ba người bắn về phía Lập Hạ.

“Ôi!!!, nhanh nhìn một cái, ta còn tưởng là ai đâu, hóa ra là Khải Văn a. Như thế nào? Ngươi muốn đến ruộng công cộng? Tạp Lý ngươi véo ta một phát, ta không nhìn lầm đi.” Sắc mặt Khoa Đặc không thể tin, con mắt nửa nâng nhìn Lập Hạ, giống như thấy phải thứ gì bẩn thỉu.

Tạp Lý phản ứng càng lớn hơn, nhắm hai mắt há mồm ngáp, một ánh mắt cũng lười bố thí. “Kỳ thật ta cũng cho rằng hôm nay ánh mắt của ta không được tốt lắm đây. Chậc chậc, cũng đúng, nếu không phải nhờ bộ lạc phân phối thịt ăn, y thật đúng là chưa được ăn mấy lần thịt, đi ruộng công cộng gieo trồng cũng phải thôi, dù sao những thứ thu hoạch được cũng có thể nhét đầy bụng.”

“!” Lập Hạ không nghĩ tới cậu chỉ mở lời chào hỏi còn khiến người ta không chào đón như vậy. Bản thân mới đến căn bản không kết được thù, xem ra vốn là nguyên chủ của thể xác này, trước kia đã gây nên họa.

“Đi đi thôi, trông thấy y thật sự là xui, về nhà phải rửa mắt thật kỹ.” Khoa Đặc kéo đi Tạp Lý ngồi một bên nhìn náo nhiệt, vẫn không quên kêu Tô Bỉ cùng. Thời điểm đi ngang qua Lập Hạ còn cố ý đụng phải, khiến Lập Hạ lảo đảo.

Lập Hạ ngượng ngùng, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, mọi người luôn luôn từng có loại ảo tưởng, chính bản thân tao ngộ việc xấu hổ sẽ cảm thấy rất không có ý tứ, nhưng nếu như chúng ta khoác một tấm da khác, giương lên mặt người khác, tùy chỗ đại tiểu tiện tại bên đường cũng vẫn sẽ không có một điểm mất tự nhiên, dù sao thì ném cũng không phải ném mặt mũi của mình. Tuy cái khuôn mặt này cùng chính bản thân giống vô cùng, nhưng lúc trước cũng không phải của mình a.

Nhìn xung quanh, rời đi hai cái, còn thừa lại một đứng trước mặt cậu. Vóc dáng giống cái này nhỏ nhắn xinh xắn, một đầu tóc ngắn vàng chói, trông như ruộng lúa mì chập chờn dưới gió nhẹ. Trên khuôn mặt tròn nổi bật đôi mắt to mơ màng, giờ phút này bởi vì biểu lộ ra kinh dị mà có chút há hốc miệng. Đồng dạng như Lập hạ mặc quần áo da thú để trần hai chân. Vì vậy trên mặt Lập hạ lại treo lên một chút mỉm cười.

“Xin chào.” Lập Hạ thói quen vươn tay ra, lại nghĩ giờ bản thân không phải trên Trái Đất, loại lễ tiết bắt tay kiểu này căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì a. Vì vậy liền thu tay về lau một phát lên quần áo mình.

Trong nội tâm Tô Bỉ cảm thấy rất quái dị, đây là Khải Văn sao, thường ngày mà nghe Khoa Đặc cùng Tạp Lý nói những lời như vậy cậu ta đã sớm hận không thể bóp chết hai người bọn họ rồi, như thế nào còn cùng bọn cậu chào hỏi. Nhà cậu cùng Ân Tư Đặc là hàng xóm, nhân phẩm giống cái Khải Văn này cậu so bất kỳ một cái giống cái nào khác đều rõ ràng hơn, bởi vì là hàng xóm, Khải Văn cũng không đối cậu khoe khoang khiêu khích, có điều đồng dạng cũng chẳng thèm ngó ngàng tới, chỉ thế không hơn.

Nhưng khi nhìn thấy Khải Văn dùng ánh mắt mong chờ kia, Tô Bỉ vẫn cùng cậu ta đáp lời, “Khải Văn, ngươi muốn đi ruộng công cộng sao?”

“Đúng vậy, ta đi tìm Ân Tư Đặc, đêm qua ta đụng phải đầu, bắt đầu ngày hôm nay cái gì cũng đều không nhớ rõ, một người tại trong nhà chờ đợi luôn không thấy an lòng. Vừa mới nghe bọn họ gọi ngươi là Tô Bỉ, Tô Bỉ muốn cùng ta đi sao? Ngươi có thể nói cho ta một chút sự tình của bộ lạc thú nhân cùng đại lục A Nhĩ được không?” Ngữ khí Lập Hạ nhẹ nhàng đưa ra lời mời Tô Bỉ.

“Được.” Tô Bỉ cào cào tóc, thì ra là thế, trách không được Khải Văn hôm nay lại kỳ quái như vậy.

Nhìn Tô Bỉ dễ dàng tiếp nhận lời giải thích của mình như vậy, Lập Hạ cảm thấy lý do đụng đầu mất trí nhớ quả thực quá hữu dụng.

