"Giết chết bọn chúng, một người cũng không lưu".
Tiêu Thu Phong tức giận gầm lên, bản thân đã ngăn trước mặt thủ lĩnh áo đen, đây là một kẻ địch rất mạnh, ít nhất so với ba người họ Tháp mạnh hơn nhiều.
Hắn toàn thân áo đen, làm cho Tiêu Thu Phong nhớ tới Hắc Dạ tứ lão, bất quá giờ phút này cũng không phải lúc để hỏi, bên trong đang cần hắn, cho nên hắn không thể ở lâu, phải tốc chiến tốc thắng.
"Hôm nay, ngươi sẽ chết rất thảm" Cho tới bây giờ Tiêu Thu Phong chưa từng có sát ý như hôm nay, nhìn thấy đám người áo đen, hắn đã thấy máu, máu tươi nồng đậm phun ra.
Nhân chưa động, nhưng ý niệm trong không khí đã bắt đầu va chạm
Tất cả mọi người đều đã nghe được tiếng quát giận của Tiêu Thu Phong, Lý Cường Binh lực lượng bộc phát, như một con sư tử, xuống tay không chút lưu tình, ba người họ Tháp đã có chút cố hết sức, nhưng lực lượng tương phản, trong khoảng thời gian ngắn, ai cũng chưa làm gì được nhau.
Thần binh chiến đội trong giờ khắc giết chóc, có vẻ càng cuồng bạo, mấy chục người áo đen đã tử vong vô số, nhưng tất cả cũng không thể ảnh hưởng đến cảm xúc của thủ lĩnh áo đen, hắn lạnh lùng nhìn Tiêu Thu Phong, sẵn sàng đối địch.
Một tên áo đen tựa hồ chịu không nổi loại khí tức sợ hãi này, đột nhiên bổ một đao về phía Tiêu Thu Phong, bởi vì hắn cũng cảm nhận được, ở trong này, khí tức trên người nam nhân này là làm cho người ta khó chịu nhất.
Đao phong đã nắm trong tay, lực lượng khổng lồ đã đánh trả, Tiêu Thu Phong mang theo sự tức giận vô cùng, đao mang qua đi người áo đen đã trở thành hai mảnh, thân ảnh của Tiêu Thu Phong đã xuyên qua, máu tung đầy trời, rực hồng diễm lệ.
Thân thể như điện luân chuyển, cánh tay đã ngưng tụ lực lượng trong không khí, hướng tới người áo đen lăng không đánh tới, tay nắm thành quyền, quyền biến thành đao, đao khí ngập trời.
Người áo đen thân thể bốn phía phát sinh cương khí hộ thân cường đại, hắc vụ nhàn nhạt tràn ngập, làm cho hắn trở nên thấy không rõ chân thân, chỉ lộ ra hai con mắt, lại âm trầm, mang theo sự lạnh lẽo của tử vong, giờ phút này, hắn là tử thần?
Hắn vốn là tử thần, bởi vì nhưng người áo đen này cũng là tử thi, do hắn một tay huấn luyện ra, là một trong ba lực lượng mạnh nhất Hắc Dạ.
Lúc này tử thần xuất động, chính là vì Đồ Thần, mệnh lệnh của Cảnh trưởng rất đơn giản, phối hợp với Giáo tông mà hành động.
Chỉ là nam nhân cường đại này, đã vượt ngoài sự tính toán của hắn, cũng khó trách ngày đó Hắc Dạ tứ lão đến HongKong, không làm được gì mà trở về, trừ một người bị giết tại chỗ, ba người kia cũng bị Cảnh trưởng hạ lệnh diệt khẩu, lấy kính hiếu ưu.
Hắc Dạ cần nhân tài, không cần kẻ nhu nhược, đây là sự nhắc nhở lạnh lùng vô tình của Cảnh trưởng, thành viên nào của Hắc Dạ cũng nhớ kỹ rất rõ ràng điểm này.
Sát khí sắc bén mang theo lực lượng khổng lồ gào thét giữa hai người, trong nháy mắt hai người đã qua lại tám quyền, quyền của Tiêu Thu Phong rất mạnh có lực, thế như sóng thần dâng tới trời, không thể ngăn cản.
Mà quyền của thủ lĩnh áo đen, âm nhiên độc lạt, khi ra chiêu thường thường từ trong áo mà ra, làm cho người ta thấy không rõ phương vị, chính là vô cùng xảo quyệt, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
"A…" hét thảm một tiếng, ba người họ Tháp đã có một tên bị Lý Cường Binh đánh chết, loại thanh âm giết chóc này, làm cho người ta rất chấn phấn, ngay cả Tiêu Thu Phong cũng không ngoại lệ.
Hai tay như cương trảo, đã xé tan trường bào của người áo đen, trong trường bào, là một thân thể lão nhân, thế nhưng lại cởi trần, xương cốt có lực, làm cho người ta vừa thấy đã biết là cao thủ nội ngoại kiêm tu.
Lão nhân phẫn nộ cũng đã xé khăn che mặt của mình xuống. Đây là một người phương Đông rất điển hình, ít nhất đã ngoài bảy mươi tuổi, nếu không phải giờ phút này vẻ mặt độc ác khó coi, thì hắn cơ hồ cũng có phong phạm tông sư, chỉ là không nghĩ đến, cao nhân như vậy, lại chịu làm tay sai cho Hắc Dạ.
"Khí đao" thân phận hiển lộ, lão nhân trên mặt sát ý càng đậm, tay khẽ nâng lên, cánh tay khô gầy đã chứa đầy đao khí, đây là đao vận tâm pháp tinh túy nhất của đao kiếm khí.
Tiêu Thu Phong lại cười lạnh một tiếng, lại là người của Đao kiếm môn, xem bộ dáng Đao kiếm môn cũng có thể hoàn toàn biến mất.
"Đao diệt vạn tông" Một tiếng quát nhẹ, tay của Tiêu Thu Phong cũng mang theo đao khí vô cùng, gương mặt tuấn nhã như nhiễm hồng, đỏ rực lên.
Kiếm như nước, đao như lửa, giờ phút này Tiêu Thu Phong đã sử dụng viêm hỏa chi tức của thân thể tiên thiên, sắc bén không thể ngăn cản.
"Đao hồn!"
Lão nhân trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng khủng hoảng, tay ngưng tụ thành đao thức, mà đao của Tiêu Thu Phong cũng đã đánh đến, đao biến ảo thành ảnh, lăng không mà xuống, biến thành đao khí vượt qua mười thước, ầm ầm bổ xuống.
Hai người áo đen chặn ngang ngăn đón đều bị cắt thành hai nửa, mà người áo đen cũng không dám đón đở, thân hình lăn một vòng, cát đất bay tán loạn, khi hắn đứng lên mặt mày đã dính đầy đất cát.
"Ngươi cũng đã sống đủ, sớm về với đất an nghỉ đi".
Đao khí vô hình, đã lại một lần nữa như điện bổ tới, người áo đen chưa kịp thở, Tiêu Thu Phong tổng cộng đã bổ ra ba mươi sáu đao.
Máu đã xuất hiện trên thân thể của lão nhân.
Cho dù có hộ thân cương khí cường đại, nhưng đao khí không gì cản nổi này, đã làm cho hắn khắp người thương tích, trước ngực hắn, đã xuất hiện hai mươi vết thương, máu tươi ròng ròng không ngừng.
Tuy thở hổn hển nhưng con mắt của lão nhân vẫn bắn ra một loại lệ khí phẫn hận không thôi, giết chóc cả đời, hôm nay là lần đầu tiên hắn thảm bại.
Đao kiếm môn đã mơ hồ trở thành bá chủ võ học Trung Hoa cổ, nhưng không có nghĩ đến bọn họ rốt cuộc đã gặp khắc tinh trời sinh, Tiêu Thu Phong chính là khắc tinh của bọn họ.
Cũng khó trách Đao là đệ tử kiệt xuất nhất của một thế hệ mới, làm việc lại ẩn dấu như thế, trên đời này còn có người như vậy, Đao kiếm môn đích xác là phải chịu uất ức.
Cho dù chết, cũng phải quét sạch chướng ngại này, lão nhân áo đen khẽ trầm tư, trong mắt lãnh quang đã biến thành tử quang, vì Đao kiếm môn, hắn cần dùng sinh mạng chứng thật lời hứa của hắn - Huyết phệ đại pháp".
Máu đã chảy rất nhanh, nhưng khi lão nhân khẽ nói ra bốn chữ này, máu đã không phải là chảy, mà là phun, mà máu tươi phun ra đã biến thành màu đen.
"Thể bạo" Tiêu Thu Phong vừa thấy cũng đã hiểu được, mấy người luyện võ này, ai cũng đều có chút đòn sát thủ, cho dù chết cũng muốn làm cho kẻ địch đồng quy vu tận, mà Huyết phệ đại pháp, cũng là công pháp tàn nhẫn nhất trong đó.
"Đao tâm hủy thiên diệt địa!" Đao khí hình thành hoa sen màu đen, từng đóa tỏa sáng, ánh sáng đến từ những cánh hoa, đóa hoa chính là đao, từng đóa đao hình thành ba đóa hoa sen màu đen quỷ dị.
Nhưng Tiêu Thu Phong không tiếp tục công kích, giờ khắc này, ngón giữa của hắn bắn ra, ba giọt máu tươi đã nhập vào trong hoa sen, hoa sen màu đen kia, đã biến thành đỏ, như ba ngọn đèn chớp động trong đêm đen.
Lão nhân tâm như tro tàn, khó nhọc kêu lên: "Huyết sắc, sao lại là huyết sắc, trời phụ ta rồi!"
Ba đóa hoa sen đã động, một khắc khi động hoa sen đã không thấy, đao cũng không thấy, đao hình như đã mất tích trong không khí, ngay cả màn sương mù trong nháy mắt đã biết mất không thấy bóng dáng.
Tất cả đã khôi phục lại bình tĩnh, tựa như chưa từng có gì phát sinh, lão nhân vẫn đứng ở đó, máu trên người vẫn tiếp tục phun ra, tin tưởng rằng rất nhanh thân thể hắn sẽ cạn máu.
"A a a!"
Ba tiếng kêu thống khổ vang lên, lão nhân ngẩng đầu nhìn trời, đây cũng là lần cuối hắn lưu luyến nhìn trời. :
Thân thể phát ra tiếng "răng rắc", sau đó ba lỗ hổng lớn bằng miệng chén xuất hiện trên ngực hắn, đao khí rót vào thân thể, giờ phút này với áp lực không thể ngăn cản xuyên thủng thân thể mà ra.
Lão nhân đã chết tan xương nát thịt, biến thành một đống thịt nát.
Tiêu Thu Phong vẻ mặt đầy sát khí, thân hình không dừng lại, nháy mắt cũng đã biến mất.
"Giết chết, không lưu một ai" Đây là thanh âm cuối cùng của hắn.
Lão nhân áo đen đã chết, như là liều thuốc kích thích hữu hiệu nhất trên đời, Lý Cường Binh đã giết chết hai trong ba người họ Tháp, tên còn lại đã lảo đảo muốn ngã, ý chí đã bắt đầu có chút mê loạn.
Mấy chục người áo đen, vẫn liều mạng hướng về phía Thần binh chiến đội mà công kích, bọn họ vốn đã bị mê loạn tâm trí, chủ nhân đã chết, bọn họ chỉ một ý niệm, chính là giết chết kẻ địch trước mắt, giết chết kẻ địch trước mắt.
"Fu*k, đi chết đi" Một Thần binh đội viên đã cậy mạnh xé đứng cánh tay của một người áo đen, sau đó nhìn thấy tên này vẫn còn liều mạng kháng cự, liền phẫn nộ lấy cánh tay trở thành vũ khí, cắm thẳng vào ngực của tên này mà bóp nát trái tim của hắn.
Hoặc là giờ khắc này, bọn họ mới chân chính lĩnh hội được, cái gì mới là chiến tranh tàn sát trên thế giới này.
Tiêu Thu Phong vừa vọt vào trong pháo đài thì đã gặp người quen, Hộ hoàng vệ đội của Giáo tông, giờ phút này đã vây quanh cao thủ của Tổng bộ Đồ Thần, dưới đất nằm đầy thi thể của hai bên, chết thảm trọng.
Mà giờ phút này, Ruth một mình đối địch với hai trong thất đại cao thủ của Giáo tông, một thanh chủy thủ như lưu tinh, biến hóa khó lường, Tiêu Thu Phong tựa hồ như thấy lại bóng dáng của Thiên Mệnh.
Ruth, vốn là con gái của Thiên Mệnh, nhìn thấy nàng, Tiêu Thu Phong trong thân thể hào khí tận trời, tựa hồ lại nhớ tới trận chiến năm đó tại LonDon.