Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Sau khi yến hội kết thúc, Lăng Cảnh Lan cùng Âu Dương Triệt liền mang theo đoàn nghi lễ quân đội Tây Quyết và Lăng Quốc rời khỏi Cẩm Quốc. Đế đô Cẩm Quốc nhất thời khôi phục lại không khí yên tĩnh.

Chỉ là, phủ Đại tướng quân cũng không được yên tĩnh như thế.

Mùa đông đã bắt đầu, khí trời đặc biệt rét lạnh. Gió bắc rít gào quét sạch tất cả mọi thứ trên trời dưới đất, phát ra những tiếng nức nở ô ô tựa như có người đang tỉ tê khóc. Chẳng qua khí trời nơi này một bộ dạng xơ xác tiêu điều nhưng ánh mặt trời vẫn đặc biệt tốt.

Vào mùa đông ánh dương không thể so với mùa hạ mãnh liệt rực rỡ khắp nơi, thế nhưng chiếu lên người vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp. Lạc Khuynh Hoàng nhàn hạ dựa vào tháp thượng dưới tàng cây, trên người khoác một kiện áo lông hồ ly trắng như tuyết, híp nửa mắt bộ dáng thoải mái.

“Tiểu thư!” Hương Lăng lỗ mãng thất thanh xông xáo bên tai Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng chậm rãi giương mắt lên, mang theo một chút thâm sâu, ngoéo…khóe môi một cái, có chút trách cứ:” Cuối cùng ngươi học quy củ ra sao, sao vẫn còn lỗ mãng như thế!”

Hương Lăng thè lưỡi, như cũ hấp tấp nói:” Việc lớn không tốt! Tỷ phu tiểu thư đã chết!”

Lạc Khuynh Hoàng như thường, bình tĩnh nghe Hương Lăng hồi báo. Kể từ lúc nàng giải quyết Tử Nguyệt, bên cạnh cũng không muốn có kẻ khác hầu hạ. Nàng không cần nhiều người hầu hạ, chỉ cần một người có thể tin tưởng là tốt rồi.

Nếu thêm nha hoàn khác, sợ giúp không được còn muốn nàng phải hao tâm tổn trí đi đề phòng, để tránh nàng ta lại biến thành Tử Nguyệt thứ hai.

“À. Là mã phu kia sao?” Lạc Khuynh Hoàng nhàn nhạt trả lời một câu, sóng lớn không sợ hãi, dường như đối với việc mã phu kia chết cũng không ngạc nhiên chút nào, vẻ mặt một chút cảm xúc cũng không có.

Tỷ phu?! Một tên mã phu mà cũng xứng sao! Tỷ tỷ Lạc Khuynh Quốc nàng còn không thừa nhận, huống chi một tên mã phu thấp hèn đã từng muốn hại nàng?!

Chết sao. Hắn sớm đáng chết. Lạc Khuynh Quốc có thể nhẫn nại đến bây giờ đã vượt khỏi tưởng tượng của nàng. Cứ tưởng rằng lạc Khuynh Quốc sớm nhịn không được mà diệt trừ tên mã phu kia.

“Tiểu thư không kinh ngạc sao?! Mã phu kia thân thể luôn khỏe mạnh, làm sao vô duyên vô cớ lại bệnh chết?!” Hương Lăng nhìn Lạc Khuynh Hoàng bộ dáng thong dong bình tĩnh, nhịn không được hỏi.

Ý cười trên khóe môi Lạc Khuynh Hoàng không đổi, ngẩng lên nhìn Hương Lăng liếc mắt một cái, con ngươi đen như mực hiện lên tia sáng, câu môi nói:” Hương Lăng cũng biết suy nghĩ tới vấn đề này nha. Aiz, tên mã phu kia đương nhiên không phải bệnh chết, sợ là có người muốn hắn chết!”

“Tiểu thư nói là đại tiểu thư và nhị di nương sao?” Hương Lăng đột nhiên che miệng, thận trọng hỏi.

Nhìn bộ dáng Hương Lăng sợ hãi, mi tâm Lạc Khuynh Hoàng khẽ cau lại, ngữ điệu nhẹ nhàng như trước:” Chẳng lẽ còn có người khác?”

Từ trên tháp thượng, Lạc Khuynh Thành chậm rãi ngồi thẳng người lên, con ngươi trầm tĩnh nháy mắt trở nên thâm sâu khó lường liếc mắt nhìn Hương Lăng, nhàn nhạt nói:” Ta nhớ không lầm Hương Lăng còn một người biểu ca ở xa?”

“Dạ” Hương Lăng cung thuận đáp, trên mặt không khỏi hiện lên tia ửng đỏ, len lén nhìn Lạc Khuynh Hoàng, rõ ràng là một nữ nhi gia tâm tư bị vạch trần xấu hổ.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dạng Hương Lăng, môi hơi nhếch, cười nói:” Gần đây cũng không có chuyện gì, ta tạm thời không cần ngươi hầu hạ. Ngươi có thể trở về nhà thăm biểu ca của ngươi.”

Hương Lăng nghe Lạc Khuynh Hoàng nói xong, trong con ngươi hiện lên tia mừng rỡ, tiếp đó lại hiện lên tia do dự, ấp a ấp úng nói:” Thế nhưng bên cạnh tiểu thư bây giờ chỉ có mình Hương Lăng, nếu Hương Lăng đi tiểu thư lại không có ai hầu hạ, không có việc gì sao?”

“Ta có tay có chân, chẳng lẽ thiếu người hầu hạ liền không sống nổi?” Lạc Khuynh Hoàng có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Hương Lăng, khẩu khí có phần cường ngạnh nói:” Ta cho người về thì cứ về. Khi nào đã học được chuyện nghi ngờ chất vấn mệnh lệnh của ta? Lời trước kia cùng ngươi nói đã quên rồi sao?!”

“Dạ. Cám ơn tiểu thư.” Hương Lăng thấy Lạc Khuynh Hoàng kiên trì, đương nhiên không dám nói cái gì nữa. Trong lòng nàng vẫn là vui vẻ khi được về thăm người thân, biểu ca xa này chính là thanh mai trúc mã với nàng, bởi vì làm nha hoàn ở phủ Đại tướng quân nên cũng lâu chưa gặp.

Lạc Khuynh Hoàng thấy Hương Lăng đáp ứng, hài lòng gật đầu.

Cũng không phải là nàng muốn đuổi Hương Lăng đi. Thật sự là bởi vì phủ Đại tướng quân mấy ngày nay chỉ sợ không được thái bình. Bây giờ nàng có võ công phòng thân, đối với các loại độc cũng là thập phần am hiểu đương nhiên sẽ không sợ Lạc Khuynh Quốc cùng Vương U Nhược, Hương Lăng ở đây nàng sợ còn phải chiếu cố cho nàng. Bởi vậy trước hết dứt khoát đưa Hương Lăng rời đi.

Sau khi Hương Lăng đi được vài ngày, phủ Đại tướng quân cũng coi là thái bình. Nhưng mà cái loại thái bình này quả thật không bình thường như bề ngoài của nó, làm cho Lạc Khuynh Hoàng đánh hơi thấy một cổ âm mưu.

“Tất cả đều chuẩn bị xong?” Vương U Nhược giảm thấp âm lượng nói với hạ nhân, mắt nhìn khắp bốn phía tựa hồ sợ bị người phát hiện ra cái gì. Hạ nhân kia cúi đầu, thoạt nhìn như một gia đinh bình thường, chỉ là trong mắt chứa một tia sáng, người này chính là người của phụ thân Vương U Nhược – Lễ bộ thị lang Vương Việt phái đến cấp cho Vương U Nhược.

Ở nơi khác trong Lan Uyển, Lạc Khuynh Hoàng khí định thanh nhàn cắt tỉa lại một chút cây cảnh trong sân viện. Kỳ thực đối với hoa tượng Lạc Khuynh Hoàng nàng cũng không tinh thông, chẳng qua trong lúc rảnh rỗi thì cắt tỉa vậy thôi.

“Lâu chủ, có việc bẩm báo.” Bện cạnh Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một đạo thân ảnh đen, dung mạo nữ tử bị che bởi mảnh vải đen, có điều nhìn thân hình có thể đoán ra là một nữ tử yểu điệu.

Lạc Khuynh Hoàng buông kéo trong tay xuống, vẻ mặt hiểu rõ, con ngươi đen như mực nhàn nhạt quét về phía nữ tử đứng bên cạnh hắc y nữ tử.

Người này chính là Nặc Nhĩ thủ hạ dưới tay Chu Tước được phái đến bên cạnh nàng. Lúc đầu, Nặc Nhĩ đối với nàng cũng không tính là cung kính hoàn toàn, ngữ khí thậm chí còn có phần khinh miệt cùng không cam tâm, nhưng trải qua một đoạn thời gian, Nặc Nhĩ cũng từ từ cung kính đối với nàng hơn, từng bước trở thành trợ thủ đắc lực của nàng, thay nàng chưởng quản sự vụ lớn nhỏ trong Phi Hoa Lâu.

Từ lúc yến hội lần trước, Lạc Khuynh Hoàng cũng đoán được ý đồ của Vương U Nhược, vì thế phái Nặc Nhĩ tập hợp nhân thủ Phi Hoa Lâu, âm thầm giám thị Vương U Nhược, nhìn xem bà ta diễn cái gì xiếc.

“Nói đi.” Lạc Khuynh Hoàng cước bộ đi tới phòng trong, Nặc Nhĩ cũng là nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Lạc Khuynh Thành, đưa tay đóng cửa phòng lại.

” Khởi bẩm lâu chủ. Vương U Nhược đã cùng gia đinh phụ thân ả phái tới bàn bạc tốt, đến buổi tối sẽ phóng hỏa khiến lâu chủ chết cháy trong Lan Uyển.” Nặc Nhĩ cung kính nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong đôi mắt rõ ràng đã không còn khinh miệt cùng bất tuân mà chỉ có tôn sùng cùng kính trọng.

Nàng từng là thuộc hạ đắc lực bên cạnh Chu Tước, ở Lưu Tô Các coi như cũng có địa vị nhất định. Nhận được mệnh lệnh của Các chủ, muốn nàng đến cái nơi mà ngay cả cái tên nàng còn chưa nghe tới không một chút tiếng tăm Phi Hoa Lâu làm thủ hạ cho Lâu chủ nơi đó. Trong lòng nàng đương nhiên là bất bình.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng, bất bình trong lòng nàng càng lớn hơn. Nàng cho rằng Lạc Khuynh Hoàng chẳng qua là ỷ vào dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của mình mê hoặc Các chủ, mới khiến Các chủ đem nàng an bài làm thủ hạ cho Lạc Khuynh Hoàng. Thế nhưng sau khi tiếp xúc cùng lạc Khuynh Hoàng nàng mới biết được chính mình có bao nhiêu sai lầm.


Lạc Khuynh Hoàng thâm sâu khó lường, có tâm tư kín đáo căn bản không phải là người nàng có thể so sánh được. Đôi khi một đạo ánh mắt lạnh nhạt của Lạc Khuynh Hoàng đã khiến nàng cảm giác áp bức còn hơn với Chu Tước, thậm chí so với lần đầu nàng nhìn thấy Lâu chủ cảm giác cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Mắt nhìn thấy thủ đoạn ra tay của Lạc Khuynh Hoàng, nàng rốt cục cam tâm tình nguyện đi theo Lạc Khuynh Hoàng. Cũng còn một nguyên nhân khiến nàng nhất nhất trung thành, nàng biết được bí mật mà chỉ có tứ đại hộ pháp mới biết, thân phận chân chính của Lưu Tô Các chủ chính là thất hoàng tử – Quân Khuynh Vũ.

Nàng đã từng hỏi Lạc Khuynh Hoàng sao lại nói cho nàng biết bí mật này. Lạc Khuynh Hoàng chỉ trả lời nàng tám chữ ” Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng.” Cũng chính tám chữ này đã hoàn toàn thu phục nàng, khiến nàng vì Lạc Khuynh Hoàng máu chảy đầu rơi cũng tuyệt đồi không hối hận! ( trong bản tiếng trung có 8 chữ thôi nhưng dịch sang thì thành mười nhé :D )

“Lâu chủ, có cần thuộc hạ ra tay ngăn cản bà ta ?” Nặc Nhĩ thấy Lạc Khuynh Hoàng nãy giờ vẫn trầm mặc không nói lời nào, lên tiếng dò hỏi.

Lạc Khuynh Hoàng đem chén trà đặt lên bàn, ngón tay nhẹ gõ nắp ấm, con người âm u như một hắc động sâu không thấy đáy, khóe môi nàng giương lên nụ cười thâm thúy, sâu xa nói:” Không cần. Bà ta muốn đốt thì cho bà ta đốt. Ngăn chuyện này Lễ bộ thị lang làm sao được chôn cùng!”

Nặc Nhĩ nhìn Lạc Khuynh Thành con ngươi nhanh chóng hiện lên tia sợ hãi, tâm thần run lên. Lạc Khuynh Hoàng ngày thường đều là bộ dáng dịu dàng, thế nhưng khoảng thời gian đi theo bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, nàng một khi đã tàn nhẫn thì so với ai khác đều tàn nhẫn hơn.

Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt nhìn Nặc Nhĩ, phân phó nói:” Ngươi chỉ cần đem tội chứng của Vương U Nhược thu thập toàn bộ là được, chuyện bà ta cùng Lễ bộ thị lang liên hệ cũng không được sai sót. Về phần chuyện kia, ngươi không cần chen vào. Ta tự nhiên biết ứng phó!”

“Vâng!” Nặc Nhĩ lưu loát đáp.lại liếc mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khóe miệng giật giật, câu “Lâu chủ cẩn thận” cuối cùng vẫn không phát ra khỏi miệng.

Lâu chủ trí tuệ vô song như vậy, làm sao có chuyện?

Lạc Khuynh Hoàng hở hững nhìn Nặc Nhĩ rời khỏi, vô thức siết chắt tay. Nàng biết lần này Vương U Nhược phóng hỏa ý đồ muốn mưu hại nàng, nàng nếu như cầm chắc chứng cứ, không chỉ có Vương U Nhược không có chỗ chôn, sợ rằng một nhà Lễ bộ thị lang cũng thoát không khỏi liên quan.

Nàng muốn chính là kết quả này. Lễ bộ thị lang vốn là người của Quân Kiền Linh, nếu như có thể mượn chuyện này diệt trừ Lễ bộ thị lang, coi như làm suy yếu thế lực Quân Kiền Linh.

Nàng cùng Lễ bộ thị lang chưa từng gặp mặt. Tuy rằng những chuyện Vương U Nhược làm đều do Lễ bộ thượng thư ngầm đồng ý nhưng lão ta dù sao cũng chưa từng thật sự động thủ hãm hại nàng, nay nàng lại dùng kế hại chết hắn.

Con ngươi âm u hơi lay động, càng lạnh lẽo hơn. Nàng nếu như quyết định cùng giúp Quân Khuynh Vũ cùng đi qua con đường gió tanh mưa máu này nhất định sẽ không lùi bước. Chưa từng gặp mặt thì như thế nào, phàm là cản trở đường đi của nàng, như vậy chỉ còn gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!

Đêm dần đến, ánh lửa chợt nổi lên.

“Không tốt! Lan Uyển cháy!”

“Trời ơi! Lửa cháy lớn quá, nhị tiểu thư chỉ sợ lành ít dữ nhiều!”

“Mau dập lửa! Mau dập lửa!”

Lan Uyển lửa cháy ngập trời, như cự long phun lửa, lấy tốc độ cực nhanh đem toàn bộ Lan Uyển thiêu hủy. Hạ nhân phủ Đại tướng quân một mảnh hỗn loạn gà bay chó chạy, tay chân luống cuống, chẳng biết nên làm thế nào cho phải. Trong khoảng thời gian ngắn, kêu loạn kêu bậy là phần lớn còn chân chính cứu hỏa cũng không nhiều.

Lạc Khuynh Hoàng đứng tại chỗ hở bên cạnh Lan Uyển, mảnh khảnh mà tĩnh mịch dần chìm trong bóng đêm, đơn độc một bóng dáng mờ ảo nhìn không rõ dung mạo.

Thế nhưng con ngươi màu đen của nàng trong đêm lại đặc biệt phát sáng, trong mắt nàng phản chiếu hình ảnh Lan Uyển cháy rừng rực lửa, phát ra ánh sáng màu đỏ cổ quái, khóe môi nàng giương lên nụ cười âm lãnh.

Lửa lớn như thế, nếu không phải cố ý tuyệt đối không có khả năng cháy lớn như vậy. Xem ra Vương U Nhược rất muốn nàng chết, lại có thể đem sự tình làm tuyệt vời thế này! Có điều như vậy cũng tốt, muốn chứng minh Vương U Nhược cố ý phóng hỏa hãm hại nàng, cũng dễ dàng hơn.

“Viện nhỏ cũng đốt, không đáng tiếc à.” Quân Khuynh Vũ không biết khi nào đã đứng phía sau, nhìn bóng lưng Lạc Khuynh Hoàng, mâu trung hàm chứa vài phần yêu thương.

Lạc Khuynh Hoàng cũng không quay lại, mắt vẫn không hề chớp nhìn chằm chằm Lan Uyển đã bị ngọn lửa nuốt hơn phân nửa. Thần sắc nàng nhìn ngọn lửa, chỉ thấy môi mím chặt.

“Sau khi mẫu thân qua đời, viện này cũng không có gì gọi là vui thích. Muốn đốt thì liền đốt.” Lạc Khuynh Hoàng rốt cục cũng thu hồi tầm mắt , ngoảnh lại nhìn Quân Khuynh Vũ.

Tay Quân Khuynh Vũ vuốt gò má Lạc Khuynh Hoàng, cẩn thận nâng mặt nàng lên, tựa như đang nâng một trân bảo hiếm thấy, tràn ngập nhu tình nói:” Đốt thì đốt, xem như lửa này đem những quá khứ không vui đều đốt đi. Sau này ta sẽ cho nàng một gia đình ngập tràn hạnh phúc vui vẻ!”

Ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng tối tăm đối mặt đôi mắt sáng như sao trên trời của Quân Khuynh Vũ, khóe môi dần hiện lên nụ cười, từng chút một phảng phất như mùa xuân đang dần hòa tan cái giá lạnh của mùa đông, nụ cười vô cùng ấm áp:”Tốt!”

“Ơ kìa! Làm sao lại cháy thành như vậy?! Mau vào cứu nhị tiểu thư!” Ở Lan Uyển bên trong, tiếng nói Vương U Nhược bén nhọn vang lên.

Lạc Khuynh Hoàng quét qua Lan Uyển đã bị đốt thành một đống phế tích, trong mắt hiện lên tia thương cảm nhưng rất nhanh bị nét thờ ơ che đậy, nàng nhìn Quân Khuynh Vũ cười rực rỡ, sau đó vội vàng đi vào Lan Uyển.

Thế lửa lúc này cũng nhỏ không ít. Lạc Khuynh Hoàng sử dụng khinh công nhanh chóng đi vào phòng không thể gọi là phòng được nữa. Ở trên mặt, nàng bôi một ít tro than cùng vết máu đã chuẩn bị tốt, bày ra bộ dạng nhếch nhác, ngã xuống trong gian phòng.

Tiếng bước chân của gia đinh rất nhanh vang lên, Lạc Khuynh Hoàng híp nửa mắt thấy người đến. Khuôn mặt người này rất bình thường, thế nhưng con mắt hung ác nham hiểm sót lại một chút ánh lửa hiện ra trong thật đáng sợ quỷ dị.

Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng khẽ nhếch lên nụ cười châm chọc. Xem ra, Vương U Nhược sợ trận lửa này không hại chết được nàng, đặc biệt phái người đến giết người diệt khẩu!

Gia đinh cúi xuống nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tay giơ lên dò xét hơi thở ở mũi nàng, Lạc Khuynh Hoàng cố ý nín thở, tên gia đinh nhìn bộ dáng Lạc Khuynh Hoàng nhếch nhác không chịu nổi, hơi thở không có, lập tức nói với gia đinh cùng nha hoàn phía sau :” Nhị tiểu thư đã hương tiêu ngọc vẫn!”

Đám gia đinh nha hoàn một mảnh hỗn loạn, Lạc Nguyên, Lạc Khuynh Quốc và Vương U Nhược cũng theo sát phía sau.

Trên mặt Lạc Nguyên hiện lên tia khiếp sợ nhưng cũng không có bao nhiêu bi thương . Còn Lạc Khuynh Quốc cùng Vương U Nhược lộ ra bộ mặt thích ý vô cùng.


Bọn họ thừa dịp thời gian Lạc Vân Chỉ với Nạp Lan Lâm ra ngoài ngao du ở ngoại thành mà phóng lửa, chính là muốn Lạc Khuynh Hoàng tại phủ Đại tướng quân này kêu trời không thấu, kêu đất không nghe! Lạc Khuynh Hoàng còn dám ở trước mặt bọn họ ngạo mạn!

Cẩn trọng dùng tai nghe được tên gia đinh kia đã hòa vào đám gia đinh nha hoàn, Lạc Khuynh Hoàng mới chậm rãi mở mắt, đôi mắt đen hắc bạch rõ ràng nhìn mấy người trước mặt.

Thấy nàng đột nhiên mở mắt, trong mắt Lạc Nguyên lóe lên tia kinh ngạc, ngay tức thì giả bộ lo lắng hỏi:”Khuynh Hoàng! Ngươi không chết! Thật tốt quá!”

Lúc này, Lạc Khuynh Hoàng cũng không nhìn Lạc Nguyên đang diễn trò, ánh mắt nàng lạnh lẽo mà hờ hững, dời đến trên người Vương U Nhược cùng Lạc Khuynh Quốc. Trên mặt Lạc Khuynh Quốc tràn ngập căm tức, mà Vương U Nhược càng nhiều hơn là hoang mang , lo sợ.

Sợ?! Vương U Nhược đang sợ ư. Nhưng bây giờ mới biết sợ, quá muộn rồi!

“Phụ thân, mặt ta đau quá!” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, làm ra vẻ suy yếu gọi Lạc Nguyên.

Nàng biết dù cho Lạc Nguyên trong lòng có muốn động sát cơ như cũng không dám vào lúc này mà ra tay! Chí ít ở trước mặt nhiều người như vậy, Lạc Nguyên muốn diễn vẫn là chưa đủ đi!

“Mau mời thái y!” Lúc này Lạc Nguyên mới phản ứng, quay lại vội phân phó, sau đó ôm lấy Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Quốc nhìn Lạc Khuynh Hoàng bộ dạng nhếch nhác, trong mắt lóe lên thù hận cùng sự hưng phấn. Nàng tuy là tức giận Lạc Khuynh Hoàng lại có thể mạng lớn như vậy, lửa lớn thế mà cũng không thiêu chết được nàng, nhưng nhìn đến Lạc Khuynh Hoàng trên mặt một dạng bi thảm, nàng thật cảm thấy sảng khoái.

Hừ! Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Lạc Khuynh Hoàng, nàng sớm hận không thể hủy đi. Hôm nay, mặc dù không hại chết nàng thì cũng có thể hủy được mặt nàng ta, sống không bằng chết, cũng tốt!

Vương U Nhược có vài phần lo lắng, vốn cho chuyện Lạc Khuynh Hoàng chết là chắc chắn rồi, quả thật không ngờ được nàng vẫn sống!

Lần này giết không được Lạc Khuynh Hoàng, sau muốn giết nàng, chỉ sợ không dễ.

Bà tức giận liếc xéo tên gia đinh. Không phải bà đã phân phó hắn lên trước xem xét sống chết của Lạc Khuynh Hoàng rồi sao, nếu như không chết nhất định phải tiên hạ thủ vi cường ư! Tên này rốt cuộc đã làm gì! Thế mà cũng là thủ hạ đắc lực của phụ thân! Rõ là đồ ăn hại mà!

Lạc Khuynh Hoàng được Lạc Nguyên ôm trong ngực, đem biểu hiện của Vương U Nhược và Lạc Khuynh Quốc từng cái đặt trong mắt, khóe môi nhếch lên ý cười giễu cợt như có như không.

Lạc Nguyên ôm Lạc Khuynh Hoàng đến một viện khác, đây là nơi Lạc Khuynh Hoàng đã từng sống so với Lan Uyển có hơi kém hơn.

Thái y rất nhanh đã được mời tới, ra hiệu cho mọi người rời phòng, nói muốn thay Lạc Khuynh Hoàng kiểm tra thương thế.

“Quận chúa Khuynh Hoàng muốn lão phu nói như thế nào?” Vị thái y này chính là người đứng đầu trong Thái y viện, từng là sư phụ của Lạc Khuynh Hoàng, chẳng qua lúc này cung kính với Lạc Khuynh Hoàng cũng vì chủ tử của ông là Quân Khuynh Vũ. Lạc Khuynh Hoàng môi khẽ nhếch, thoải mái nói:” Sư phụ gọi ta Khuynh Hoàng là được. Còn thương thế, sư phụ cứ thuận tiện nói cơ thể ta không có gì đáng ngại, chẳng qua khuôn mặt bị hủy rồi.”

“Quận chúa Khuynh Hoàng muốn lão phu nói như thế nào?” Vị thái y này chính là người đứng đầu trong Thái y viện, từng là sư phụ của Lạc Khuynh Hoàng, chẳng qua lúc này cung kính với Lạc Khuynh Hoàng cũng vì chủ tử của ông là Quân Khuynh Vũ. Lạc Khuynh Hoàng môi khẽ nhếch, thoải mái nói:” Sư phụ gọi ta Khuynh Hoàng là được. Còn thương thế, sư phụ cứ thuận tiện nói cơ thể ta không có gì đáng ngại, chẳng qua khuôn mặt bị hủy rồi.”

“Hủy dung?” Ngô thái y có chút kinh ngạc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt lưỡng lự không xác định. Dung mạo Lạc Khuynh Hoàng rõ ràng không bị bất kỳ tổn thương nào, cớ gì kêu hắn tuyên bố với bên ngoài nàng bị hủy dung? Nữ từ đều không phải luôn quan tâm nhất là dung mạo mình sao. Lạc Khuynh Hoàng đây là nguyên nhân gì lại đưa ra yêu cầu này.

Hồng y như lửa chợt hiện ra, Quân Khuynh Vũ quỷ mị xuất hiện trước mặt Ngô thái y, lông mi cong dài, sóng mắt lưu chuyển, khóe môi hiện ra ý cười khó hiểu, phân phó nói:” Cứ theo ý quận chúa mà làm! Còn có, quận chúa mấy ngày nay cần phải tịnh dưỡng, không thể bị quấy rầy!”

Ngô thái y gặp Quân Khuynh Vũ, thái độ càng thêm cung kính, nghe Quân Khuynh Vũ phân phó xong, cũng không lại nghi vấn, mà lập tức đáp:” Thần đã hiểu.”

“Huynh quả thật hiểu rõ tâm tư của ta.” Lạc Khuynh Hoàng thấy Quân Khuynh Vũ nói hai ba câu liên đuổi Ngô thái y đi, cong môi cười nói.

Thân hình Quân Khuynh Vũ chợt bay lên, bộ dáng tà mị ngồi trên xà ngang trong phòng, mày khẽ nhướng, sóng mắt lưu chuyển lộ ra một cổ phong lưu, do thân thể hướng bên dưới một mảng ngực trắng nõn săn chắc hiện ra.

Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt nhìn Quân Khuynh Vũ. Tên này muốn mê hoặc nàng à!

“Khuynh Hoàng, Ngô thái y đã nói tình trạng của con cho ta nghe, con đừng buồn.” Lạc Nguyên nhìn Lạc Khuynh Hoàng lời nói thấm thía nói:” Về phần hôn sự với Thất hoàng tử, nếu hắn không muốn cưới con, phụ thân nhất định làm chủ, sẽ lựa chọn một người tốt môn đăng hộ đối cho con!”

Lạc Khuynh Hoàng nghe Lạc Nguyên giả nhân giả nghĩa nói, khóe môi nở nụcười, mắt rũ xuống che đi ánh mắt châm biếm của nàng, nhàn nhạt đáp:”Phụ thân, con mệt”

Lạc Nguyên thấy Lạc Khuynh Hoàng hạ lệnh trục khách, trong mắt lóe lên tia không vui. Nhưng cũng không có cách nào, đành phải nói:” Con nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong liền không thấy bóng dáng. Bây giờ, trong phòng cũng không có ai, ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng không có.

“Xem ra phụ thân nàng còn chưa từ bỏ ý định, muốn Quân Kiền Linh cưới nàng?” Quân Khuynh Vũ thấy mọi người đều rời khỏi, nhảy từ xa ngang xuống, mày nhếch lên, trong mắt hiện ra tia nghiền ngẫm.

Lạc Khuynh Hoàng đưa tay sờ mặt, lúc nãy nàng để cho Ngô thái y làm hai đạo vết thương trên mặt, dung nhan đáng sợ xấu xí như thế chỉ sợ nam tử trên đời này đều tránh mà không kịp.

Khóe môi nhếch lên ý cười châm chọc, Quân Khuynh Vũ duỗi tay đem vai Lạc Khuynh Hoàng ấn xuống, từng chữ mà nói:” Nàng không phải thật trở nên như này! Dù cho nàng mai này đều như thế, ta cũng cưới nàng. Ta yêu nàng, yêu chính con người nàng chứ không phải là dung nhan này!”

“Ta đương nhiên tin huynh.” Lạc Khuynh Hoàng nghe trong lời nói của Quân Khuynh Vũ hàm chứa tức giận, vừa cười vừa nói. Nàng không phải không tin Quân Khuynh Vũ, chẳng qua chỉ cảm thán nam tử trên đời bạc tình quá nhiều mà thôi.

Ngày mai, chỉ sợ toàn bộ người trong kinh thành đều biết. Mỹ nhân đệ nhất Cẩm Quốc Lạc Khuynh Hoàng gặp hỏa hoạn dung mạo bị hủy biến thành xấu nữ!


“Dự định khi nào đem bằng chứng ra?” Tay Quân Khuynh Vũ xoa nhẹ lên vết thương giả của Lạc Khuynh Hoàng, vuốt ve như vậy tựa như mặt Lạc Khuynh Hoàng thật bị bỏng.

Lạc Khuynh Hoàng cũng tùy ý Quân Khuynh Vũ cứ thế xoa nắn. Nếu không phải nàng có Phi Hoa Lâu, không phải nàng được sống lại lần nữa, chỉ sợ không chỉ trên mặt mà khắp người mấy vết thương đều là sự thật đi, có lẽ so với dung mạo bị hủy càng kinh khủng hơn!

“Càng nhanh càng tốt!” Con ngươi như hắc ngọc của Lạc Khuynh Hoàng lóe lên hàn quang, ánh mắt kia giống như lưỡi đao sắc bén lóe lên một đường sáng.

Ngày hôm sau, Lạc Khuynh Hoàng chỉ thị cho gia đinh đã chuẩn bị tốt tố cáo chuyện hỏa hoạn, giao ra một loạt các chứng cớ tội danh Vương U Nhược muốn thiêu chết Lạc Khuynh Hoàng, thậm chí còn muốn liên lụy đến phụ thân Vương U Nhược Lệ bộ thị lang Vương Việt.

Cẩm đế Quân Vũ Thần vô cùng giận dữ. Hạ chỉ xử tử Vương U Nhược. Cách chức Lệ bộ thị lang Vương Việt thành thứ dân. Về phần Lạc Khuynh Quốc, bởi vì không đủ chứng cớ chứng minh nàng có liên quan đến chuyện này do vậy mà tránh được một kiếp.

Cùng lúc đó, tin tức đệ nhất mỹ nhân Cẩm Quốc bị hủy dung đã truyền khắp Cẩm Quốc, thậm chí còn lan tới Lăng Quốc và Tây Quyết.

Lăng Quốc đế đô.

“Ngươi nói cái gì? Dung nhan Lạc Khuynh Hoàng bị hủy?!” Lăng Cảnh Lan nghe thủ hạ hồi báo, cơ hồ muốn nhảy từ trên ghế xuống, sốt ruột hỏi:” Tại sao có thể như thế?!”

“Nghe nói là do Nhị di nương trong phủ phóng hỏa!” Tên thủ hạ đem chuyện từ đầu tới cuối nói rõ.

Nghe được tình hình thực tế Lăng Cảnh Lan từ từ bình tĩnh lại. Hắn biết Lạc Khuynh Hoàng không phải nữ tử dễ dàng bị một di nương nhỏ nhoi tính kế được! Thế nhưng chuyện hủy dung thiên hạ đều biết, nào có nữ tử nào đem dung mạo mình ra đùa giỡn?!

Lăng Cảnh Lan hận không thể lập tức chạy đến bên Lạc Khuynh Hoàng. Nhưng cũng không còn cách nào, Lăng Quốc lúc này tình trạng căng thẳng, không cho phép hắn rời khỏi.

Tây Quốc đế đô.

“Hủy dung?!” Âu Dương Triệt khoác áo choàng đỏ, dựa vào trên tháp thượng được trải tấm lông hồ ly, cặp mắt hoa đào thoáng kinh ngạc, tiếp đó liền che đậy lại, bộ dáng ngả ngớn nở nụ cười nghiền ngẫm, thong thả nói:” Ta biết rồi, người đi xuống đí.”

Hạ nhân bẩm báo cung kính rời khỏi.

Âu Dương Triệt ngồi thẳng người, ý cười ngả ngớn trên mặt biến mất thay vào đó cái nhìn sâu xa. Nữ tử phong hoa tuyệt đại kia vậy mà bị hủy dung?!

Hắn không ngờ nữ tử thông minh giảo hoạt như vậy bị người hãm hại đến mức này.

Mặc kệ thật giả ra sao, hắn lúc này quả thật không rảnh rỗi. Hoàng đệ hắn không biết từ đâu tìm được thế lực thần bí,uy hiếp đến địa vị của hắn ở Tây Quyết. Tình thế lúc này ở Tây Quyết, không cho phép hắn quan tâm đến chuyện khác!

Trong Phiêu Hương Cư.

” Ta đột nhiên có chút hối hận.” Nghe dân chúng nghị luận, Quân Khuynh Vũ mím môi nhìn Lạc Khuynh Hoàng nói.

Lạc Khuynh Hoàng có chút không hiểu ngước lên nhìn Quân Khuynh Vũ, nghi hoặc hỏi:” Hối hận chuyện gì?”

” Hối hận để cho Ngô thái y tuyên bố chuyện nàng bị hủy dung.” Quân Khuynh Vũ ôn nhu nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong khẩu khí mang theo nghiêm túc:” Ta không thích nghe người khác nói nàng là người xấu xí! Hoàng nhi của ta là nữ tử tốt nhất trên đời, ta không cho phép người khác nói nàng như thế.”

Lạc Khuynh Hoàng mày nhẹ nhướng, môi nở nụ cười dịu dàng. Thì ra là chuyện này. Hắn đang đau lòng nàng sao? Thật ra nàng thấy chuyện này không có gì là không tốt. Xấu nữ thì đã thế nào? Dung mạo xấu hay đẹp của nàng vốn không liên quan đến người khác.

Có khi biến thành xấu nữ, ngược lại có thể nhìn rõ bộ mặt thật của người khác. Không phải ư. Chỉ là vết sẹo dán trên mặt làm cho nàng có chút không quen. Buổi sáng rửa mặt, chính nàng nhìn vào gương còn không quen bị giật mình nhiều lần.

“Chuyện là ở trên người họ. Nếu bọn họ muốn nói thì cho bọn họ nói. Chỉ cần huynh không sợ khi nhìn ta mà ăn không ngon là tốt rồi.” Lạc Khuynh Hoàng đối với Quân Khuynh Vũ cười nói. Nàng không quan tâm chuyện này, huống chi ngoài lúc soi gương, cũng không nhìn thấy bộ mặt xấu xí này, chỉ là lo cho Quân Khuynh Vũ phải ngày ngày đối mặt với gương mặt này cũng thật không dễ chịu.

“:Làm sao như thế được! Ta còn ước gì mỗi ngày được nhìn Hoàng nhi ăn!” Quân Khuynh Vũ vội vàng nói với Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng thấy Quân Khuynh Vũ như vậy lộ ra nụ cười, trong phút chốc ánh mắt bỗng tối sầm lại, nàng cũng quên , một đoạn quá khứ nhoáng lên trong đầu, cuối đông năm ấy, ngày mười lăm cuối cùng của Cẩm Quốc năm ba mươi ba .

“Làm sao vậy?” Gặp bộ dáng Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ nhạy cảm hỏi.

“Không có gì. Hôm nay không phải huynh còn có việc, sao còn chưa đi?” Lạc Khuynh Hoàng như vô ý mở mắt, mặt trời đã dần chìm về phía tây.

Quân Khuynh Vũ mâu trung khẽ nheo, khóe môi giương lên nụ cười, chỉ là trong đó lại có chút khổ sở, hắn nói:” Ừ, Hoàng nhi làm sao biết được hôm nay ta có chuyện, ta đi trước.”