Vì vậy, đoạn hành trình còn lại từ đại thụ tới ruộng công cộng, liền trở thành hành trình tri thức Tô Bỉ khai sáng cho Lập Hạ.

Tuy nói đại lục A Nhĩ là đại lục thú nhân, nhưng năng lực của thú nhân xa không mạnh mẽ bằng những gì Lập Hạ được thấy trong các tiểu thuyết, gì mà lão hổ sư tử có thể phi thiên độn địa (bay lên trời, chui xuống đất) chứ. Thú nhân giống đực tại đây hoàn toàn chính xác với cụm từ dũng mãnh thiện chiến, hình thái sau khi bọn họ hóa thú cũng chỉ tăng lên sự linh hoạt và đặc điểm đặc trưng của chủng tộc so với lúc chưa biến thân mà thôi, sức mạnh vẫn dựa trên cơ sở lúc bình thường chưa hóa thú.

Lang tộc đã có mấy ngàn năm lịch sử, từ rất sớm đã tồn tại tại vùng đất trung tâm đại lục A Nhĩ, về sau nhiều lần di cư, cuối cùng định cư lại tại phía đông đại lục A Nhĩ, tại đây một mặt ven biển ba mặt núi vây quanh, ngọn núi hiểm trở rừng cây che trời, cuồn cuộn biển mây khí hậu ôn hòa, thổ nhưỡng phì nhiêu ướt át, vật mục nát khá nhiều, dưỡng nên những cây cối tráng kiện mập mạp, giữa núi cùng bộ lạc có những sơn cốc cùng sườn núi kéo dài, phía Tây từ trong núi chảy xuống những dòng suối, cùng nhau nhập lại tạo thành hồ nước, phía Bắc hồ vừa rộng vừa sâu phía Nam lại hẹp và nông, mặt Đông nước chảy nhỏ qua bộ lạc rồi nhập vào biển cả. Tại nhận thức của người hiện đại về biển gầm cùng thủy triều đã tập mãi thành thói quen, thì bị thú nhân trên đại lục A Nhĩ coi đây là sự giận dữ của Thú Thần, tế tự vẫn một mực lưu truyền không cho phép các thú nhân đặt chân đến ven đường bờ biển để tránh quấy nhiễu đến thần linh. Trong rừng rậm động vật tuy nhiều, nhưng đa số lại dị thường hung mãnh, không phải một người giống đực có thể đối phó được, săn bắn theo nhóm vẫn như cũ là chủ đạo. Điều này để Lập Hạ cảm thấy, mình xuyên thủng đến thời đại man hoang, chỉ có điều nhân loại đổi thành thú nhân mà thôi.

Với tư cách một tên tham ăn mười phần, Lập Hạ chú ý trọng điểm là một loại vấn đề về dân sinh – đồ ăn. Tại đây chủng loại đồ ăn bần cùng quả thực khiến Lập Hạ xem thế là đủ rồi.

Tuy điều kiện địa lý thập phần hậu đãi, nhưng giống loài thực vật có thể dùng để ăn lại rất ít ỏi, loài cây bắt ruồi Venus bình thường tại nơi này lại sở hữu kích thước cực to lớn, có thể so với hoa ăn thịt người, đại bộ phận thực vật tại nơi đây đều biến dị và có độc. Các thú nhân đa số lấy thịt làm thức ăn chính, giống cái tuy có thể ăn thịt nhưng khả năng tiêu hóa kém hơn giống đực, ra ngoài thu thập lại cực kỳ không an toàn, cho nên tại trong bộ lạc mở ra ruộng công cộng dùng để gieo trồng rau dưa, mà rau dưa cũng đơn điệu chỉ có hai loại. Ba tập là một trong hai loại đó, mặt khác loại thức ăn tên phốc bặc cũng chính là củ cải trắng. Những thức ăn này căn bản không lưu trữ được thời gian dài, trong khoảng thời gian tại mùa tuyết rơi vẫn phải dựa vào thịt để sinh tồn.

Thú con cùng giống cái nhỏ cũng không có nhũ quả màu ngà, chỉ cần lấy tay sát qua liền chảy ra nước trái cây mùi sữa trong truyền thuyết để mà uống, ăn chính là một loại cháo thịt được nấu nhũn ra thành trạng thái sền sệt đến quánh lại. Đồ ăn vặt thường thấy nhất của giống cái là táo mộc đầu có hương vị cực kì nhạt mà bầu bạn thú nhân ra ngoài ngắt trở về. Điều này khiến cho một kẻ tham ăn như Lập Hạ làm sao có thể chịu nổi a.

(Cháo thịt ở đây theo mình là lấy thịt thái miếng nhỏ luộc với nước không, đun nhừ ra đến sền sệt quánh lại, không hề có thêm gì khác, có lẽ có cũng chỉ kèm thêm hai loại rau trong bộ lạc thôi, chứ không hề có thứ bột gì ở đây cả)

Trừ những thứ đó ra Lập Hạ còn nói bóng nói gió hướng Tô Bỉ tìm hiểu một phen sở tác sở vi (hành vi)của nguyên chủ thân thể, sau khi đạt được sự tình mình muốn biết, không khỏi than ngắn thở dài thổn thức không thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui