Tại một căn phòng rộng lớn trong Tể tướng phủ.
Ánh đèn lồng ấm áp chiếu sáng cả căn phòng, lư hương phía góc phòng đang tỏa hương nghi ngút bao phủ cả căn phòng rộng lớn trong hương thơm thanh nhã ấm cúng.
Tiểu Cố Lạc Khanh ngồi ở bàn tròn giữa căn phòng đang được tì nữ cẩn thận bôi thuốc vào vết thương trên lòng bàn tay.
Mặt nữ hài vẫn bình thản như chẳng càm nhận được chút đau đớn nào.
Nữ hài hướng đôi mắt to tròn nhìn Vân Nhã Tịnh đang đứng cách một khoảng giận dữ giáo huấn phu quân mình:
"Cố Bắc Văn, rốt cuộc chàng đã dạy cho Tiểu Khanh cái gì vậy hả? Cái gì mà muốn có thứ gì thì bằng mọi cách phải có được? Có ai dạy nhi nữ mình như vậy không? Chàng dạy Tiểu Khanh cái quái gì vậy chứ!?!"
Vân Nhã Tịch vừa đưa bàn tay trắng trẻo mịn màng lên nhéo nhéo vành tai Tể tướng vừa hung hăng nói.
"A...a...đau quá.
Phu nhân à, nàng bình tĩnh một chút nghe ta giải thích đã...a...đau...là lỗi của ta...ta biết sai rồi mà.
Xin phu nhân nàng đại nhân đại lượng tha cho ta đi."
Tai Cố Bắc Văn cũng đã đỏ hết cả lên, ông nhẹ giọng xin Vân Nhã Tịch tha lỗi.
Vân Nhã Tịch lại giáo huấn Tể Tướng thêm chút nữa rồi mới hừm lạnh một tiếng rồi buông vành tai đỏ ửng của ông ra.
"Hừm...chàng còn không mau lại nói chuyện rõ ràng với Tiểu Khanh đi."
Tiểu Cố Lạc Khanh gương mặt lạnh lùng ngước nhìn người phụ thân đang từ từ đi về phía mình.
Cố Bắc Văn ngại ngùng đưa tay lên đầu gãi nhẹ hai cái, ôn hòa nói:
"Tiểu Khanh, những gì phụ thân nói lần trước con hãy quên đi.
Coi như phụ thân chưa từng dạy con những thứ đó, sau này cũng không cần làm theo nữa, được không?"
Tiểu Cố Lạc Khanh nghiên nghiên cái đầu nhỏ, ánh mắt ánh lên vẻ khó hiểu.
Cái đầu nhỏ của nhóc không ngừng suy nghĩ: Tại sao lại coi như chưa từng nghe thấy? Đối với điều này Tiểu Khanh chưa bao giờ nghĩ nó là sai cả, tại sao lại phải thay đổi? Tại sao không cần làm như thế nữa?
Cố Bắc Văn nói xong đưa mắt xuống nhìn nữ nhi nhỏ của mình liền bắt gặp ánh mắt khó hiểu của nàng.
Ông thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
"Tiểu Khanh, thật ra phụ thân chỉ muốn dạy con rằng nếu có thứ mình muốn, thì phải biết nỗ lực để có được, đừng để nó vụt mất rồi lại hối tiếc.
Phụ thân chỉ muốn dạy cho con tính nhẫn nại mà thôi."
Tiểu Khanh nghe xong lại nhíu nhíu đôi mày nhỏ, trong ánh càng ánh lên vẻ khó hiểu.
Trái ngược với Tiểu Khanh, Cố Lạc Khanh đứng bên cạnh quan sát tất cả, nghe từng câu từng chữ một của phụ thân lại hiểu rất rõ ràng.
Cố Lạc Khanh đứng một bên quan sát chợt nhận ra tất thẩy.
Thì ra trước nay phụ mẫu nàng luôn yêu thương nàng theo cách riêng của họ, chỉ là lúc đó nàng trẻ người non dạ, lại thêm tình cảm vốn đơn bạc, nên chẳng thể nào nhìn ra được ý tốt trong lời răng dạy của phụ thân, chỉ biết lượm nhặt những lời nàng cho là đúng.
Cuối cùng lại hiểu lầm tâm ý của phụ thân, đẩy cả phủ Tể Tướng này vào con đường vạn kiếp bất phục.
Cố Lạc Khanh cảm xúc phức tạp nhìn hai vị phụ mẫu trước mặt, lòng nàng rối bời một cỗ chua xót từng sâu trong lòng ngực lan truyền ra, nó âm ỉ và khó chịu hơn hẳn viễn cảnh lần trước.
Cố Lạc Khanh cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, nàng hít sâu một hơi, một lần nữa ngước mắt lên quan sát ba người trước mặt.
Cố Bắc Văn và Vân Nhã Tịch vẫn luôn chăm chú quan sát biểu cảm của Tiểu Khanh.
Thấy nữ nhi của mình lộ ra biểu cảm như vậy.
Hai người họ cũng chỉ biết quay qua nhìn nhau rồi thở dài, lòng ai cũng đầy phiền muộn.
Họ chẳng biết phải làm thế nào với đứa trẻ bẩm sinh đã khuyến khuyết cảm xúc của họ mới tốt đây.
Mọi biểu cảm phức tạp và tâm trạng lo lắng phiền muộn của phụ mẫu đều thu hết vào mắt Cố Lạc Khanh.
Lòng nàng lại tiếp tục đau âm ỉ, trái tim nàng như muốn nứt ra, nàng vô thức lấy tay ôm lấy ngực, rồi lại nở một nụ cười chua chát.
Tệ thật, tới lúc chết rồi nàng mới hiểu được tâm ý của phụ mẫu.
Lúc Cố Lạc Khanh đang đắm chìm trong cảm giác chua xót mà trước nay chưa từng có, đột nhiên khung cảnh trước mắt nàng mờ dần, cuối đầu nhìn xuống thì ra là dây leo của ánh sáng trắng kia đang quấn lấy eo nàng kéo nàng rời đi.
•••
Một luồng ánh sáng mạnh lại lóe lên trước mắt, lúc mở mắt ra Cố Lạc Khanh đã đứng trong một căn phòng khác rồi.
Cố Lạc Khanh khó chịu lấy tay che mặt lại, mất một lúc lâu sau nàng mới ổn định lại được mớ cảm xúc khó hiểu đang không ngừng khuynh đảo nơi đáy lòng.
Sau đó mới từ từ hạ tay xuống, ngước mắt quan sát xung quanh.
Căn phòng sa hoa lộng lẫy, Cố Lạc Khanh nhìn mọi cái liền nhận ra nơi này là khuê phòng lúc trước của nàng khi còn ở Tể Tướng phủ.
Cố Lạc Khanh đảo mắt quan sát một lượt, lúc hướng tầm nhìn về góc phòng, bỗng tầm mắt nàng bắt gặp một bóng hình nhỏ bé lấp ló sau tấm màn cửa tinh xảo.
Thân hình nhỏ bé ngồi trước gương đồng đang tập trung làm điều gì đó.
Tim Cố Lạc Khanh đạp bụp một tiếng, nàng chậm rãi bước từng bước tiến tới đưa đưa một tay lên vén nhẹ tấm màn tinh xảo.
Ngồi trước gương đồng không ai khác mà chính là nàng-Cố Lạc Khanh năm 10 tuổi đang lặp đi lặp lại việc mỉm cười.
Lúc này trái tim vừa mới bình ổn của nàng lại tiếp tục xao động.
Tiểu Nhu đứng một bên quan sát tiểu chủ của mình, lúc này Tiểu Nhu mới 10 tuổi.
Muội ấy theo hầu vị tiểu chủ này chưa đầy một tuần, còn chưa hiểu rõ vị tính tình vị tiểu chủ này của mình nên vô cùng thắc mắc trước hành động của Tiểu Cố Lạc Khanh trước mắt:
"Tiểu chủ, tại sao người lại mỉm cười trước gương nãy giờ vậy ạ?"
Tiểu Cố Lạc Khanh không trả lời mà hỏi ngược lại:
"Ngươi thấy thế nào, ta cười vậy đã đủ đẹp chưa?"
Tiểu Nhu từ trước tới giờ chưa từng thấy đứa trẻ nào xinh xắn như tiểu chủ này của nàng, giờ chủ tử cười lên càng xinh xắn biết bao, vì vậy Tiểu Nhu gật đầu lia lịa:
"Đẹp lắm ạ, tiểu chủ cười lên cực kì đẹp luôn ạ!"
Sau đó Tiểu Cố Lạc Khanh tiếp tục hỏi một câu hỏi khó hiểu:
"Vậy ta cười như vậy, có giống những đứa trẻ khác không?"
Tiểu Nhu có chút khó hiểu trước câu hỏi này của vị tiểu chủ trước mặt, nhưng muội ấy vẫn thật thà trả lời:
"Tiểu chủ cười lên còn đẹp hơn cả những đứa trẻ khác luôn ạ!"
Tiểu Cố Lạc Khanh nghe vậy nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Tiểu Cố Lạc Khanh năm 10 tuổi gia nhập học viện, cũng từ nơi đây đứa trẻ này nhận thức được bản thân mình khác biệt với những đứa trẻ còn lại.
Không nói đúng hơn là khác biệt với mọi người.
Tiểu Khanh không biết cười, cũng chẳng biết khóc, lúc nào cũng trưng ra một vẻ mặt vô cảm.
Những đứa trẻ khác thấy vậy cũng chẳng dám chơi cũng với nhóc.
Nhóc cũng chả thèm quan tâm đám trẻ đó, đối với nhóc đọc sách còn vui vẻ hơn chơi chung với đám trả đó nhiều.
Vì nhóc có thể lý giải được tất cả những gì trong sách, nhưng lại chẳng thể hiểu nổi dù chỉ một chút tình cảm của con người.
Nhưng rồi đến một ngày nọ, khi Tiểu Cố Lạc Khanh đến thư phòng của phụ thân để kiếm thêm sách.
Khi định tiến vào nhóc lại nghe được tiếng của phụ mẫu đang thì thầm gì đó với nhau, tiếp theo là tiếng thở dài và giọng nói phiền muộn của mẫu thân vang lên:
"Bắc Văn, ta lo cho Tiểu Khanh quá, nó không biết cười cũng chẳng biết khóc, không có một chút cảm xúc nào.
Bao năm nay, ta đã cố dùng mọi cách để có thể khơi dậy chút tình cảm sâu bên trong nó.
Nhưng mà...nhưng mà...dù có cố đến đâu Tiểu Khanh vẫn chẳng thay đổi."
Nói đến đây bà có chút nghẹn ngào:
"Bắc Văn...huhu...là lỗi của ta...sau lại để Tiểu Khanh khiếm khuyết cảm xúc như vậy...Ta thật là một mẫu thân tồi mà...huhu"
Cố Bắc Văn thấy vậy vội ôm bà vào lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt vươn trên khóe mi của bà, nhẹ giọng an ủi:
"Nhã Tịch nàng đừng khóc, sao lại có thể là lỗi của nàng được chứ.
Nếu có lỗi thì cũng là lỗi của người làm phụ thân như ta." Nói rồi ông thở dài một hơi.
Tiểu Cố Lạc Khanh đứng ở ngoài chứng kiến tất cả, tiếp theo đó là màn tập cười trước gương đã xảy ra.
Ngay bữa tối hôm đó khi Tiểu Cố Lạc Khanh lần đầu mỉm cười với họ.
Phụ mẫu nàng đã vui muốn vỡ òa, thấy biểu cảm của họ như vậy, Tiểu Cố Lạc Khanh liền ngầm hiểu quả nhiên mỉm cươi như vậy là đúng.
Từ đó về sau Tiểu Cố Lạc Khanh học cách cười làm sao cho trang nhã nhất, xinh đẹp nhất, diễm lệ nhất.
Ai gặp nhóc cũng đều không khỏi khen ngợi, thốt lên nàng thật đoan trang cao quý, cười lên lại xinh đẹp như hoa.
Nhưng chỉ có Tiểu Cố Lạc Khanh biết dù nhóc đã cố gắng đến mấy cũng chẳng cách nào học được cách cười thật lòng.
Nụ cười của Tiểu Khanh tuy diễm lệ nhưng lại chẳng có độ ấm cũng chẳng có lấy một chút thật lòng.
Cũng như đeo một chiếc mặt nạ, như lúc nhóc thấy xác chim non, hay lúc ăn một món ngon đối với nhóc mà nói cũng chả khác biệt gì lắm, đơn giản chỉ là thêm một việc nhóc phải làm mà thôi.
Tuy nhóc không có cảm xúc như người bình thường, nhưng vẫn biết phụ mẫu đối với nhóc rất tốt, nhóc không muốn họ phiền lòng.
Vậy nên Tiểu Cố Lạc Khanh năm 10 tuổi dùng hết cái đầu nhỏ vốn thông minh của nhóc để nghĩ cách học theo biểu cảm của người bình thường.
Nhóc nghĩ như vậy là đúng, làm như vậy phụ mẫu sẽ chẳng có biểu cảm kia nữa.
Cố Lạc Khanh nhìn chính bản thân mình trong quá khứ, mày ngài không khỏi nhíu lại, nặng nề thở ra một hơi.
Từ chút từng chút một những thứ nàng cho là khó hiểu trong quá khứ lại đang chầm chậm mở ra trước mắt nàng.
Tuy vẫn còn mơ hồ nhưng nàng đã hiểu ra đôi chút.
Nực cười thật, lúc còn sống chẳng hiểu lấy một chút gì chỉ biết bắt chước làm sao cho thật giống người bình thường, sau khi chết đi mới dần ngộ ra tất cả.
Đây là Thần Minh đang trừng phạt nàng sao? Ha, vậy là đúng với ý nguyện của chàng ấy rồi: "đến chết cũng không được yên thân"..