Lạc Khuynh Hoàng trên mặt tươi cười đáp:” Đi thôi.”

Nhìn người mặc hồng y đi xa. trong lòng Lạc Khuynh Hoàng khó chịu. Nàng không biết mười lăm mỗi tháng Quân Khuynh Vũ đến tột cùng là có chuyện gì quan trọng không thể cho nàng biết, nhưng mà cái nghi vấn này cứ ngày ngày hiện ra trong đầu nàng, nghĩ tới như nghẹn trong yết hầu.

Nàng và Quân Khuynh Quân Vũ đều né tránh vấn đề này. Thế nhưng nàng biết, không phải cứ trốn tránh liền không tồn tại. Bây giờ chuyện nàng có thể làm chỉ có đợi, đợi đến lúc Quân Khuynh Vũ nguyện ý nói cho nàng biết.

Đi trên đường, thỉnh thoảng có người đưa mắt nhìn nàng. Nàng đã sớm hình thành thói quen. Chẳng qua bây giờ, những ánh mắt này cũng thay đổi. Trước kia nhìn nàng là yêu mến, hâm mộ, ghen tỵ, giờ nhìn nàng lại là đồng tình, xem thường, chán ghét.

Bất tri bất giác đã đi đến bên hồ. Lạc Khuynh Hoàng nhìn hồ nước dường như có chút quen. Chợt nhớ tới lần trước tới đây là do Quân Kiền Linh mời nàng cùng Liễu Tư Triệt du hồ, chính chỗ này.

“Khuynh Hoàng?!” Tiếng nói ôn nhuận như ngọc mang theo chút không xác định.

Lạc KHhuynh Hoàng nghe tiếng ngoảnh đầu nhìn lại, trông thấy thân ảnh tử y. Bóng dáng kia vẫn như trước cao lớn, dung nhan như ngọc, bộ dáng thanh nhã khó ai sánh được trên môi còn vươn ý cười, đôi mắt sâu sắc hàm chứa quan tâm cùng lo lắng nhìn nàng.

” Liễu công tử.” Lạc Khuynh Hoàng khóe môi nâng lên nụ cười nhạt.

Liễu Tư Triệt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt là vẻ đau lòng, hắn ôn hòa hỏi:” Mặt của ngươi không thật bị hủy?”

Trong giọng nói còn áp chế sự run rẩy trong đó. Liễu Tư Triệt môi mím lại,nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Tựa hồ không muốn bỏ qua chút biểu tình giống như trên mặt hắn, biểu tình nghiêm túc như vậy.


Lạc Khuynh Hoàng bị Liễu Tư Triệt nhìn, lời vừa muốn thốt ra sao cũng không nói nên lời. Cuối cùng chỉ biết thở dài, thong thả nói:” Liễu công tử quả nhiên thông minh.”

Mặt của nàng chưa từng bị hủy, ngoài Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Vân Chỉ, cũng không nói ra cho bất luận kẻ nào. Thế nhưng nhìn đến ánh mắt đau lòng cùng lo lắng của Liễu Tư Triệt, thậm chí còn có sợ hãi, nàng không thể nào mở miệng lừa gạt hắn. Hắn giúp nàng quá nhiều, cũng không cực tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của nàng, nàng làm sao lừa gạt hắn!

“Vậy là tốt rồi.” Liễu Tư Triệt nhẹ nhõm thở dài một hơi, nụ cười như trước thanh nhã, giọng nói như ngọc gõ vào nhau, thập phần dễ nghe:” Kịch biến lần này, trong lòng ngươi chắc hẳn không dễ chịu.”

Lạc Khuynh Hoàng rũ mắt xuống. Liễu Tư triệt vừa rồi nhẹ nhõm thở dài nàng thấy được, Liễu Tư triệt là thật lòng lo lắng cho nàng, hắn sợ nàng thật sự hủy dung, sợ nàng đau khổ. Thời điểm thấy dung nhan nàng xấu xí như thế, ánh mắt Liễu tư Triệt chỉ tràn đầy lo lắng cùng quan tâm, không có một chút chán ghét.

Ở phương diện tình cảm, có lẽ nàng chậm chạp, nhưng cũng không thể nói là ngu ngốc. Liễu Tư Triệt đối với nàng có tình ý, nàng làm sao một điểm cũng không nhận ra. Nhưng là đời này có Quân Khuynh Vũ, nàng chỉ có thể phụ hắn.

“Không có.” Lạc Khuynh Hoàng chỉ đáp đơn giản hai chữ. Vương U Nhược chết có thể nói do nàng một tay thiết kế, nàng cũng không có một chút đồng tình với Vương U Nhược, nhưng cũng không như trong tưởng tượng của nàng vui vẻ. Có lẽ cảm giác đẩy người khác vào chỗ chết cũng không tốt.

Hai người trầm mặc đối diện.

Khóe môi Liễu Tư Triệt hơi giương lên ôn hòa có lễ nói:” Sắc trời cũng không còn sớm. Tư Triệt đưa ngươi trở về.”

Lạc Khuynh Hoàng nhờ tới trước vì tránh Quân Kiền Linh hoài nghi lên người Quân Khuynh Vũ, nàng để cho Liễu Tư Triệt đưa nàng hồi phủ. Khi đó, là nàng lợi dụng hắn, dù trong lòng hắn rất rõ ràng nhưng vẫn cam tâm cho nàng lợi dụng.

Tình cảm như vậy. Nàng không nhận được.

“Tốt. Ngày sau sợ là không có được cơ hội như vậy.” Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng đáp, không đành lòng mở miệng cự tuyệt, bởi vì thấy được trong mắt Liễu Tư Triệt kiên trì cùng cố chấp.

Liễu Tư Triệt tính cách cực kỳ đạm bạc, từ trước tới nay luôn là không tranh đọat. Nàng chưa từng thấy ánh mắt cố chấp như thế của hắn?!

Cái loại chờ mong này, làm nàng không thể nhẫn tâm được.

Liễu Tư Triệt nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, trong mắt lóe có chút tâm tình phức tạp. Quả thực là lần cuối cùng. Ngày sau sợ không có cơ hội này lần nữa.

Dẫn đường cho Lạc Khuynh Hoàng, hai người một đường trò chuyện với nhau. Dường như bỏ đi những thứ nặng nề lúc nãy, nói đến địa lý các nơi, thi từ ca phú.

” Đến rồi. Đa tạ Liễu công tử.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn tấm biển phủ Tướng quân trước mặt, trên môi mang theo ý cười nhạt.

Liễu Tư Triệt đối với Lạc Khuynh Hoàng nở nụ cười thanh nhã, liền xoay người rời đi. Bóng lưng của hắn cực kỳ trong trẻo nhưng lạnh lùng, phảng phất một chút đau thương.

Lạc Khuynh Hoàng không đành lòng nhìn nữa, xoay người vào phủ.

Vừa vào phủ, Hương Lăng liền chạy tới, cơ hồ khóc đến không nhận ra, quỳ trên đất vừa khóc vừa nói:” Xin lỗi! Đều là Hương Lăng không tốt!

Sớm biết thế cho dù tiểu thư nói gì Hương Lăng cũng không rời đi…! Tiểu thư…”

Hương Lăng nhìn đến vết sẹo đáng sợ trên mặt Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt tràn đầy đau lòng cùng tự trách, nàng quỳ rạp xuống trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, ôm chân Lạc Khuynh Hoàng, khóc không thành tiếng.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn Hương Lăng khóc đến tiếng cũng phát không ra, tay vội kéo Hương Lăng lên:” Hương Lăng, đừng khóc, không phải lỗi của người.”

“Không! Không! không! Đều là Hương Lăng không tốt, nếu Hương Lăng ở bên cạnh tiểu thư, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng sẽ không để tiểu thư ra nông nổi này! Tiểu thư xinh đẹp như thế, bây giờ, bây giờ…” Hương Lăng nghẹn ngào nói không nên lời, chỉ biết nhìn Lạc khuynh Hoàng khóc.

Lạc Khuynh Hoàng cau mày, xem ra không nói cho Hương Lăng biết chân tướng thì không được. Nàng bất đắc dĩ ngồi chồm xuống nói nhỏ bên tai Hương Lăng:” Ta không có bị hủy dung. Đừng khóc. Trước theo ta trở về.”

Hương Lăng nghe Lạc Khuynh Hoàng nói xong, hết sức kinh ngạc, trong lúc nhất thời ngay cả khóc cũng không được, chỉ ngơ ngác nhìn Lạc Khuynh Hoàng, thấy Lạc Khuynh Hoàng khóe môi tươi cười, mới lộ ra vui mừng, vội vàng từ dưới đất đứng lên, nói:” Là thật sao? Tiểu thư. Người nói đều là thật sự?!”

Lạc Khuynh Hoàng nhìn xung quanh. Lúc này bọn họ ở bên ngoài, ở đây khó tránh khỏi người khác nghe thấy, không tiện nói ra, liền đối với Hương Lăng sử dụng ánh mắt, Hương Lang mới phản ứng được, theo nàng trở về.

“Tiểu thư, rốt cục là chuyện gì xảy ra?” Vừa vào phòng Hương Lăng liền vội vàng hỏi, một bên vừa đưa tay sờ lên mặt Lạc Khuynh Hoàng ân cần hỏi:” Tiểu thư mặt của người thật sự không có chuyện gì?”

“Đương nhiên là không có chuyện gì!” Hương Lăng nhìn đến dung nhan xinh đẹp như trước của Lạc Khuynh Hoàng, vui mừng đến muốn nhảy dựng lên, tiếp đó có chút nghi hoặc hỏi:” Thế nhưng mặt của tiểu thư nếu không có chuyện gì? Vì sao phải nói với người khác mình bị hủy dung?!”

“Có khi làm xấu nữ so với làm đệ nhất mỹ nhân tốt hơn. Chí ít có thể thấy rõ được một số người.” Lạc Khuynh Hoàng đưa tay sờ đầu Hương Lăng, nhàn nhạt nói. Hơn nữa nếu như dung mạo xấu xí, như vậy cũng có thể miễn đi ít nhiều phiền tóai không cần thiết.

“Thật không ngờ Nhị di nương lại độc ác như thế! Tiểu thư làm thế nào trốn ra được? Có bị thương không?” Hương Lăng có lẽ không rõ ràng ý tứ của Lạc Khuynh Hoàng, mà là ân cần quan sát Lạc Khuynh Hoàng hỏi.

Lạc Khuynh Hoàng ánh mắt ấm áp, ôn hòa cười, nói:”Ta không sao. Thủ đoạn của nàng không thể lừa được ta. Ta sớm biết nàng sẽ ra tay, bởi vậy mới cố ý bảo người rời đi, chính là sợ ngươi bị liên lụy.”

Hương Lăng nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, sắc mặt hơi đỏ lên, làm như có chút ngượng ngùng, sau đó trong mắt lóe lên vẻ đau thương, cố ra vẻ tươi cười nói:” Nô tỳ quả nhiên vô dụng, chỉ biết liên lụy người khác!”

Lạc Khuynh Hoàng nhạy cảm nhận ra khẩu khí của Hương Lăng có chỗ không đúng, nàng nhìn Hương Lăng hỏi:” Đã xảy ra chuyện gì?! Chuyến này trở về đã xảy ra chuyện?”

“Biểu ca hắn…Muốn thành thân với người khác.” Hương Lăng giọng nói mang theo nghẹn ngào, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, vẻ mặt như con mèo nhỏ bị thương.

Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên đạo sắc bén. Hương Lăng cùng biểu ca xa kia từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, cũng đã sớm có hôn ước. Hôm nay, nam nhân lại muốn cưới người khác?!

Người bên cạnh nàng, há để người khác nói khi dễ là có thể khi dễ?!

“Nữ tử là người kinh thành, trong nhà so với ta cũng giàu có hơn, biểu ca nói…ta vừa ngu vừa xuẩn, chẳng qua là một nha hoàn. Còn nữ tử kia, cũng là một tiểu thư khuê các.” Hương Lăng vẻ mặt đau thương, giọng nói đứt quãng.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn Hương Lăng, sắc bén trong mắt biến mất, chuyển thành thương tiếc, nàng nói:” Biểu ca xa của ngươi bây giờ cũng tới kinh thành rồi?”

“Dạ.” Hương Lăng đáp.

Lạc Khuynh Hoàng nở nụ cười nhạt. Nếu đã tới, nàng nhất định phải cho Hương Lăng một cái công đạo!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận