Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt bình thường của Tiêu Thu Phong, gần như không thèm để ý đến vẻ lạnh lùng của mình, tên Mã thiếu gia có chút rung động, hai tay ôm quyền nói với Tiêu Thu Phong: "Tôi là Mã Văn Tài, Mã gia ở Đông Nam, không biết anh là?"

Mã gia cũng coi như có chút tiếng tăm, tập đoàn Mã thị cũng được xếp vào một trong mười tập đoàn lớn nhất Đông Nam. Chỉ là Mã Văn Tài này, Tiêu Thu Phong lại chưa từng nghe qua.

Lúc Tiêu Thu Phong còn là một trong tứ đại công tử, thằng này có lẽ vẫn đang bú mẹ.

"Mày không cần quá khách khí. Tao nhất định không phải là Lương Sơn Bá, sao mày biết được"

Có Mã Văn Tài, rốt cuộc cần có một Lương Sơn Bá cho đủ bộ. Liễu Yên Nguyệt ở một bên rất tức giận nói: "Em cũng không phải Chúc Anh Đài. Anh rể, người này thật đánh ghét, anh giúp em đánh nó"

Nàng luôn luôn được coi như công chúa, đã bao giờ chịu ủy khuất như hôm nay chứ. Lắc lắc tay Tiêu Thu Phong, chỉ vào Mã Văn Tài ghê tởm mà mắng.

Thấy Tiêu Thu Phong không dám nói ra thân phận, Mã Văn Tài trong lòng đã không có cố kỵ. Nghĩ đến là thằng không có chỗ dựa, một tiểu nhân vật, đều là những kẻ chơi bời lêu lổng, có ai không phải lấy thân phận đè người chứ.

"Cô bé xinh đẹp, anh trên người rất ngứa ngáy, nếu như em có thể sờ sờ giúp anh, vậy đúng là muốn tìm còn không thấy" Nếu không thèm để ý đến thằng con trai trước mặt vào mắt, hắn đương nhiên càng không kiêng kị.

"Bốp" Một bàn tay tát vào mặt hắn, mặt vốn không có mấy cân thịt, giờ phút này bị hằn lên năm ngón tay, máu chảy từ trong miệng hắn xuống: "Lên cho tao, đánh chết thằng Lương Sơn Bá này" Mã Văn Tài thật không ngờ, thằng này nghe được thân phận Mã gia của hắn, còn dám ra tay, đúng là không muốn sống.

Không biết tên gọi, hắn thật đúng là coi Tiêu Thu Phong là Lương Sơn Bá.

"Anh rể, cẩn thận" Năm tên lưu manh lực lưỡng đã nổi giận xông lên, làm cho trước sân khấu xuất hiện một mảnh đất trống. Nhưng người vây xem xung quanh không giảm bớt mà còn nhiều hơn. Đúng là có đánh nhau, ai cũng muốn xem. Dù sao đều là thuận đường đi qua, không xem thì phí.

Tiêu Thu Phong đưa hai tay ra, hai tay năm ngón hoạt động một chút. Nghĩ thầm, cô em vợ còn có chút lương tâm, cũng không uổng hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân một lần.


Nắm đấm vung lên, một đấm ghi nhớ, thằng xông lên trước tiên đã bị đánh trúng, bị đánh trẹo quai hàm, hét lên một tiếng, ngồi chồm hổm trên mặt đất, rên lên đau đớn.

"Đừng chơi trò lưu manh trước mặt tao, ông mày là tổ tông của lưu manh"

Bốn người khác vừa định xông lên đã bị người này ngăn cản. Cũng xem như là bọn chúng đen đủi, Lý Hưng vừa lúc dẫn thủ hạ đi ngang nơi này. Nhìn thấy Tiêu Thu Phong, Lý Hưng có chút ngây ngốc.

Bây giờ Thượng hải là do hắn phụ trách, các nhóm lưu manh lớn nhỏ đều là cháu chắt của hắn, dám đắc tội với Tiêu thiếu gia, hắn còn lăn lộn được nữa sao.

"Lý ca, anh tới, nhanh, nhanh, xử lý cho em, đánh thằng chó này tàn phế" Mã Văn Tài vừa mới bị ăn tát dường như quen Lý Hưng. Giờ phút này vừa thấy Lý Hưng mang một đám người vào, vô cùng vui mừng.

Lý Hưng đang không cần biết là chuyện gì đã xảy ra, nghĩ cũng không nghĩ, một cước đá ra, mắng: "Mày là thằng chó nào, ông mày không biết"

"Tiêu thiếu gia" Lý Hưng toàn thân đều là mồ hôi lạnh. Phượng Hề nhiều lần nghiêm lệnh, trật tự xã hội đen được lập lại, tuyệt đối không cho phép những chuyện bại hoại xuất hiện, nếu không nghiêm trị không tha.

Tiêu Thu Phong cũng không ngờ Lý Hưng sẽ xuất hiện, chỉ năm người phía sau: "Là người của anh?"

"Lý lão đại, anh chính thần tượng của chúng em. Chúng em đều muốn đi theo anh, anh thu bọn em đi" Trong xã hội đen ở Thượng Hải bây giờ có ai là không biết Lý Hưng và Quan Đao chứ?

Lý Hưng đưa mắt một cái, mấy người sau lưng hắn đã tay đấm chân đá, đánh mấy người này nằm lăn trên đất. Đây không phải là cho hắn chịu tội sao?

"Được đó, đều thành thần tượng" Tiêu Thu Phong lạnh nhạt nói, Lý Hưng thiếu chút nữa quỳ xuống. Hắn đáng là gì chứ, ngay cả Bộ Xà cũng là một con chó. Hắn biết mình trong mắt vị Tiêu thiếu gia này thì ngay cả một con chó cũng không bằng. Muốn hắn chết, cũng đơn giản như giẫm chết một con kiến vậy.


Vẻ mặt kinh hoàng, càng có chút tái nhợt vì lo lắng.

"Được rồi, đem mấy thằng này đi. Mấy thằng này ta không muốn thấy ở Thượng Hải. Còn có thằng này, cắt đứt một chân nó, để cho Mã gia của nó bồi thường tiền làm mấy cô này hoảng sợ"

Thấy Tiêu Thu Phong không trách mình, Lý Hưng thoáng nhẹ nhõm, lập tức xoay người quát: "Mang hết đi"

Rất nhanh, nơi này chỉ còn lại một mình Tiêu Thu Phong. Nhưng người xung quanh nhìn hắn lại mang theo một tia cẩn thận. Rất rõ ràng cảm nhận được, Mã gia Đông Nam, người này cũng không để vào mắt, tuyệt đối không thể đắc tội.

"A, anh rể này, anh giỏi quá, cảm ơn anh" Một cô gái rất hoạt bát chạy tới, nguy hiểm đã qua, mấy cô đương nhiên muốn cảm ơn người đàn ông anh hùng cứu mỹ nhân.

"Anh rể, anh có phải là lão Đại của xã hội đen. Em thấy mấy người đó thật hung ác, nhưng lại rất sợ anh"

"Đúng, tên Mã Văn Tài kia thật đáng ghê tởm"

Mấy cô nàng này đúng là mồm năm miệng mười, thật không cho Liễu Yên Nguyệt thời gian nói chuyện. Xem bộ dạng, mấy cô nữ sinh này đều rất hứng thú với Tiêu Thu Phong. Không muốn nói việc Tiêu Thu Phong vừa mới cứu mấy cô, chỉ riêng vẻ đẹp trai, tiêu sái của Tiêu Thu Phong cũng đã là hoàng tử trong giấc mơ của mấy cô bé.

"Được rồi, các cô bé xinh đẹp, quyên góp thế này tốt nhất là giao cho người khác. Còn mấy em làm người cổ vũ là được rồi. Tiểu thư Chúc Anh Đài, chị gái em ở đây, có muốn gặp không" Tiêu Thu Phong không muốn dây dưa với mấy cô bé này, nói với Liễu Yên Hồng xong, cũng quay đầu đi.

Mấy cô bé kia lại lập tức cuốn lấy Yên Hồng.


"Ồ, Yên Hồng, đây là bạn không đúng" Một cô gái cũng xinh xắn đáng yêu như Yên Hồng, đã rất bất bình reo lên.

Liễu Yên Nguyệt sửng sốt một chút hỏi: "Mỹ Đình, mình có gì không đúng, bạn nói xem nào?"

"Bạn không phải nói chị gái bạn lấy một người đàn ông ghê tởm nhất trên đời. Bạn không nên nói là có hai anh rể đó"

Liễu Yên Nguyệt hiểu rõ, trừng mắt nhìn người bạn thân một cái, nói: "Anh ta vốn là người ghê tởm nhất, mình không nói gì sai mà"

"Không nói nữa, quyên góp chơi không hay, không chơi nữa. Chúng ta chỉ cần có đủ tiền giao lên là được. Mình ra một trăm vạn là đủ. Đi, chúng ta trước đi thôi. Các bạn đừng nghĩ mình muốn làm Chúc Anh Đài?"

Xem bộ dạng, đây đâu phải là một cô bé bình thường, thuận miệng là đưa ra trăm vạn. Vốn là đi quyên góp lại trở thành chơi đùa? Cũng may giáo viên không biết, nếu không chắc ngất đi.

"Có gì tốt mà đi theo chứ, mình không đi"

Không đi cũng không được, bốn cô nữ sinh giục Yên Hồng, cũng đã theo kịp, làm nàng dở khóc dở cười. Không phải là ngoài ý muốn giải vây sao, mấy cô này sao lại giống hệt như mê gái, cứ theo sát mình thế này?

Về phần thu thập, đương nhiên để cho đám nam sinh.

"Ồ, chị gái bạn thật đẹp"

"Đúng thế, chị phương Tây này cũng rất đẹp, thật giống công chúa Hoàng thất. Bạn nhìn hai mắt của chị ấy kìa, như lam bảo thạch, lóe sáng, lóe sáng. Nếu mình có đôi mắt như vậy thì tốt quá"

Mỹ Đình véo một cái vào mông cô bạn bên cạnh, làm nàng ta đau mà tỉnh lại: "Nếu bạn có đôi mắt như vậy, bạn là yêu quái, đừng nói biết mình"

"Các bạn, đây là chị gái mình, người hiểu mình nhất và yêu mình nhất trên đời"


Liễu Yên Hồng tiến lên, dựa đầu vào lòng Liễu Yên Nguyệt. Người hai mươi tuổi mà còn giống như trẻ con, làm nũng chị gái.

Liễu Yên Nguyệt nhìn mấy nữ sinh này, hình như nhớ tới thời gian sinh viên của mình. Nhưng cũng trong thời gian thanh xuân đó, nàng bị người đàn ông xấu xa đó nhìn thấy, không hiểu thế nào mà thành vợ chưa cưới của hắn, sẽ không được giống như mấy cô bé này, tận tình hưởng thụ.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, nàng không hề hối hận một chút nào. Bởi vì thứ nàng tìm được, đã có thể bù lại những năm tháng đã bỏ phí.

"Chào các em, chị là Liễu Yên Nguyệt, chị gái của Tiểu Hồng. Thật vui vì gặp các cô bé xinh đẹp"

Phụ nữ trời sinh đã thích nói chuyện, từ siêu thị cho đến phòng ăn, bầu không khí vẫn luôn luôn náo nhiệt. Khi Liễu Yên Nguyệt vô tình nói ra tối nay sẽ tham dự yến hội mà Thiên Nhan Duyệt tổ chức, mấy cô nữ sinh liền quyết định không đi chơi nữa.

Bởi vì mấy cô đều muốn đi tham dự yến hội.

Liễu Yên Hồng đương nhiên là không muốn, nhưng không chống nổi móng vuốt của mấy cô bạn tốt này.

Tiêu Thu Phong đương nhiên cũng không muốn, mang theo nhiều như vậy phiền toái không nhỏ. Nhưng không chịu được Liễu Yên Nguyệt xin xỏ, hắn không lên tiếng.

"Được rồi, Tiểu Hồng, cùng đi đi. Ăn cơm xong, chị mang mấy em đi mua mấy bộ quần áo, các em cũng không thể vẫn mặc đồng phục đến đó chứ"

Ruth cũng không nói gì, nàng chỉ đang lẳng lặng thưởng thức sự nhiệt tình giữa mọi người, cảm giác này đối với nàng mà nói vẫn rất mới lạ.

"Cám ơn chị Yên Nguyệt, chị không biết, bọn em luôn sùng bái chị. Mặc dù chị đã ra trường nhiều năm, nhưng giáo viên trong học viện vẫn kể lại chuyện về chị. Rất nhiều nam sinh đều coi chị là người tình trong mộng?"

"Đúng, đúng, cũng chỉ có chị Yên Nguyệt, mới có thể xứng đôi bên cạnh Lương Sơn Bá thiếu gia" Mỹ Đình mở miệng, làm Liễu Yên Nguyệt cười vui, lúc này nàng đã biến thành Chúc Anh Đài. Nguồn: https://truyenfull.vn

Nhưng trong lòng cũng rất thích cách so sánh này. Cả đời này, vì người đàn ông này, nàng cũng có thể như Chúc Anh Đài, mãi mãi không rời, hóa thành bướm trắng, cùng bay với nhau,làm một đôi uyên ương hồ điệp...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận